KHÔNG NÓI MÀ DỤ


Đứa trẻ nhỏ gầy suy nhược, biểu tình bất an có chút co rúm, lúc được dẫn ra mặt ngập tràn kinh hoảng.

Bé được dì quản lý nắm tay, trong lòng ngực ôm một con búp bê vải nhỏ vừa dơ vừa rách, ngón tay nhéo lỗ tai búp bê vải, đầu ngón tay trắng bệch.

Quá khứ của bé xem ra thực sự chua xót, bị ba mẹ vứt bỏ, hai lần được nhận nuôi nhưng lại bị bạo hành, nếu không phải Trang Tê Vân đến thăm vài lần, ngày tháng sau này của đứa nhỏ tuyệt đối không tốt đẹp, hiện tại bé giống như chim sợ cành cong, bất luận gió thổi hay cỏ lay đều có thể làm bé lâm vào khủng hoảng.

Thế giới xung quanh bé phảng phất tràn ngập ác ý, người khác tươi cười so với phẫn nộ càng làm cho bé cảm thấy khủng hoảng, bởi vì không biết khi nào người này sẽ biến thành ác ma giương nanh múa vuốt.

Lăng Thường Vân ngồi xổm xuống trước mặt đứa nhỏ, sờ sờ đầu bé nói.
"Đừng sợ, chuyện xấu đều đã đi qua, tương lai đến với em chỉ còn lại những điều tốt đẹp".
Nói xong câu này, cô đối Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ nói.
"Thủ tục tôi đã giúp hai người chuẩn bị tốt rồi, hai người chỉ cần dẫn em ấy đi làm hộ tịch là được, lại đi một chuyến đến bệnh viện nhi đồng, tôi cũng đã hẹn trước giúp em ấy rồi".
"Tốt".
Thẩm Hi tiếp thu tin tức từ Lăng Thường Vân.
"Đứa nhỏ này tâm phòng bị rất lớn, các cậu phải có kiên nhẫn".
Lăng Thường Vân lại nói.
"Yên tâm".

Thẩm Hi nói như vậy, Chu Ngôn Dụ đi qua ôm đứa nhỏ lên, rõ ràng bé có chút luống cuống, toàn bộ thân thể nhỏ gầy đều căng thẳng lên, lại không dám giãy giụa, chỉ đem búp bê vải nhỏ ôm chặt hơn nữa.
"Khi nào rảnh thì cứ tới thăm, chúng tôi sẽ chăm sóc con thật tốt".
Thẩm Hi đối Lăng Thường Vân nói.

Lăng Thường Vân tạm biệt đứa nhỏ, mấy ngày này Lăng Thường Vân cũng không có đặc biệt đối tốt với đứa nhỏ nào, chủ yếu vẫn là nhận thức được sớm hay muộn cũng có một ngày phải đem bọn nhỏ tiễn đi, nếu đối với bọn họ quá tốt, khi tiễn đi liền không tốt lắm, hơn nữa tận đáy lòng cô hy vọng mỗi đứa nhỏ đều có thể nhận được sự chăm sóc tốt nhất, bởi vậy lúc này cô phất phất tay cùng đứa nhỏ, lại đối bé nói một câu.
"Tin tưởng chị, sau này bọn họ chính là người thân mới của em, chị đảm bảo bọn họ sẽ không hung dữ với em, cũng sẽ không đánh em, định kỳ chị cũng sẽ tới thăm em".
Đứa nhỏ không nói lời nào, thế giới của bé rất u ám, một chút ánh sáng đều không chiếu tới được, bé vẫn luôn một mình lẳng lặng đợi trong góc, mắt thấy trời tối, mắt thấy mặt sáng, lặp đi lặp lại tuần hoàn như vậy, người khác không ngừng tới rồi lại đi trong thế giới của bé, nhưng tuyện nhiên chẳng ai chịu trụ lại.
Chu Ngôn Dụ ôm đứa nhỏ, Thẩm Hi lái xe, hai người cũng chưa vội nói quá nhiều với bé, chỉ dựa theo lời Lăng Thường Vân đi làm hộ tịch trước, tên hiện tại của đứa nhỏ được đặt từ lần nhận nuôi thứ nhất, Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ quyết định đổi tên cho bé, còn đổi tên thành gì thì bọn họ đã cùng nhau nghiêm túc thảo luận qua một lần, đứa con đầu tiên liền theo họ Thẩm, mặc kệ nam hay nữ đều kêu Nhạc Nhạc, hy vọng đứa nhỏ sẽ trưởng thành trong vui vẻ, đại danh gọi là Thẩm Nhạc.
"Thẩm Nhạc là tên mới của con, tên trước kia có thể quên liền quên đi, hy vọng sau này con chỉ nhớ rõ những chuyện vui vẻ mà thôi".
Thẩm Hi viết xuống hai chữ "Thẩm Nhạc" cho đứa nhỏ xem qua.

Bé vẫn chưa chịu mở miệng, từ khi rời khỏi viện phúc lợi đến giờ bé vẫn luôn được người khác ôm, hơn nữa vẫn luôn khẩn trương gắt gao nắm chặt búp bê vải nhỏ không nói một lời, nhưng mà từ đầu tới cuối hai người mà chị gái nói là "Người thân mới" đều ôm bé, làm sự khẩn trương của bé liền có một tia thả lỏng nho nhỏ, thẳng đến khi bị đưa tới bệnh viện.

Đứa nhỏ rõ ràng luống cuống, cả người bé đều bắt đầu phát run, Chu Ngôn Dụ nói Thẩm Hi đi tìm bác sĩ, còn chính mình ôm đứa nhỏ đến chỗ ghế ngồi đợi, một mặt trấn an bé.
"Đưa con đi kiểm tra sức khỏe một chút, rất nhanh, chúng ta sẽ luôn bồi ở bên người con, được không?".
Chu Ngôn Dụ chưa bao giờ dỗ đứa nhỏ, anh cảm thấy có lẽ đây là chuyện khó khăn nhất từ nhỏ đến lớn, ngữ khí của anh trước nay đều có nề nếp, lúc này lại không tự chủ được nhẹ nhàng đi rất nhiều, bé con trong lòng ngực còn quá nhỏ, nhỏ đến mức làm anh cảm thấy chỉ cần thanh âm hơi lớn một chút liền có thể dọa hư bé.
Thẩm Hi dẫn theo bác sĩ tiến đến, bảo bối nhỏ đã được Chu Ngôn Dụ dỗ đến an ổn, bác sĩ nghe tiếng tim đập của đứa nhỏ, lại làm vài thao tác chẩn bệnh đơn giản, kiểm tra phần đầu phần cổ, hệ hô hấp cùng lồng ngực, cuối cùng nói bọn họ đưa bé đi xét nghiệm máu, chờ đến khi nào có kết quả sẽ gọi thông báo với bọn họ.

Lăng Thường Vân hẹn được bác sĩ nhi khoa chắc cũng không dễ dàng, một đường dỗ đứa nhỏ đến phòng lấy mẫu, bọn họ nhìn thấy rất nhiều người cũng dẫn con tới, thỉnh thoảng lực chú ý của Thẩm Nhạc còn bị phân tán, bé nhìn bạn nhỏ giống mình bị kim tiêm kêu khóc không ngừng, đối với kim tiêm có chút sợ hãi lại khiếp đảm, đồng thời còn cảm thấy khóc thành như vậy có chút mất mặt.

Cuối cùng lúc bị kim tiêm bé xoay đầu không dám nhìn, chị y tá ôn nhu mà nói.
"Rất nhanh, một chút là xong ngay, đau thì cứ kêu ra, không có việc gì, đừng sợ đừng sợ".
Đau đến khuôn mặt nhỏ của bé trắng bệch, nhưng bé vẫn cắn răng không kêu ra tới, cũng không phát ra một chút thanh âm nào, sau khi kết thúc, Thẩm Hi giúp bé ấn bông gòn, cánh tay được hắn nắm trong lòng bàn tay có chút quá nhỏ gầy, hắn khen ngợi.
"Nhạc Nhạc thật dũng cảm, rất tốt, chúng ta về nhà thôi".
Ra khỏi bệnh viện, Chu Ngôn Dụ nói.
"Đi siêu thị mua đồ dùng trước".
"Đúng, trong nhà không có đồ dùng trẻ con".
Những đồ dùng ở viện phúc lợi bọn họ đều không lấy, bọn họ cũng không nghĩ tới lần này nói nhận nuôi liền nhận nuôi, mới vừa về nước tự nhiên cái gì cũng chưa kịp chuẩn bị.

Thẩm Nhạc thực thành thật mà rụt người ở trong lòng Chu Ngôn Dụ, siêu thị đối với bé cũng là một nơi vô cùng xa lạ, chính là sự ôm ấp từ đầu tới cuối đều không thay đổi, bé còn chưa từng ở trong lòng người nào lâu đến như vậy.
"Có mệt không, để anh thay em?".
Thẩm Hi hỏi Chu Ngôn Dụ.
"Không cần, con rất nhẹ, mới vừa rồi bác sĩ nói con có chút suy dinh dưỡng, lát nữa mua thêm trứng gà cùng sữa bò".
Chu Ngôn Dụ nói.


Thẩm Hi đẩy xe, ngoài mua đồ ăn, còn mua đồ ngủ, chăn, ly, bàn chải đánh răng, khăn lông, càng mua càng dừng không được, đồ của trẻ con tất cả đều có điểm đáng yêu, lực chú ý của Thẩm Nhạc cũng bị từng món đồ dùng này hấp dẫn, bé biết những thứ này đều là mua cho bé, nhưng bé lại không tin trên đời có chuyện tốt như vậy.
Trước khi xuất ngoại Chu Ngôn Dụ đã dọn tới ở chung với Thẩm Hi, nên lúc này bọn họ trở về chính là nhà của Thẩm Hi, đứa nhỏ lại bắt đầu khẩn trương, Chu Ngôn Dụ vỗ về bé nói.
"Chúng ta về nhà tắm nước nóng trước, con có đói bụng không?".
Đứa nhỏ vẫn luôn không có chút phản ứng nào, nhưng Chu Ngôn Dụ vẫn sẽ hỏi, lúc sau anh đối Thẩm Hi nói.
"Anh xem món nào có thể xử lý được thì xử lý qua một chút, em vào phòng tắm xả nước".
Thẩm Hi đang mở cửa, nghe vậy "Ừ" một tiếng, bọn họ còn chưa có thời gian mang hành lý lên nhà, chỉ xách đồ ăn ôm đứa nhỏ đi lên, sau đó Thẩm Hi quay đầu lại nhìn Chu Ngôn Dụ đang ôm đứa nhỏ không chịu buông tay, lại nhìn về phía đứa nhỏ, thình lình ăn giấm nói.
"Ba nhỏ tự mình tắm cho con, phúc lợi này ba lớn còn chưa được hưởng qua đâu".
Hắn lướt qua đứa nhỏ hôn Chu Ngôn Dụ một cái, Chu Ngôn Dụ không kịp phản ứng, ngẩn người nói.
"Buổi tối em cũng giúp anh".
Thẩm Hi không nhịn được mà cười, sao hắn lại chưa từng hưởng qua loại phúc lợi này, chỉ là mỗi lần đều là hắn giúp Chu Ngôn Dụ tắm.

Đứa nhỏ ngơ ngác, không biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bé được ôm vào cửa, Chu Ngôn Dụ đi vào phòng tắm xả nước trước, sau đó mới ôm đứa nhỏ tham quan nhà mới.
"Tạm thời chúng ta sẽ ở nơi này, một năm sau liền phải chuyển nhà, buổi tối con sẽ ngủ cùng bọn ta, nơi này là nhà của ba người chúng ta, về sau chúng ta chính là người một nhà".
Chu Ngôn Dụ dẫn bé từ phòng khách tới phòng ngủ, lại đem đồ ngủ, bàn chải đánh răng cùng khăn lông của bé toàn bộ đều mang vào trong phòng tắm.

Thẩm Hi đem nguyên liệu nấu ăn phân loại thật tốt, bắt đầu rửa rau, vừa rửa sạch một nửa liền nghe thấy Chu Ngôn Dụ ở trong phòng tắm kêu hắn, hắn lau tay lập tức đi qua, liền thấy đứa nhỏ trơn bóng cái gì cũng chưa mặc, trên người không ngừng phát run, dấu vết xanh tím trải rộng khắp thân thể nhỏ gầy của bé, nhìn thấy ghê người.
"Ngay từ đầu không chịu cởi quần áo, chạm vào liền run, không nghĩ tới...".
Vì vậy Chu Ngôn Dụ phí nửa ngày, lại không dám làm đau đứa nhỏ, đành phải không ngừng giảng cho bé hiểu không tắm sẽ sinh bệnh, lại nói sinh bệnh liền phải đi bệnh viện tiêm như vừa rồi, ví dụ một cái lại một cái lặp đi lặp lại, cuối cùng đứa nhỏ mới chịu buông tay, lúc này búp bê vải nhỏ đoan đoan chính chính nằm ở trên máy giặt, vừa vặn đối diện với bồn tắm.

Thẩm Hi nhịn không được thở dài một hơi, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu đứa nhỏ, đối bé nhẹ giọng nói.

"Đừng sợ, sau này sẽ không có người nào thương tổn đến con nữa".
Chu Ngôn Dụ kiểm tra nhiệt độ nước, nhẹ nhàng đem đứa nhỏ bỏ vào bồn tắm, một tay nâng bé, giúp bé ngồi ổn, một tay dùng khăn lông tắm cho bé, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
"Vẫn nên kiểm tra lại cho con, anh đi liên hệ với bác sĩ Triệu, xem buổi tối ông ấy có thời gian qua đây một chuyến hay không".
Chu Ngôn Dụ nhẹ giọng đối Thẩm Hi nói.
"Để anh giúp em cùng nhau tắm cho con".
Thẩm Hi vén tay áo lên.

Đứa nhỏ vẫn vô thanh vô tức, đụng tới vết thương cũng không phản ứng, không biết rốt cuộc bé có đau hay không, hai người đàn ông mới ngày đầu làm ba chỉ có thể tận lực kiên nhẫn, đem đứa nhỏ tắm thật tốt rồi ôm ra phòng khách, Thẩm Hi giúp bé sấy tóc, Chu Ngôn Dụ vào phòng bếp tiếp tục rửa rau.
Sau khi tóc khô, Thẩm Hi đem tranh vẽ mới vừa mua lấy ra, tuy rằng bọn họ đã mua búp bê vải mới cho đứa nhỏ nhưng lúc này bé vẫn ôm khư khư cái cũ, Thẩm Hi cũng tùy ý bé, hắn đem đứa nhỏ ôm lên trên đùi, đem tranh vẽ mở ra trước mặt bé, bắt đầu kể truyện cổ tích.

Lần đầu tiên đứa nhỏ được tắm trong một hồ nước ấm như vậy, từ trước đến nay bé vẫn luôn kháng cự chuyện tắm rửa, bởi vì nước luôn rất lạnh, người tắm rửa cho bé động tác cũng thực thô bạo, đặc biệt là nếu trên người có thương tích vậy càng không thích tắm rửa, lần này không chỉ bé không cảm thấy lạnh, hơn nữa một chút đau cũng không có.

Trừ cái này ra, cũng là lần đầu tiên bé được mặc quần áo ngủ thoải mái như vậy, áo ngủ quần ngủ có họa tiết gấu bông, cùng búp bê vải nhỏ trên tay bé có điểm giống nhau.
"Con thích chó hay mèo? Ba lớn mua cho con chịu không?".
Lúc này Thẩm Hi cuối cùng cũng nếm được hương vị ôm đứa nhỏ, đúng thật là vừa nhỏ vừa mềm, đáng tiếc hiện tại còn chưa vào mùa lạnh, đợi lạnh hơn một chút, liền có thể mua cho bé một bộ đồ ngủ lông tơ, loại có lỗ tai cùng đuôi lông nhung, còn phải dưỡng cho bé tròn hơn một chút, tạm thời không nói lời nào cũng không có việc gì, ngay từ đầu Chu Ngôn Dụ cũng giống như thế này, không chịu nói chuyện, cũng không có phản ứng, đa số thời gian đều là chính hắn ở một bên trình diễn kịch độc thoại.
"Ngày mai liền dẫn con đến cửa hàng thú cưng nhìn xem, một mình con ở trong nhà sẽ cảm thấy cô đơn, cho con tự mình chọn một người bạn nhỏ".
Thẩm Hi thấy đứa nhỏ không tỏ thái độ gì liền tự mình đưa ra quyết định.
...
Nhạc Nhạc cưng quá, giống Tiểu Dụ thứ hai quá chừng luôn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi