KHÔNG THỂ TỬ BỎ EM

" Âu tổng, chuyện anh muốn tôi điều tra đã có kết quả, cậu ta tên Từ Uy, năm nay 21 tuổi, vừa tiếp nhận tập đoàn Từ gia không lâu, là em họ của Cao Chí Minh". Trác Siêu báo cáo kết quả mình vừa điều tra được cho anh nghe.

" cậu ra ngoài đi".

" dạ chủ tịch".

Âu Cung Ngụy rốt cuộc không hiểu bản thân muốn gì, chẳng phải đã nói không cần cô nữa sao, tại sao lại đau lòng, còn cảm thấy khó chịu khi thấy cô đi cùng người khác chứ.

Âu Cung Ngụy xếp lại tài liệu trên bàn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, tự mình lái xe rời đi, cũng không biết bản thân sẽ đi đâu, đến lúc phát giác ra được bản thân đã đến nơi trước kia hai người hay đến.

anh nhớ trước kia cô nói cô rất thích biển, thích ngắm màu xanh của biển, thích đặt chân đi trên cát, thích lúc sóng biển dạt đến chân cô, cảm giác rất thích thú.

Âu Cung Ngụy còn đang nhớ lại khoảng thời gian hai người còn bên cạnh nhau, thì trước mắt đã xuất hiện bóng dáng quen thuộc.

Cố Mạn Yên chăm chú nhìn vùng biển trước mắt, bản thân rơi vào trầm tư, trí nhớ tự nhiên đã hồi phục, cô nhớ lại tất cả, trước khi mất trí nhớ và sau khi mất trí nhớ, cuối cùng bản thân lại cũng chỉ có thể một mình, không, cô không một mình, cô bây giờ còn có con của cô và anh nữa.

Cố Mạn Yên nhớ đến đứa bé trong bụng mình, tay tự giác đưa tay đặt lên bụng xoa nhẹ, trên môi nở nụ cười hạnh phúc nhất, ít nhất cô vẫn còn có con bên cạnh, cô sẽ không cô đơn.

cô còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nên không hề biết bên cạnh đã có thêm một người.

Âu Cung Ngụy đi đến đứng bên cạnh cô, mắt vẫn nhìn về phía trước, nhẹ nhàng lên tiếng, đánh tan im lặng xung quanh.

" vẫn khỏe chứ".

Cố Mạn Yên giật mình lùi về sau mấy bước, sau khi bình tĩnh mới đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng, tự hỏi anh đến từ lúc nào.

" xin lỗi, khiến em hoảng sợ rồi".

" không sao".

ngừng một lát nói tiếp: " anh đến từ khi nào".

" cũng được một lúc rồi".

" ừm, tôi, tôi có việc, tôi đi trước, tạm biệt". Cố Mạn Yên không đợi anh trả lời đã nhanh chóng rời đi, cô sợ phải đối mặt với anh, sợ anh sẽ phát hiện ra đứa con của hai người, cô sợ anh sẽ giành lấy nó, cô thực sự rất sợ.

" Mạn Yên". nhìn cô muốn rời đi Âu Cung Ngụy cũng gấp gáp lên tiếng gọi cô lại.

Cố Mạn Yên đang đi về phía trước, chân liền dừng lại khi nghe anh gọi tên mình, cô rất muốn nhanh chóng rời đi, nhưng chân lại không thể nhấc lên được.

" có..có chuyện gì sao". cô vẫn không quay đầu lại nhìn anh.

" không có gì".

" vậy tôi đi trước, tạm biệt".

nhìn bóng cô càng lúc càng xa, khiến tâm trạng anh càng lúc càng xấu đi, cô không muốn thấy anh như vậy sao.

tự mình lái xe đến một quán bar, tự mình ngồi uống rượu, uống đến bản thân không còn tỉnh táo mới rời khỏi về nhà.

"rầm".

" ò e....ò e.....".

" kích điện lần 1".

" vẫn không có phản ứng".

" tăng điện".

" vẫn không phản ứng".

" tiếp tục tăng điện".

" có phản ứng rồi".

" tốt lắm".

" Mạn Yên cậu cậu khóc đi, đừng im lặng như vậy có được không". Tần Tuyết Phi đau lòng ngồi bên cạnh ôm chặt cô, cô từ lúc nhận được tin đến bây giờ một chút phản ứng cũng không có, bản thân cực kì bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

" Mạn Yên".

" tôi không sao".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi