KHÔNG HÒA HỢP

Ông nội mày đang nghĩ cmn gì thế!

Lúc Hạng Tây về phòng thuê, Lưu Viễn Bình phòng bên đang ngồi xổm ở cửa hút thuốc, thấy cậu đi lên thì lập tức đứng dậy: “Ôi cậu về rồi.”

Hành lang không có đèn, Trình Bác Diễn chở Hạng Tây về, cả đường đi hai người họ không nói gì, Hạng Tây vẫn luôn ngẫm nghĩ mấy câu nói cuối cùng của Trình Bác Diễn, nghĩ đến mê mang, bất thình lình bị tiếng hắn làm giật mình.

“Đậu,” Cậu lùi hai bước, “Sao cậu lại ở ngoài đây?”

“Cãi nhau, bị đuổi ra ngoài.” Lưu Viễn Bình cười ha ha.

“Hai người cậu cũng cãi nhau hả?” Hạng Tây chần chừ một chút, mở cửa phòng ra, “Vào đây ngồi chút không?”

Lưu Viễn Bình vào phòng cậu, đưa cho cậu một điếu thuốc: “Ôi, thêm nửa tiếng nữa chắc mới cho tôi vào.”

“Cậu ở ngoài cửa bao lâu rồi?” Hạng Tây ngậm điếu thuốc.

“Hai tiếng rưỡi rồi,” Lưu Viễn Bình ngồi ở cuối giường dựa vào tường, “Bình thường xấp xỉ ba tiếng.”

“Thấy hai người cậu bình thường tốt đến mức chắc lên lớp còn ngồi lên đùi nhau luôn mà,” Hạng Tây đặt máy ảnh bên gối, nhét balo vào tủ, “Thế mà cũng cãi nhau được hả?”

“Càng tốt càng cãi nhau, càng quen càng cãi vã.” Nét mặt thấu hiểu mọi chuyện của Lưu Viễn Bình phảng phất trong làn khói.

Hạng Tây không nói gì, cậu cảm thấy lời này hơi có lý, nhưng lại không hoàn toàn có lý, cậu cảm thấy cậu cũng rất quen thuộc với Trình Bác Diễn mà, nhưng chưa cãi nhau lần nào cả……

Đương nhiên là, người như Trình Bác Diễn muốn cãi cũng không cãi nổi, gặp ăn vạ không nói lời nào đã trực tiếp báo cảnh sát, cậu càng không cãi nổi, đừng nói là cãi nhau với Trình Bác Diễn, chỉ cần Trình Bác Diễn không liên lạc với cậu vài ngày, cậu đã lo lắng sau này sẽ mất đi người bạn này.

Nghĩ tới Trình Bác Diễn, cậu lại nhớ tới câu nói đó.

Giống trước kia là được.

Trước đây như thế nào?

Hiện tại lại như thế nào rồi…..

“Ơ?” Lưu Viễn Bình thấy túi máy ảnh cậu đặt đầu giường, “Dùng máy ảnh hả?”

“……Ừ, mượn của bạn.” Hạng Tây cầm máy ảnh lên.

“Tôi xem nhé?” Lưu Viễn Bình hỏi.

“Xem đi.” Hạng Tây cười cười.

Hình như Lưu Viễn Bình hiểu rất rõ về máy ảnh, cầm máy ảnh lên nhíu lông mày lại, “60D à, máy này tốt đấy, bạn cậu cũng rộng lượng nhỉ, nếu tôi có cái 60D tôi không cho người khác mượn đâu.”

“Đắt lắm hả?” Hạng Tây thử hỏi một câu.

“Chỉ riêng cái máy thôi cũng đã vài ngàn rồi,” Lưu Viễn Bình cầm túi máy ảnh lên xem, “Cái máy ống kính đôi này cũng phải một vạn rồi.”

“Á đậu!” Hạng Tây ngạc nhiên, nhanh chóng lấy máy ảnh trong tay hắn, “Cậu đừng nghịch nữa!”

Lưu Viễn Bình cười lên: “Cậu thật là…..cậu không biết máy này bao nhiêu tiền à?”

“Không biết, chỉ cảm thấy rất cao cấp,” Hạng Tây thật không ngờ Trình Bác Diễn lại mượn cho mình một cái máy ảnh đắt thế này để “chơi”, “Nếu tôi biết đắt như thế thì tôi đã không lấy rồi.”

“Cũng tốt mà, cậu chơi rồi biết phân biệt thôi, sau này mấy cái máy ảnh nhỏ cậu cũng không thích cầm nữa,” Lưu Viễn Bình cười nói, “Thứ này chỉ có thể cao không thể thấp, càng chơi càng đốt tiền.”

Hạng Tây muốn nói máy ảnh nhỏ cậu còn chưa từng dùng nữa.

Cửa phòng bên mở ra, một túi rác bị ném ra cạnh cửa.

“Ôi tôi phải về đây,” Lưu Viễn Bình nhảy xuống giường, vỗ vai Hạng Tây, “Hôm nào lấy cái máy ảnh này chụp cho tôi với Triệu Đồng bộ ảnh nha.”

“……Được.” Hạng Tây nói không có lực lắm, bây giờ cái máy này cậu chỉ biết mỗi mở tắt chụp làm sao, còn lại không hiểu cái nào hết, còn bộ ảnh gì chứ.

Bên kia Lưu Viễn Bình đóng cửa lại, Hạng Tây cũng đi ra đóng cửa phòng mình lại.

Khoanh chân trên giường nhìn máy ảnh lại nhớ tới câu nói của Trình Bác Diễn, nhưng nghĩ không bao lâu, lực chú ý đặt hết vào máy ảnh.

Cái máy ảnh ngầu như thế này! Còn có mấy cái ống kính nữa! Sắp bằng cái nòng súng của Phương Dần rồi!

Cầm cái máy ảnh này mà không học chụp ảnh cho tốt thì còn ngại bấm nút chụp.

Không nghĩ lời Trình Bác Diễn nữa, như trước kia thì cứ như trước kia đi, dù sao có nghĩ cũng không hiểu…….

Nhiều nút bấm thế này để làm gì chứ hả?

Hạng Tây lấy giấy hướng dẫn Trình Bác Diễn vẽ ra, nằm sấp lên giường, đối chiếu từng cái từng cái một với máy ảnh, sau đó chĩa máy ảnh vào tường nè tủ nè đèn nè trong phòng chụp vài bức, lại thử thay ống kính chụp, so sánh thử xem ảnh chụp được có gì khác nhau.

Điện thoại đang reo, Hạng Tây cẩn thận đặt máy ảnh lên giường, sau đó mới móc điện thoại ra, là Phương Dần.

Cậu mới nhớ tới mình còn chưa nói với Phương Dần không muốn chụp nữa, ngại ngùng nhận điện thoại.

“Tiểu Triển?” Giọng Phương Dần truyền tới.

“Tôi quên gọi cho chú,” Hạng Tây dựa tường, “Ảnh gì đó trên blog tôi xem hết rồi……”

“Có suy nghĩ gì không?” Phương Dần hỏi.

“Có, rất nhiều,” Hạng Tây suy nghĩ, “Nhiều lắm, thế nên……..tôi không muốn chụp nữa.”

Phương Dần im lặng một lát mới nói: “Lúc tôi bảo cậu đi xem cũng cảm thấy cậu sẽ nói thế.”

“Xin lỗi, nếu muốn lấy lại tiền gì đó……” Hạng Tây vô thức nhấc tay kéo cửa tủ, sờ đến balo của mình.

“Không không không, không cần trả lại, không đến mức đó,” Phương Dần cười cười, “Không muốn chụp nữa thì…..cứ không chụp trước đi, nhưng tôi vẫn giữ ảnh lại, cậu không để ý chứ?”

“Giữ lại làm gì?” Hạng Tây hỏi.

“Dù gì cũng là tâm huyết bao lâu nay, nếu có một ngày cậu có suy nghĩ mới, hoặc là……..nếu tôi đổi một góc độ khác, có lẽ sẽ là lựa chọn phù hợp hơn chăng?” Phương Dần nói, “Cậu lên ảnh rất tạo ra cảm giác, có khi sau này chúng ta lại có cơ hội hợp tác.”

“Vậy chú giữ lại đi,” Hạng Tây cười cười, “Nói thế nào thì cũng phải cảm ơn chú, phòng tôi là chú thuê.”

“Cũng không bao nhiêu tiền, tôi cũng không phải không có thu hoạch, tuy rằng rất tiếc nuối,” Phương Dần cười nói, “Sau này có chuyện gì thì cậu có thể tìm tôi, có thể giúp được gì thì tôi sẽ giúp.”

“Ôi, có! Có, có có, bây giờ có đây,” Hạng Tây nhanh chóng nói, nằm sấp lên giường trước cái máy ảnh, “Tôi hỏi chú này, chú nói cho tôi xem khẩu độ dùng làm gì thế?”

“Khẩu độ?” Phương Dần sửng sốt.

“Cái khẩu độ trên ống kính đó, chỉnh làm sao? Chỉnh rồi sao dùng?” Hạng Tây hỏi.

“Cái này nói vài câu thì không thể rõ được, khẩu độ là thứ dùng để điều chỉnh lỗ ánh sáng to hay nhỏ, điều tiết lượng ánh sáng, ví dụ cậu muốn chụp được độ sâu trường ảnh thường sẽ mở lớn…..” Phương Dần thử giải thích cho cậu.

“Nghe không hiểu, độ sâu trường ảnh là cái gì?” Hạng Tây hoang mang.

“Độ sâu trường ảnh à, nói thế này đi, cậu nhìn một bức ảnh, có thể nhìn ra tầng tầng lớp lớp trong đó, có thể nhìn được từ gần cho đến xa, gần thì rõ ràng, xa thì mờ ảo, cái này là độ sâu trường ảnh.” Phương Dần nói.

“À, hình như hiểu rồi, vậy anh giải thích cho tôi khẩu độ là gì đi?” Hạng Tây lay máy ảnh.

“Khẩu độ lớn, thì ảnh sáng, khẩu độ nhỏ, ảnh sẽ tối,” Phương Dần dùng cách đơn giản nhất để miêu tả, “Kết hợp với tốc độ màn trập, chụp nhiều là biết thôi, nếu cậu muốn học thật, rảnh thì có thể đến phòng làm việc của tôi…….Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

“Bạn tôi cho tôi mượn máy ảnh chơi, tôi đang xem đây.” Hạng Tây cười cười.

“Chơi thì lấy cái máy ảnh nhỏ chơi trước, trực tiếp dùng SLR luôn à?” Phương Dần cười nói, “Là bác sĩ Trình hả?”

Hạng Tây ngừng giây lát: “Chú biết bác sĩ Trình?”

“Ơ,” Phương Dần cũng ngừng giây lát, “Cậu ấy…..”

“Anh ấy tìm chú? Có phải anh ấy tìm chú không?” Hạng Tây ngồi dậy truy hỏi.

“Cậu không biết à?” Phương Dần hơi bất ngờ, nhanh chóng giải thích, “Là thế này, chỉ đụng trúng thôi, ở bệnh viện……..tôi đi bệnh viện gặp được.”

“Bảo tôi xem ảnh chụp là anh ấy nói sao?” Hạng Tây không ngờ Trình Bác Diễn sẽ liên lạc với Phương Dần.

“Cậu ấy không nói thẳng, nhưng chúng tôi…….nói chuyện một chút,” Phương Dần nghĩ ngợi, “Cậu ấy xem xét vấn đề từ góc độ bạn bè, tôi thì từ góc độ hợp tác, tôi cảm thấy cậu nói cũng có lý.”

“Biết rồi.” Hạng Tây nhẹ giọng nói.

“Tôi không biết cậu ấy không nói với cậu, nhưng mà, người bạn này thực sự rất tốt đấy,” Phương Dần nói, “Cậu đừng để ý việc cậu ấy không nói với cậu.”

“Tôi không để ý.” Hạng Tây nói.

Đúng thế, cậu không để ý, cậu có cái gì mà để ý chứ?

Trình Bác Diễn lặng lẽ tìm Phương Dần, cậu biết Trình Bác Diễn có thể sẽ đoán ra được gì đó, nhưng không ngờ anh ấy không chỉ đoán ra mà còn âm thầm làm những việc này.

Có người chịu giúp mình thế này, có gì phải để ý chứ?

Nếu để ý thật, cũng chỉ có thể để ý mình không có tài đức gì để làm chuyện như thế cho Trình Bác Diễn.

Sau khi cúp điện thoại, Hạng Tây nhìn máy ảnh thẫn thờ rất lâu.

Không xứng đáng.

Trình Bác Diễn có thể vì mày làm nhiều đến thế.

Cậu cầm máy ảnh, lật người đối diện với đèn trên nóc nhà, điều chỉnh khẩu độ và màn trập, chụp mấy tấm.

Thấy ánh sáng.

Trình Bác Diễn đeo tai nghe chạy trên máy chạy bộ, mồ hôi đầy người, lâu rồi không chạy, hôm nay hiếm lắm mới có ngày tan làm coi như đúng giờ, lại không có việc gì làm.

Chạy được một tiếng, anh xuống máy chạy bộ, nâng tạ một lúc.

Tuần này ngày nào Hạng Tây cũng gọi điện báo cáo lại những trải nghiệm tâm đắc dùng máy ảnh, còn nói với anh chỗ nào không hiểu, anh tra trên mạng rồi in ra, cuối tuần Hạng Tây sẽ đến lấy.

Sau hôm đó Hạng Tây đã khôi phục lại trạng thái bình thường, thấy anh cũng không còn tránh né ánh mắt nữa, nói chuyện làm việc không tự nhiên cũng biến mất.

Khiến anh thở phào.

Anh cảm thấy hôm đó mình quá kích động rồi, đúng như Lâm Hách nói, chưa làm rõ ràng đã cắn miệng người ta rồi.

Nhưng theo thái độ của Hạng Tây với Đàm Tiểu Khang, anh cắn xong cũng đã lập tức chuẩn bị tinh thần Hạng Tây quăng ghế qua, nhưng Hạng Tây chỉ chạy đi mất.

Lủi như khỉ vậy.

Anh không muốn dọa Hạng Tây nữa, hiện tại anh muốn làm gì, có lẽ Hạng Tây sẽ không cự tuyệt, anh biết rõ địa vị của mình trong lòng Hạng Tây.

Nhưng cũng chính vì thế, anh mới không định tiếp tục ép tới.

Làm bất cứ chuyện gì cũng phải rõ ràng minh bạch là thói quen của anh, bao gồm bản thân mình nghĩ cái gì, vì sao, kích động hay là thích, anh phải xác nhận từng cái một.

Cuối tuần mới sáng sớm Hạng Tây đã đến, Trình Bác Diễn còn đang ngủ mê man trên giường, cậu ở ngoài bấm chuông cửa liên tục.

Trình Bác Diễn rời giường đi mở cửa, Hạng Tây đeo balo, trong tay cầm một túi mì một túi thức ăn: “Chào buổi sáng! Hôm qua học nấu mì với Triệu Đồng, để em nấu bữa sáng cho anh.”

“Triệu Đồng là ai?” Trình Bác Diễn tránh ra để cậu vào nhà, ngáp một cái.

“Bạn gái của Lưu Viễn Bình,” Hạng Tây thay dép xách mì chạy vào đặt trong phòng bếp, sau đó lại chạy xịt dịch khử trùng xoa tay, “Sinh viên trường bên cạnh.”

“Nấu mì gì đây?” Trình Bác Diễn cười cười.

“Mì trộn sốt cà chua ớt xanh thêm trứng,” Hạng Tây đắc ý nói, đi sang thư phòng, “Quần thay ra để ở đây hả?”

“Ừ.” Trình Bác Diễn đáp một tiếng, nhìn Hạng Tây còn chưa vào thư phòng đã kéo quần xuống, vừa nhảy vào trong vừa cởi ra, anh nhanh chóng xoay mặt đi.

“Anh ngủ tiếp à.” Hạng Tây thay quần xong đi ra, Trình Bác Diễn đã trở về phòng ngủ, khép hờ cửa.

“Còn ngủ tiếp được sao.” Trình Bác Diễn ở bên trong nói.

“Vậy em nấu mì, anh muốn thêm……” Hạng Tây thuận tay đẩy cửa ra, còn chưa hỏi xong đã thấy Trình Bác Diễn đứng bên giường chuẩn bị thay quần áo, đồ trên người đã cởi hết ra, đang nắm quần lót, cậu tức khắc sững sờ ngoài cửa, qua cả nửa ngày trời mới há miệng ra hỏi hết câu, “Mấy cái trứng?”

“Hai,” Trình Bác Diễn kéo quần lót lên nhìn cậu một cái, “Em có nhiều lắm hả?”

“Đậu!” Lúc này Hạng Tây mới hồi thần, đóng cửa lại, đứng bên ngoài hét lớn, “Em có tám cái! Đi đường còn phát ra tiếng đó!”

“Jingle bells,jingle bells,jingle all the way……” Trình Bác Diễn sau đó hát một câu.

Hạng Tây không thèm nghe xem anh đang hát cái gì, sải bước đi vào phòng bếp.

Mấy ngày này không dễ dàng gì cậu mới bình tĩnh được chút, lúc nhìn thấy Trình Bác Diễn cũng không có cảm giác kỳ lạ nữa, hiện tại lại đột ngột thấy hết người Trình Bác Diễn, lập tức hoảng hốt.

Trình Bác Diễn nhìn cậu hai lần.

Bây giờ cậu lấy về một lần.

Dáng người Trình Bác Diễn rất đẹp, cơ bắp rắn chắc nhưng cân xứng thon dài……

Ông nội mày đang nghĩ cmn gì thế!

“Thêm cho tôi một quả trứng là được,” Trình Bác Diễn đã mặc đồ xong đi ra phòng ngủ, “Không được làm nát.”

“Sáng anh thức dậy cũng phải thay quần lót hả?” Hạng Tây thật sự không có cách nào hiểu được thói quen của Trình Bác Diễn.

“Làm sao? Tôi còn chưa chê em không thay bộ quần áo lao động cả nửa tháng đấy.” Trình Bác Diễn cười cười, đi vào phòng tắm.

“Đã thay rồi được chưa!” Hạng Tây có chút không phục, “Em không thay không phải vì không có cái để thay sao……”

“Trong tủ lạnh có trứng gà ta,” Trình Bác Diễn đánh răng xong lại đi ra, “Cũng không biết là thật hay giả, em làm vài cái ăn thử xem.”

“Ừm.” Hạng Tây gật đầu, mở tủ lạnh ra lấy vài quả trứng.

Hạng Tây nấu mì Trình Bác Diễn cũng không ôm hy vọng gì, nhưng sau khi rửa mặt xong anh vẫn dựa vào cửa bếp nhìn Hạng Tây bận tới bận lui.

“Anh đừng xem, anh thế này em dễ hồi hộp, mà hồi hộp sẽ chắc chắn làm hỏng.” Hạng Tây vừa thả mì vào vừa quay đầu nói.

“Ừ.” Trình Bác Diễn xoay người về phòng khách, ngồi trước máy tính, cầm mấy bản in liên quan đến chụp ảnh lên xem, nội dung quá chuyên môn anh đã chuyển thành ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu, nếu Hạng Tây có thể nhận ra chữ, chắc là có thể xem hiểu.

Khi hai tô mì trộn sốt cà chua ớt xanh thêm trứng được bưng ra, Trình Bác Diễn nhìn biểu cảm của Hạng Tây liền biết lần này làm mì này lại thất bại như mọi khi rồi.

“Không biết có phải là thiếu bước nào không, ăn vào không giống Triệu Đồng nấu.” Hạng Tây đặt mì đến trước mặt anh, cau mày nói.

“Mùi rất thơm.” Trình Bác Diễn trộn mì lên.

“Biết là anh phải khen em,” Hạng Tây vui vẻ, “Cũng không biết là thiếu vị giác hay là thiếu thông minh nữa.”

“Cắn người miệng mềm mà.” Trình Bác Diễn cười cười.

*nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường.

Ăn xong tô mì cũng không biết mì này có vị gì, Trình Bác Diễn cầm tô đi rửa, lúc đi ra thì Hạng Tây đang cầm máy ảnh ngồi trước máy tính nghịch.

“Dạy em làm sao kết nối máy ảnh với máy tính trước đi,” Hạng Tây nhìn anh, “Em có chụp vài bức, cũng không biết làm sao để chuyển sang máy tính.”

“Ừ, có mang theo dây cáp không?” Trình Bác Diễn đứng bên cạnh cậu, “Giống như dùng USB thôi, lúc em dùng điện thoại nghe nhạc cũng thế này.”

“Vậy sao?” Hạng Tây cắm dây cáp vào, “Em cứ tưởng mấy thứ cao cấp thì phải thao tác cao cấp chứ.”

Cậu theo hướng dẫn của Trình Bác Diễn tạo một cái thư mục trên máy tính trước.

“Đặt tên cho cái thư mục này đi, về sau ảnh chụp của em chuyển vào đây.” Trình Bác Diễn nói.

Hạng Tây cảm thấy đặt tên thư mục là một chuyện rất khó, không muốn quá bình thường, nhưng lại không nghĩ ra cái nào ngầu hết, trừng màn hình cả mấy phút, cuối cùng không hiểu sao lại nói một câu: “Mảnh nhỏ làm tỉnh táo đầu óc……..”

Nói xong lập tức muốn tát mình một cái, cậu nhỏ giọng mắng một tiếng: “Ây! Bị điên rồi……”

“Cũng được,” Trình Bác Diễn đứng đắn nói, “Nhưng mà đề phòng lẫn lộn, của em phải gọi là mảnh số hai.”

“Gì mà mảnh nhỏ gì mà mảnh mảnh nhỏ chứ……” Hạng Tây vỗ bàn phím, “Cứ gọi là ảnh chụp! Chữ phức tạp em cũng không đánh được!”

“Mảnh nhỏ của Tiểu Tây Tây.” Trình Bác Diễn nói.

“Ôi một bác sĩ cứu người có thể đứng đắn một chút được không?” Hạng Tây xoay mặt nhìn anh.

Trình Bác Diễn không nói gì, cười như được mùa, chỉ vào màn hình nói: “Ảnh chụp của Hạng Tây, đánh chữ đi, biết đánh không?”

“Biết, chỉ là chậm một chút thôi,” Hạng Tây cúi đầu nhìn bàn phím, cũng lười nhiều lời với Trình Bác Diễn, “Trước kia em chơi game cũng thỉnh thoảng có gõ một hai chữ.”

“Gõ chữ gì?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Nói ra sẽ bị anh kéo đầu vào cửa xe đánh.” Hạng Tây nói.

Cậu đều chơi game chung với Màn Thầu, cũng không nói chuyện nhiều với người ta, nếu có gõ chữ thì ngoài thêm đội linh tinh ra, thì toàn là mấy chữ chửi người như, đệt, ông nội mày, ngu ngốc gì đó thì cậu đánh rất thành thạo.

Ảnh chụp của Hạng Tây.

Cậu dùng hai ngón trỏ gõ chữ ra.

Sau đó lại theo hướng dẫn của Trình Bác Diễn chuyển ảnh từ trong máy ảnh lưu vào trong thư mục.

“Mấy bức ảnh của em có thể phân loại ra để dễ tìm, theo thời gian này, theo nội dung này, hoặc là phân theo hài lòng với không hài lòng gì đó.” Trình Bác Diễn nói.

“Vậy thì phiền phức quá đi, cứ bỏ vào là được rồi.” Hạng Tây vốn không nghĩ đến nên làm một việc tỉ mỉ đến vậy, cũng chỉ có bác sĩ như Trình Bác Diễn mới có thể cẩn thận như vậy thôi.

“Vậy sau này tính sau,” Trình Bác Diễn cầm chuột trong tay cậu qua mở ảnh chụp ra, “Tôi xem ảnh trước.”

Bức ảnh thứ nhất là một mảng trắng.

“Ôi cha, đây là chụp đèn, em quên xóa,” Hạng Tây ngượng ngùng, “Cái nào chụp không tốt em xóa hết rồi.”

Trình Bác Diễn không nói gì, bấm đến bức ảnh sau.

Khi bức ảnh xuất hiện trên màn hình, ngón tay đang định bấm bức sau của Trình Bác Diễn dừng lại.

Trên bức ảnh là cửa sổ, là cửa sổ rất cũ cũng không quá sạch sẽ gì, màn cửa rách rưới treo hai bên cửa sổ nhìn không ra màu sắc ban đầu.

Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ bị lan can chắn lại mà phân thành từng dải nhỏ, chiếu xuống sàn nhà chưa dọn dẹp.

Bố cục không ổn, góc này còn thấy nhà vệ sinh, góc kia thấy cái bàn phủ đầy bụi, còn có cái quần vứt ở cuối giường và tường nhà bị thấm nước, nhưng ánh nắng sắc vàng rực lên ở giữa vẫn rất bắt mắt.

“Bức này đẹp thật.” Trình Bác Diễn nói.

“Em cũng thấy vậy,” Hạng Tây vốn rất hồi hộp chờ Trình Bác Diễn đánh giá, vừa nghe lời này lập tức cười, trong giọng nói mang theo đắc ý, “Nhưng mà chắc em cũng phải chụp năm mười lần, chụp mấy ngày lận, buổi chiều nắng sẽ chiếu vào phòng cũ, chiều nào tan làm em cũng gấp gáp chạy về trốn trên giường chụp một lúc, bức này được chụp vào chiều hôm được nghỉ, ánh nắng dồi dào lắm luôn.”

“Chỉ cần cắt phần xung quanh đi là được rồi.” Ngón tay Trình Bác Diễn vẽ một vòng tròn trên màn hình máy tính.

“Cắt làm sao?” Hạng Tây nhìn anh, “Ban đầu chụp em còn chú ý tới không chụp dính mấy thứ bên cạnh, sau đó lại quên mất tiêu.”

“Tôi làm cho em,” Trình Bác Diễn nhìn bức ảnh, “Bức này có tên không?”

“Tên?” Hạng Tây dựa ra sau nghĩ ngợi, cười nói, “Chiều thức giấc, mở đôi mắt ra, tôi nhìn thấy ánh sáng……..Cái này có tính là tên không?”

“……Còn biết rút ra ý chính, vậy tên này đi.” Trình Bác Diễn gật đầu, mở bức ảnh tiếp theo ra.

Bức này chắc là đứng dưới gốc cây ngửa đầu nâng máy ảnh lên chụp, lá cây rậm rạp, cả bức ảnh đều là màu tối, ánh sáng xuyên qua khe hở giữa lá cây, lóe lên như ánh sao.

“Bức này tên là…..Sau khi mưa to qua đi, lá cây vẫn xám xịt, nhưng tôi thấy ánh sáng,” Hạng Tây búng ngón tay trên bàn, “Thế nào?”

“Được,” Trình Bác Diễn nói, “Rất hay.”

Mấy tấm sau toàn là cảnh hoàng hôn, chắc là chụp được lúc tan làm, toàn là các đốm sáng, đốm sáng trên tường, đốm sáng dưới sàn, còn có đốm sáng trên chân Hạng Tây.

“Đừng xem bức này,” Hạng Tây ngài ngại chọc tay Trình Bác Diễn đang cầm chuột, “Bức này em định chụp sẹo trên chân.”

“Trên chân tôi có sẹo, nhưng tôi thấy ánh sáng?” Trình Bác Diễn cười hỏi.

“Không,” Hạng Tây nói, “Kể từ ngày hôm đó, tôi nhìn thấy ánh sáng.”

Trình Bác Diễn không nói gì, nâng tay xoa đầu cậu.

Tóc Hạng Tây rất cứng, ngắn ngủn bướng bỉnh mọc thẳng trên đầu, lúc xoa đầu lòng bàn tay như bị chích, rất giống con người cậu.

“Sờ chó con hả?” Hạng Tây cười, “Phía sau vẫn còn đó, em chụp cả bộ ảnh cho Lưu Viễn Bình với Triệu Đồng…..Cũng không phải là bộ ảnh, chỉ luyện tay thôi, phần giới thiệu bộ ảnh.”

“Để tôi xem.” Hạng Tây bấm tiếp theo mở ra bức ảnh đằng sau.

Liên tiếp mấy tấm sau đều vào buổi tối, nhân vật là cặp đôi kia, bức đầu tiên là cô bạn gái đứng trong cửa, bạn trai đứng ở ngoài, kéo tay cô gái, vậy mà bức này Hạng Tây xử lý không tồi, hành lang vừa bẩn vừa loạn trong tưởng tượng hoàn toàn bị ẩn vào trong bóng tối, bức ảnh hiện lên ánh đèn từ cánh cửa và nụ cười của cô bạn gái bên trong khiến cho người nhìn rất ấm áp.

“Nắm chặt tay em, anh có thể nhìn thấy ánh sáng,” Hạng Tây xem rất hào hứng, “Hai người họ thích bức này lắm đó, còn bảo em gửi cho bọn họ.”

“Để trong USB rồi đưa cho bọn họ đi.” Trình Bác Diễn kéo ngăn kéo, lấy ra một cái USB không dùng đến.

“Ừm,” Hạng Tây rất vui vẻ, “Ôi em nhìn trên máy ảnh chẳng nhìn ra được gì cả, chuyển sang máy tính phóng to ra lại thấy cũng được nha!”

“Là rất được, không ngờ em học nhanh như vậy.” Trình Bác Diễn nói, đúng là anh không ngờ thật.

“Cũng không nhanh đâu, anh không biết em chụp bao nhiêu lần đâu, lúc đi làm em cũng mang theo, lúc nghỉ thì lấy ra chụp, tan làm cũng chụp, ngày nào cũng chụp tới hết pin luôn, mấy bức xóa đi nhiều hơn mấy bức này cả trăm lần……cả chục lần……Dù sao chụp hỏng nhiều lắm đó.”

“Cậu cầm cái này về xem đi, chắc có thể giúp được đấy.” Trình Bác Diễn lấy tài liệu trên bàn qua đưa cho cậu, “Chữ nào không biết thì hỏi tôi.”

“Nhiều thế,” Hạng Tây cúi đầu lật xem, “Chắc là xem hiểu được một phần mười, em thấy em sắp không nhận kịp chữ rồi, em đọc với ba……mẹ cùng đi siêu thị hết rồi, hai ngày nay đang đọc truyện cổ tích có tiếng Anh, truyện cổ Grimm.”

“Mệt không?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Nói không mệt thì là giả chắc rồi,” Hạng Tây nhìn tài liệu, “Em lớn thế này còn chưa từng học hành, vừa mệt vừa phiền cũng không dám dừng lại.”

“Vất vả rồi.” Trình Bác Diễn nắn gáy cậu hai cái.

“Thoải mái quá,” Hạng Tây nghiêng đầu qua, “Chà sạch chưa thế?”

“Chưa.” Trình Bác Diễn cười cười, lại nhẹ nhàng nắn mấy cái.

Hạng Tây không nói gì, nghiêng đầu, híp mắt lại hưởng thụ động tác xoa nắn từ tay anh, vừa ý thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi