KHÔNG SAO, ANH NUÔI EM

Năm nay thời tiết khác thường, mưa tới sớm, cỏ dại nghĩ rằng sẽ như năm rồi, đột nhiên đến lại đột nhiên đi, chưa từng nghĩ, mưa tầm tả hết ngày này đến ngày khác, nước ngập cánh đồng. Hoa màu ngập đến hấp hối, nông dân mở mắt trừng trừng nhìn, lo lắng suông, cũng không có cách gì. Thôn trang cách vách đã bị lũ lụt, cũng may thế đất làng mình cao hơn thôn kia không phải một hai phần.

Mưa to còn đang rơi, đánh lên phiến lá, tạo ra tiếng vang ồn ã.

Đồng ruộng ngập nước, cũng ngập tới bờ ruộng, cây ngô nhỏ cũng bị chìm ở trong nước, lá cây nho nhỏ chìm trong nước.

Cây ngô nhỏ khóc thở không được: Bị bác nông dân hất lên bờ ruộng thì thôi đi, sao còn gặp mưa xối xả thế này, tôi có trêu ai ghẹo ai đâu! … Ô ô ~ tôi muốn an an ổn ổn mà lớn lên cũng không được sao!

Cỏ dại ở bên cạnh lo lắng suông, mặc dù hắn không có ngập cả thân người trong nước như cây ngô nhỏ, nhưng cũng không tốt hơn, chỉ có thể ló đầu lên mà thôi.

Cỏ dại khó khăn vươn lá cây ở trong nước, muốn sờ sờ cây ngô nhỏ, an ủi: Ngoan, nếu như em chết đuối, anh sẽ cùng em.

Cây ngô nhỏ khóc nấc lên: Anh nguyền rủa tôi chết! Ô ô, anh cái tên bại hoại! Cỏ dại các anh đều không phải là thứ tốt gì mà!

Cỏ dại: Anh…anh…Anh chỉ muốn an ủi em một chút…em đừng khóc mà…

Cây ngô nhỏ liếc mắt nhìn lá cỏ dại lắc lư ở trong nước, cẩn cẩn thận thận đụng một cái: Hức ~ nói giỡn sao… Đám cây ngô kia cũng không để ý em, chỉ có anh tốt nhất, còn an ủi em…hức ~sao em có thể giận anh được!

Cỏ dại ở trong nước vui rạo rực: Hắc hắc, anh còn tưởng em tức giận chứ ~.

Vài ngày sau, lũ lụt kéo đi, hoa màu sống sót cũng không ít, bác nông dân cũng không còn lo lắng, chí ít sẽ không trắng tay.

Cây ngô nhỏ vẫn nhỏ như vậy, cỏ dại vẫn cao hơn cây ngô nhỏ vài phần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi