KHÔNG THỂ KÝ HIỆU

26/02/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Lúc Phí Hành Phong tỉnh dậy thì đã thấy Túng Phồn đang rửa anh đào trong bếp rồi.

"Em mua à?" Phí Hành Phong hỏi, nghĩ sáng sớm trong khu tập thể đã có người bán hoa quả rồi, khá là tốt.

Túng Phồn rũ tũ anh đào trong bồn nước, đáp: "Chị gái anh sáng nay mới đưa qua đó."

Phí Hành Phong nhướng mày, chị hắn sao hôm nay lại rảnh rỗi như vậy?

Túng Phồn kể lại cho Phí Hành Phong chuyện cậu gặp Phí Thiên ở dưới lầu xong lại hỏi: "Nhiều thế này anh với em ăn cũng không hết được, em mang qua cho dì Chân một ít nhé?"

Phí Hành Phong không ý kiến gì: "Em tự quyết là được."

Chờ Phí Hành Phong đánh răng rửa mặt xong, hai người mới ngồi xuống bàn cùng nhau ăn sáng, Túng Phồn hỏi: "Hôm nay Tống Hưởng vào đoàn phim đúng không?"

"Ừm." Đồ ăn sáng hôm nay Túng Phồn mua có tiểu long bao với cháo đậu đỏ mà Phí Hành Phong thích, "Em muốn đi tiễn à?"

"Em có nói với cậu ấy là sẽ không ra tiễn rồi." Dì Chân hôm nay cũng không đi, với cả Tống Hưởng còn đi cùng với mấy nhân viên nữa, mọi người khéo còn bận nói chuyện công việc với nhau, đi tiễn cũng không biết nói gì, có khi còn thêm phiền. Hơn nữa Tống Hưởng dễ căng thẳng, đưa tiễn nhiều chỉ làm cậu ta cuống hơn.

Phí Hành Phong cũng nghĩ là không cần đưa tiễn ngoài sân bay làm gì hết, Túng Phồn đã đưa cho cậu ta một bọc lớn đồ rồi còn gì, đãi ngộ này hắn còn chưa được hưởng qua đâu.

Túng Phồn vừa ăn bánh bao vừa hỏi: "Đi quay phim có vui không?" Cậu chưa thấy người ta đi quay chụp bao giờ, cũng có hơi tò mò một chút.

"Cũng tùy từng đoàn phim, nhưng mà không thể dùng vui hay không vui để phân chia được, phải xem trình độ chuyên nghiệp của nhân viên công tác trong đoàn là chính." Đoàn phim muốn quay ra một bộ phim thực sự hay đương nhiên không có gì để mà chơi cả, phần lớn hoàn cảnh làm việc đều rất gian khổ, nhưng có đoàn phim nhắm đến rating, diễn viên chỉ cần lộ mặt là được còn biết diễn hay không thì không ai quan tâm, cái kiểu đoàn kịch cưỡi ngựa xem hoa như vậy, nếu không quan tâm đến tính chuyên nghiệp thì đúng là đi cho vui thật.

"Chờ sau này có cơ hội đóng phim, anh dẫn em đi xem." Phí Hành Phong nói.

Túng Phồn thích thú đáp: "Vậy quyết định thế nhé!" Đi xem đoàn làm phim khác thì cậu không hứng thú lắm, nhưng mà nếu là đi cùng với Phí Hành Phong thì cậu vẫn rất mong chờ, xem trêи tivi với xem diễn trực tiếp tại hiện trường chắc chắn là không giống nhau, không biết người này lúc đó liệu có căng thẳng không nữa.

Ăn xong, cũng như thường lệ, Phí Hành Phong đưa Túng Phồn tới Chân Mỹ Lệ trước rồi mới đi làm.

Túng Phồn lấy anh đào mang trong túi ra cho dì Chân.

"Ây da, quả này đắt lắm, cháu giữ lại ăn đi." Người tầm tuổi như dì Chân hầu như là không thích ăn ăn uống uống nữa, tiêu dùng cũng tiết kiệm hơn.

"Cái này là người khác cho, nhiều lắm, cháu ăn cũng không hết được mà để lâu thì lại mất tươi."

Dì Chân nghe thế mới không từ chối nữa: "Vậy lát dì mang về một ít, để Tống Hưởng mang đi ăn."

Túng Phồn gật đầu, cười nói: "Được ạ." Dì Chân tuy là không nói gì, cũng không ra sân bay tiễn, nhưng vẫn lo lắng cho Tống Hưởng, không biết con trai mình vào đoàn rồi có diễn tốt được hay không.

"Tống Hưởng vẫn còn căng thẳng ạ?" Túng phồn đi vào trong trà đun nước, cậu muốn pha một ly café uống cho tỉnh táo.

Dì Chân bật cười: "Hôm qua đỡ hơn nhiều rồi, dì thấy chính là do không có kinh nghiệm thôi."

Hai người đang nói chuyện tán gẫu thì một người phụ nữ độ bốn mươi tuổi đi vào.

Dì Chân lập tức chào hỏi: "Cô tới may đồ hay sửa quần áo vậy?"

Mới mở cửa đã có khách tới, với người làm ăn thì chính là chuyện tốt.

Người phụ nữ buộc hết tóc ra sau đầu, ăn mặc rất giản dị, ông quá xinh đẹp nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy rất thân thiết: "Xin chào, tôi tới đổi thưởng."

"Ồ, ồ." Dì Chân đáp lời, hỏi: "Cô được giải gì?"

Thời gian này cũng lục tục có mấy người hàng xóm thắng giải qua tiệm đổi thưởng, cũng không ít người ghé qua thuận tiện mua thêm một ít đồ thêu luôn, có vẻ Chân Mỹ Lệ vẫn có thể tiếp tục kinh doanh loại mặt hàng này.

Người phụ nữ cười nói: "Là giải nhất."

"Ây, em chính là người thêu bức tranh uyên ương đấy à?" Đợt đó dì Chân có đến xem triển lãm, đối với bức tranh thêu này cũng rất có ấn tượng, chỉ có điều quần áo bà làm có ít thứ có thể dùng họa tiết thêu tay cho nên cũng không nhớ rõ phương thức liên lạc của đối phương.

Người phụ nữ gật đầu: "Chỉ là chút tay nghề vụng về thôi, để mọi người chê cười rồi."

"Như em mà còn gọi là vụng về nữa thì chắc mấy người khác tức chết mất thôi." Dì Chân phát huy toàn lực khả năng ăn nói của mình, tán gẫu với đối phương, "Em tên gì vậy?"

Người phụ nữ nói: "Em họ Phương, cả họ cả tên là Phương Na. Chị cứ gọi em Lão Phương là được."

Dì Chân: "Em sao có thể gọi là Lão Phương được, gọi Tiểu Phương nghe còn được, chị lớn hơn em mấy tuổi, em cứ gọi chị là chị Chân đi."

"Được, chị Chân."

"Ngày trước chưa thấy em trong khu bao giờ, em mới chuyển tói hả?"

"Vâng, mới chuyển tới hai tháng trước..."

Có thể là dì Chân hỏi cũng chỉ là mấy chuyện nhà, không có gì không nói được nên Phương Na cũng thuận theo lời của bà để đáp chuyện.

Phương Na là người miền Nam, tay nghề thêu của cô là hồi nhỏ ở quê theo một cô giáo già học được, học xong, cô cũng có tự mở cửa hàng, làm mấy món đồ thêu nho nhỏ với đồ lưu niệm, có bán cả vải nữa. Nhưng dần dần công nghệ phát triển hơn, nghề này cũng sa sút, hầu như không có thanh niên nào muốn học nghề nữa, mặc dù có thể làm đồ lưu niệm mỹ nghệ nhưng quy mô quá nhỏ, cũng khó mà mở rộng thêm được, lay lắt chật vật chống đỡ cỡ mười năm thì không kinh doanh được nữa, chỉ đành đóng cửa dẹp tiệm. Phương Na theo chồng mình đi lên phía bắc, trở thành một công nhân nhập cư.

Trong thời gian này, thỉnh thoảng Phương Na có nhận đơn hàng của mấy khách quen cũ, tính là chờ tích góp được kha khá rồi sẽ mở lại tiệm, mấy chị em ngày trước làm cùng cô hiện giờ công việc cũng không kiếm được nhiều, cô vẫn hi vọng mình có thể giúp đỡ cho nhóm thợ thêu truyền thống này một chút, đồng thời giữ gìn lại nghề truyền thống của dân tộc, không thể để mất nghề trêи tay mình được. Nhưng thực tế là nhiều năm vậy rồi cô vẫn không tích được đủ tiền để mở tiệm, người nhà cũng không ủng hộ cô tiếp tục làm nghề này, chỉ sợ lại lỗ vốn, với lại trong nhà còn có người già trẻ nhỏ, tài chính cũng không dư dả gì, cho nên mong ước này vẫn chỉ là giấc mơ mà thôi.

Cách đây hai tháng, vợ chồng cô được một người đồng hương giới thiệu cho một công việc ở gần đây, để thuận tiện đi lại nên hai vợ chồng mới chuyển nhà tới khu này. Công việc đi sớm về trễ, một tuần lại chỉ được nghỉ có một ngày nên không thân thiết với hàng xóm xung quanh lắm, ở thành phố này, họ cũng chỉ giống như một người khách qua đường mà thôi, không thể bén rễ đâm chồi.

Nghe Phương Na kể lại xong, dì Chân xúc động không thôi. Bà rất hiểu cho tâm tình của Phương Na, bản thân bà khi còn trẻ, không nói xa xôi đâu chỉ tầm mười năm trước thôi, cái nghề này cũng chỉ đủ kiếm tiền công mà thôi, không giống như bây giờ, tiền nhân công có khi còn đắt hơn cả tiền vải vóc. Lúc đó trong nhà bà trêи có người già phải chăm, dưới có Tống Hưởng còn đang đi học, ngày nào cũng phải chắt bóp đừng đồng. Sau này Tống Hưởng đi làm rồi, mọi người để ý đến việc ăn mặc hơn, lại càng nhiều người thích quần áo được đặt may riêng. Cho nên cuộc sống mới dần khá hơn, mới có dư dả để thuê người cùng làm.

"Nghề thêu truyền thống của ông cha ta không được truyền lại quả thực là rất đáng tiếc. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bây giờ mấy đứa thanh niên áp lực cuộc sống cũng lớn lắm, phải nổi bật hơn người, còn phải mua nhà mua xe các thứ, tầm này mà kêu bọn họ chuyên tâm học thêu, không vì kiếm tiền mà chỉ vì lưu giữ truyền thống thì đúng là không thực tế." Dì Chân nói. Đây chính là dòng chảy của thời đại, nó buộc mọi người phải không ngừng tiến về phía trước, nào có thời gian để quay đầu nhìn lại những thứ đã thuộc về quá khứ.

Phương Na cười nói: "Em biết mà, thời thế khác nhau, chẳng qua nếu có cơ hội, em vẫn hi vọng có thể góp chút sức của mình, để nghề thêu được mọi người biết đến, gìn giữ và phát triển."

Cái này thì dì Chân rất tán thành, bà nhiệt tình nói: "Em đừng thấy chỗ này của chị không lớn mà nhầm nhé, cái gì cũng có cả đấy. Em xem phòng tiếp khách nhỏ này của chị thế nào, vẫn còn nhiều chỗ trống lắm, em muốn trưng bày mẫu thêu, thì cứ thêu tốt xong mang đến đây, chị trưng bày miễn phí cho em, nếu ai mà muốn mua thì em cứ tính xem, giá thích hợp thì bán đi, ít nhiều gì cũng đỡ đần được thêm cho nhà, nếu mà có người xem trọng tay nghề của em, muốn đặt hàng thêu thì chị sẽ giới thiệu cho, em thấy sao?"

"Như vậy sao được chứ?" Cô cùng dì Chân mới quen biết, sao có thể chiếm lợi của người ta như vậy được?

Dì Chân vẫn sởi lởi như mọi khi, bà thẳng thắn nói: "Này thì có cái gì đâu, chúng ta là hàng xóm láng giềng với nhau cả, giúp đỡ nhau một chút cũng là chuyện nên làm. Chị cô cũng từng này tuổi rồi, đương nhiên biết là làm nghề không dễ. Nhưng mà em có tay nghề như vậy, có phải ăn không uống không gì của chị đâu, chỗ thì chị sẵn đây rồi, có gì mà không được chứ?"

Dì Chân thấy Phương Na rất là hợp mắt, đối phương lại có tay nghề tốt, trong lòng bà cũng muốn kết bạn mới đưa ra đề nghị này, có khi dù chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng mà hai người hợp mắt nhau thì đâu cần tính đến quen dài hay quen ngắn.

"Em cứ về nghĩ thêm đi cũng được, không cần trả lời chị ngay đâu." Dì Chân nói. Bây giờ e là trong tay Phương Na cũng không có đồ để bán.

"Được, cám ơn chị, chị Chân." Có lẽ là không ngờ mình lại may mắn gặp được người tốt như vậy nên Phương Na trong lòng cảm kϊƈɦ vô cùng, so với lúc mới tới thì ánh mắt sáng sủa hơn nhiều.

"Không có gì." Dì Chân kéo Phương Na, "Đi, đi lấy số đo cho em trước đã, xong lại ra chọn vải sau." Giải nhất sẽ được Chân Mỹ Lệ làm tặng một chiếc áo phông, vải may cũng được tự chọn.

Túng Phồn không vội tìm Phương Na nói chuyện, chờ đến khi cô lấy xong số đo, chọn được kiểu thiết kế, cậu mới lại nói với đối phương: "Dì Phương, cháu muốn đặt thêu của dì."

Phương Na ngạc nhiên nhìn cậu: "Cháu muốn dùng à?"

Vừa nãy Túng Phồn vẫn không nói chuyện, nhưng Túng Phồn trông rất đẹp mắt nên cô không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.

Túng Phồn cười nói: "Cháu muốn may một chiếc sườn xám cho mẹ cháu, muốn làm kiểu đặc biệt một chút. Lúc khu tổ chức thi thêu cháu có nhìn thấy tác phẩm của cô nên lén lưu lại phương thức liên hệ, nhưng mà không dám đường đột quấy rầy. Không biết dì Phương có thời gian nhận làm không? Giá cả có thể thương lượng."

Muốn tranh thêu thủ công 100%, giá tiền chắc chắn không thể quá thấp, với cả đây là làm cho mẹ nên Túng Phồn sẵn sàng ra tiền. Đúng lúc đợt trước có tiền thuê lễ phục Phí Hành Phong gửi cho cậu, cũng vừa đủ để trả.

Với lại cậu cũng muốn xem kỹ tay nghề của Phương Na như thế nào, nếu đúng là tốt thật thì sau này cậu làm lễ phục cần thêu tay coi như đã có chỗ tin tưởng để đặt làm.

Quần áo thường ngày có họa tiết thêu hay không không quan trọng lắm, nhưng mà lễ phục thì nhất định họa tiết thêu phải rất tinh tế, tỉ mỉ.

"Cháu muốn thêu hoa văn thế nào?" Phương Na hỏi.

Túng Phồn đi lấy vải cậu đã chọn trước ra đưa cho Phương Na xem: "Cháu muốn thêu hoa lài, không cần thêu quá dầy, chỉ cần điểm qua là được."

Loại vải Túng Phồn chọn cho mẹ là vải màu xanh nhạt, phối với màu trắng của hoa lài, vải sẽ hơi có cảm giác hiệu ứng loang màu, không mất tự nhiên mà còn vô cùng hài hòa.

Dì Chân đi ra, nói với Phương Na: "Tiểu Túng nhà chị tay nghề tốt lắm, tuy là sườn xám thì vẫn phải để chị làm, nhưng mà thiết kế của thằng bé luôn được mọi người đặc biệt hoan nghênh, lần này mà hai người hợp tác thành công thì sau này chắc chắn còn nhiều cơ hội."

Dì Chân đã nhìn thấy bộ lễ phục Túng Phồn làm rồi, vừa nhìn đã biết sự nghiệp sau này của Túng phồn chắc chắn sẽ không chỉ gói gọn trong cửa tiệm của bà, bà cũng muốn nhìn thấy cậu đạt được thành tựu lớn hơn, sau đó có đi buôn chuyện với người khác thì bà lại có thêm cái để chém gió.

Phương Na không dám chắc sau này sẽ thế nào, nhưng có người thưởng thức tay nghề thủ nghệ của cô, thì đây chính là cơ hội cho cô: "Vậy để dì thử xem."

Túng Phồn hân hoan nói: "Vậy nhờ dì ạ."

Hai người bàn bạc luôn với nhau về kiểu dáng và giá cả, Phương Na lấy giá rất phải chăng, làm Túng Phồn cứ có cảm giác mình chiếm lợi của cô vậy.

Chuyện cậu có thể giúp Phương Na không nhiều, có lúc cũng cảm thấy nghề thêu cổ truyền tốt như vậy, không nên để bị mai một trong dòng lịch sử, cũng không nên chỉ giới hạn nó trong những món đồ lưu niệm thủ công mỹ nghệ nho nhỏ, còn thêu máy, cậu luôn thấy nó thiếu đi một chút ý vị không rõ. Nhưng cậu cũng chỉ là có tâm mà không có lực. nhiều nhất cũng chỉ có thể cố gắng sử dụng yếu tố này nhiều hơn trong các tác phẩm của mình, để mọi người biết đến nét đẹp truyền thống này.

Chạng vạng, Phí Hành Phong lại tới "Tá túc" ở nhà cậu, Túng Phồn cũng ngầm đồng ý cho hành vi này của hắn, còn tính ngày mai đánh thêm chìa khóa cho Phí Hành Phong, đỡ cho mỗi lần người này tới còn phải vòng qua tiệm lấy.

Đang ăn tối thì Phí Hành phong nhận được điện thoại của Lý Thiên Lang.

"Alo?" Đang ăn mà bị quấy rầy, giọng điệu Phí Hành Phong lập tức giảm xuống âm độ, mà nói chính xác hơn là vì thế giới hai người của hắn và Túng Phồn bị làm phiền.

Lý Thiên Lang nghe ra bất mãn trong giọng của Phí Hành Phong, vội nói: "Vừa nãy PD* Nghiêm có gọi điện cho tôi, hỏi dạo này cậu có lịch trình gì không, chương trình trong tay anh ta có một chút việc ngoài ý muốn xảy ra, kỳ tới không mời được người tham gia, hỏi cậu có thời gian tới giúp chút không."

*PD, viết tắt của producer director nghĩa là giám đốc sản xuất. Thường thấy trong các chương trình truyền hình thực tế.

Trong tay PD Nghiêm có mấy chương trình giải trí, rating không tệ, quan hệ của đối phương với Phí Hành Phong và Lý Thiên Lang cũng tốt, cho nên thỉnh thoảng cũng có nhờ hỗ trợ.

Mà Lý Thiên Lang gọi điện hỏi trực tiếp thế này là vì chứng hưng cảm của Phí Hành Phong đã khá hơn trước nhiều, có thể lên chương trình được.

"Chương trình nào?" Phí Hành Phong hỏi. Lúc trước vì để PR cho nghệ sĩ của phòng làm việc, bọn họ cũng nhờ vả vị PD này không ít, có cơ hội vẫn nên cố gắng báo đáp lại.

"Là "My bestfriend and me", tôi nghĩ cậu có thể tham gia được. Còn bạn thân đi cùng thì có thể bàn lại."

Phí Hành Phong đánh mắt lại nhìn Túng Phồn vẫn còn đang chiến đấu với tôm hùm nhỏ, nói: "Để tôi hỏi một chút xem cậu ấy có đồng ý tham gia cùng không, muộn muộn rồi trả lời cậu."

"Ai..." Chưa đợi Lý Thiên Lang hỏi xong, Phí Hành Phong đã cúp điện thoại.

Lý Thiên Lang nhìn màn hình điện thoại, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc cằn nhằn: "Ai vậy? Sếp có thể mang người nào tới tham gia chương trình chứ? Thế nào mà chưa gì đã cúp điện thoại của mình rồi?"

Tống Hưởng đang ngồi bên cạnh, liếc Lý Thiên Lang một cái, vô cùng đồng tình với đối phương, nói: "Chắc là bà chủ đó."

Trong đầu Lý Thiên Lang là một đống hỏi chấm —— Công ty bọn họ có bà chủ từ hồi nào vậy? Anh có học hành đàng hoàng đó, đừng có hòng lừa anh ta!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi