KHOẢNG CÁCH 1000 BƯỚC CHÂN

Bạch Anh cài dây an toàn, ngồi yên vị trong xe rồi mà Lâm Thời Phong vẫn không có thái độ gì. Cô nhìn anh một lát, nghĩ mãi mới hỏi: "Anh không thích Từ Hạ Vy sao?"

Lâm Thời Phong nhìn cô, nửa đùa nửa thật: "Ừ, anh không thích. Em vui không?"

"Em nghiêm túc mà..." Bạch Anh bĩu môi, nhưng mà khi nhớ lại thái độ của anh khi nãy thì vẫn không kìm được mà tò mò: "Tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã, sao lại không thích vậy?"

Lâm Thời Phong còn chưa trả lời, đột nhiên Bạch Anh kinh sợ nhìn anh: "Chẳng lẽ là quen lâu rồi nên không thích nữa? Vậy không phải sau này anh cũng sẽ không thích em nữa ư?"

Lâm Thời Phong nhìn cô không biết nên khóc hay nên cười. Anh duỗi tay xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Nghĩ cái gì vậy chứ."

Bạch Anh: "... Không phải sao?"

Lâm Thời Phong: "Tất nhiên không phải."

Bạch Anh: "... Được rồi."


Lâm Thời Phong nhìn con đường bên ngoài, ánh mắt anh hơi ảm đạm, không biết trong lòng nghĩ đến chuyện gì. Bạch Anh cứ nghĩ câu chuyện này sẽ kết thúc tại đây, không ngờ lại nghe anh nói: "Chuyện này nói ra thì hơi dài. Khi nào có thời gian anh sẽ kể cho em."

Bạch Anh ngoan ngoãn gật đầu. Thực ra thì cô cũng không quá hiếu kỳ, nếu anh không muốn nói thì cũng chẳng sao cả. Dù sao hai người cũng mới quen nhau, tọc mạch chuyện riêng tư cũng là chuyện không nên.

Hơn nữa, thái độ của anh đối với Từ Hạ Vy cũng đã đủ để làm cô thỏa mãn rồi.

Siêu thị cách nhà không xa, chạy xe khoảng mười phút là tới. Hai người không mất thời gian để mua đồ mà hầu hết chỉ mất thời gian ở giai đoạn đi loanh quanh siêu thị. Lâm Thời Phong đã lâu rồi không đi siêu thị, anh cũng mua thêm một đống đồ cá nhân.


Lúc Lâm Thời Phong mua thêm một cái khăn mặt và một cái bàn chải màu hồng, Bạch Anh không nhịn được hỏi: "Anh thích màu hồng hả?"

Lâm Thời Phong kẹp cô vào người, bất đắc dĩ nói: "Cái này mua cho em."

"Của em vẫn chưa hỏng mà, mua làm gì?" Bạch Anh nghi hoặc, "Với lại em cũng không thích màu hồng."

Anh cười: "Vậy em thích màu gì? Màu trắng?"

Bạch Anh: "Tại sao ai cũng nghĩ em thích hai màu này nhỉ?"

Nói rồi cô lấy một cái bàn chải màu xanh lá cây, vẫy vẫy trước mặt anh. Lâm Thời Phong hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhận lấy rồi ném vào giỏ hàng. Lấy thêm một cái khăn mặt, không để Bạch Anh ý kiến anh đã lôi tuột cô đi khỏi quầy hàng.

Lúc tới quầy hàng tươi sống, hai người bàn nhau nên ăn gì, đột nhiên nghe thấy hai cô gái đứng bên kia thì thầm với nhau.

"Giọng anh trai kia nghe giống giọng của Lâm Thời Phong nhỉ?"


"Ừ, nhìn dáng người cũng hao hao đấy. Liệu có phải không nhỉ? Vậy cô gái kia là ai, nhìn thân thiết như vậy?"

"Có khi nào nhầm người không? Nhầm thì ngại lắm."

"Qua hỏi thì biết."

Hai cô gái ríu rít đằng sau, hai người đối mắt nhìn nhau. Bạch Anh lo muốn chết, vội vàng muốn kéo Lâm Thời Phong đi khỏi đó. Nếu bây giờ mà bị phát hiện thì không chỉ anh mà cô cũng không xong đâu.

Nhưng mà hai cô gái kia dường như cũng rất kiên trì với mong muốn của mình, nhanh chân chạy lên chặn trước mặt hai người. Bạch Anh hơi nghẹn lại, động tác giống như muốn giấu anh ra sau mình. Lâm Thời Phong thấy thế thì hơi buồn cười, đột nhiên thấy cô đặc biệt đáng yêu.

"Anh gì ơi, anh có phải Lâm Thời Phong không?" Một cô gái mạnh dạn hỏi. Bạch Anh cũng thực khâm phục cô ấy, dám đến trước mặt người ta mà hỏi luôn.
Bạch Anh giấu Lâm Thời Phong ra sau mình, làm bộ kinh ngạc mà hỏi: "Cô nói gì thế, sao bạn trai tôi là Lâm Thời Phong được."

Cô gái vẫn kiên trì: "Nhưng mà giọng anh ấy rất giống..."

"Giống Lâm Thời Phong phải không?" Bạch Anh cướp lời, vội nói: "Nhiều người cũng khen vậy lắm. Nhưng mà cô nhìn xem, ánh mắt này mà giống Lâm Thời Phong hả?"

Hai cô gái ngước mắt lên nhìn thật kỹ người đàn ông phía sau, có lẽ là vì lời nói của Bạch Anh đã đánh lên tâm lý của bọn họ, quả thật là càng nhìn càng không giống.

Cô gái kia nhìn vậy nhưng vẫn không tin lắm, còn muốn nói gì đó nhưng đã bị cô bạn bên cạnh kéo đi: "Đi thôi, đi thôi, không phải đâu." Nói rồi ngượng ngùng nhìn hai bọn họ: "Xin lỗi hai người, làm phiền rồi."

Họ đi rồi Bạch Anh mới thở phào một hơi. Thật sự là muốn dọa chết cô rồi.
Lâm Thời Phong khá hiếu kỳ, hỏi: "Mắt anh thật sự không giống anh sao?"

Nghe câu hỏi thì hơi lạ, nhưng mà anh cũng thấy thật thần kỳ. Rõ ràng anh chính là Lâm Thời Phong mà, sao lại không giống cho được?

Bạch Anh nhìn hai cô gái đi khuất rồi mới vỗ ngực thở ra: "Không phải đâu, đó chỉ là hiệu ứng tâm lý của con người thôi. Em đánh tín hiệu với bọn họ trước, có thông tin rồi não bộ của họ sẽ nghĩ theo hướng đó."

Lâm Thời Phong cười, xoa đầu khen cô: "Ồ, bạn gái anh giỏi quá ta."

"... Thực ra em chỉ ăn may thôi." Cô lấy tay anh từ trên đầu mình xuống, nhỏ giọng nói.

Cũng may là bạn của cô gái đó mau chóng lôi cô ấy đi, nếu không cô ấy mà kiên trì thêm một chút nữa là sẽ nhận ra rồi.

Quả nhiên bây giờ ra đường không an toàn chút nào.

Đến bây giờ cô vẫn còn sợ, vì thế vội vàng giục: "Đi thôi, mua đồ nhanh rồi về thôi."
Tô Ngọc Vân cũng là một đầu bếp giỏi mở quán ăn đã được nhiều năm, vì thế ít nhiều Bạch Anh cũng học được vài món coi như là đủ dùng, chỉ là không ngon như mẹ cô thôi. Hai người nấu cơm rồi ăn rất nhanh, hơn nữa Bạch Anh vì giữ dáng cho debut nên cũng không dám ăn nhiều, rửa chén xong xuôi mới gần một giờ chiều.

Bạch Anh nghĩ muốn về nhà dọn dẹp nhà cửa tiện thể sắp xếp đồ đạc, nhưng mà cô còn chưa kịp nói ra thì Lâm Thời Phong đã lên tiếng trước.

"Đi ngủ trưa nhé?"

Bạch Anh không nghĩ nhiều, vì thế rất nhanh đã gật đầu: "Anh đi ngủ đi, em về nhà cất đồ, khoảng ba giờ em lại tới."

Lâm Thời Phong giữ tay cô lại, cúi đầu nói bên tai cô: "Không cần phiền như vậy. Em ngủ lại đây đi."

Bạch Anh ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, đột nhiên nhớ đến ở đây chỉ có một phòng ngủ thôi mà, cô ở lại thì ngủ ở đâu chứ?
Tự nhiên mặt cô đỏ lên, vội đẩy anh ra rồi nói: "Làm gì có chỗ cho em chứ."

"Sao lại không?" Lâm Thời Phong đẩy cửa phòng ngủ, ôm cô hướng bên trong nói: "Anh xích qua bên cạnh là có chỗ cho em mà."

Mặt Bạch Anh đỏ lựng lên, xấu hổ muốn đẩy anh ra. Gì chứ, mới quen nhau thôi mà đã muốn ngủ chung rồi. Không được không được, con gái không mất giá như vậy được, nếu không sau này có bị lừa đi cũng không biết thì chết.

Bạch Anh đấu tranh tâm lý dữ dội, nhất quyết từ chối: "Vẫn là thôi đi, em về nhà ngủ..."

"Chỉ là ngủ thôi mà, anh có làm gì em đâu?" Lâm Thời Phong thổi khí bên tai cô tiếp tục dụ dỗ, "Anh có bạn gái rồi chẳng lẽ vẫn phải ngủ một mình sao?"

"Anh còn muốn làm gì à?" Bạch Anh nhỏ giọng.

Đột nhiên anh cười, nụ cười mê hoặc khiến cô suýt thì sa vào đó. "Em muốn anh làm gì?"
Bạch Anh ngượng không chịu được, nhất quyết vùng ra rồi muốn bỏ chạy. Lâm Thời Phong thấy cô tức giận thì cười, ôm cô lại rồi vội vàng hôn lên mặt cô: "Rồi, rồi, không trêu em nữa."

Anh đóng cửa phòng lại, ôm cô ra ngoài, cười cong mắt tiếp tục hôn khiến Bạch Anh choáng váng. Cô làm sao mà nghĩ được Lâm Thời Phong còn có một mặt cuồng nhiệt như vậy.

Lâm Thời Phong khóa lại vali rồi tiễn Bạch Anh ra tận cửa, ôn nhu nói: "Lên dọn dẹp rồi nghỉ ngơi nhé, em muốn tới lúc nào cũng được, mật khẩu nhà là 1317, tới thì cứ vào trong."

Bạch Anh gật đầu, gần như là chạy tới thang máy. Lâm Thời Phong nhìn cô, lắc đầu cười rồi mới đóng cửa lại.

Nhà cửa dọn dẹp không mất quá nhiều thời gian, chỉ có một lớp bụi mỏng ở trên đồ đạc. Bạch Anh làm xong xuôi, lại tắm qua một lần, lúc ra ngoài thì mới qua hai giờ một chút. Cô lên giường nằm, nhưng lại không ngủ được. Nằm lăn lộn một chút thì lấy điện thoại ra xem tin tức, cũng không có gì mới mẻ.
Lịch debut của Bạch Anh đã ấn định là ngày 28 tháng 2, sau khi tổ chức họp báo ra mắt thì sẽ tung MV vào 12 giờ trưa. Nói không lo lắng là giả, nhưng thực sự thì vẫn là háo hức nhiều hơn.

Dạo một vòng trên nhóm fan, mặc dù ngày ra mắt còn chưa được thông báo nhưng họ dường như cũng đã chuẩn bị xong xuôi để tiếp ứng cho cô. Nhóm fan của Bạch Anh không lớn, hầu như đều là từ "Tô Điểm Cầu Vồng" đi ra nên vẫn chưa thể gọi là vững chắc.

Mặc dù Bạch Anh không ra mắt với tư cách nghệ sĩ thần tượng nhưng người hâm mộ vẫn là không thể thiếu. Họ đóng góp một vai trò không nhỏ trong việc tiêu thụ album và thành tích trên các trang nhạc số. Chỉ khi có được thành tích thì mới được gọi là thành công.

Bạch Anh tiếp tục lướt xuống dưới, nhìn thấy được một thông tin dàn diễn viên "Con tin" sắp tới sẽ tham gia một chương trình tạp kỹ có tiếng. Nhóm diễn viên chính là các diễn viên kỳ cực thì không có nhiều bình luận lắm, hầu hết chủ yếu đều là fan của Lâm Thời Phong và Quách Ái Trân.
Bộ phim được đánh giá khá cao, gây được tiếng vang lớn, vì vậy những chương trình như thế này là không thể thiếu. Các fan only thì không nói, nhưng nhiều nhất vẫn là fan CP của cặp đôi duy nhất trong phim.

Bạch Anh đọc bình luận của các fan CP, trong lòng đương nhiên không thích nổi. Cô sờ sờ mũi, phồng mang trợn mắt lướt sạch qua chúng.

Cũng không biết có phải trêu ngươi hay không, Bạch Anh lướt một chút thì toàn nhìn thấy fan CP của Lâm Phong cùng với các nữ minh tinh khác khi anh đóng phim hoặc tham gia chương trình. Mặc dù chính chủ thì không có gì mờ ám, nhưng các fan thì sẽ luôn lấy những hành động của họ để ám chỉ một điều gì đó.

Thế là Bạch Anh quên hết sạch đi tâm lý hành vi gì đó, cô nhìn kiểu gì cũng thấy họ có gian tình với nhau.

Bạch Anh bực bội ném điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới hai giờ rưỡi.
Cô lục tục ngồi dậy, mặc áo khoác đi xuống tầng 4.

Đứng trước cửa nhà 4002, Bạch Anh hơi khó xử, không biết có nên đi vào hay không. Đứng ở bên ngoài một lúc, cô lấy hết can đảm mở cửa. Bạch Anh thò đầu vào trong, thấy trong phòng khách không có người mới thở phào. Cô lại rón rén mở cửa phòng ngủ, nhưng mà cũng không thấy người.

Bạch Anh ngây ngốc đứng trước phòng ngủ, trong đầu cứ nghĩ đến mấy cái clip fanmade trên mạng lúc nãy, tự nhiên thấy tức giận.

Đột nhiên cánh cửa phòng bên cạnh bật mở, Lâm Thời Phong nhìn thấy Bạch Anh, hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh lại mỉm cười: "Em tới sớm vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi