KIẾM TẦM THIÊN SƠN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Năm Thượng Thanh* thứ ba theo lịch tu chân, kết giới của Sinh Tử Giới bị phá, tà ma ác linh xuất thế, Kiếm chủ đời thứ mười bốn của Vấn Tâm Kiếm - Tạ Vân Đình vì phong ấn ác linh mà ngã xuống.

Đồ đệ đứng đầu là Tạ Trường Tịch kế nhiệm Vấn Tâm Kiếm, thề rằng sẽ tàn sát sạch sẽ tà ma, một thân một mình vào Sinh Tử Giới*, lấy sức của một người quét sạch cả một giới, trải qua hai trăm năm vẫn chưa ra ngoài.
[*] Thượng Thanh: ý chỉ Linh Bảo Thiên Tôn (靈寶天尊) - là một trong ba vị thần tối cao (Tam Thanh) theo Đạo giáo Trung Quốc, ở vào ngôi Thượng Thanh.

Linh Bảo Thiên Tôn đích thân chỉ dạy cho những người tu học đạo để thành tiên, số lượng nhiều không đếm nổi.
[*] Sinh Tử Giới: thật ra nguyên văn là “Tử Sinh Chi Giới” nhưng mình thấy hơi dài dòng với đọc không thuận miệng lắm nên quyết định dùng tên Sinh Tử Giới luôn ha
Cùng năm đó, biên phòng nơi Tây Cảnh bị công phá kéo theo mười vạn ma thú xâm nhập tới nơi, vây khốn tấn công Hợp Hoan Cung.

Thiếu chủ Hoa Hướng Vãn dẫn theo đệ tử cực khổ canh giữ cửa cung một tháng, đến khi kim đan gần như bị huỷ, kiếm gãy cờ rách thì viện quân mới đến.

Tinh nhuệ của Hợp Hoan Cung cũng gần như bị tiêu diệt gần hết trong cuộc chiến này, tông môn ngàn năm mạnh nhất Tây Cảnh, đến nay vẫn chưa gượng dậy nổi.
******
Hai trăm năm sau ——
“Tạ Trường Tịch.” Trong ảo cảnh, thiếu nữ đang ngồi ở cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh sao rơi vào đáy mắt nàng, đôi mắt nàng tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác với cuộc sống của hắn.
Nước sông chảy róc rách dưới chân nàng, nàng quay đầu lại, trong mắt phản chiếu bóng hình năm mười chín tuổi của hắn.
“Huynh từng thấy ảo mộng điệp* bao giờ chưa?”
[*] Điệp: bươm bướm
Nàng hỏi.
Hắn nhìn nàng chăm chú, thần sắc kiên định: “Chưa từng.”
“Vậy ta tặng huynh một con.”
Thiếu nữ vừa nói, cổ tay múa may, một con bướm mang theo ánh huỳnh quang màu lam biếc từ lòng bàn tay nàng biến hóa ra, nhẹ nhàng bay bay.
Ánh mắt của hắn vẫn không dịch chuyển mà nán lại trên gương mặt của thiếu nữ, con bướm đậu trên mu bàn tay nàng, thiếu nữ hơi khom mình về phía hắn, đưa tay tới trước mặt hắn: “Nào, chạm vào một chút xem.”
Hắn nhìn về phía con bướm, giọng nói của thiếu nữ khẽ vang lên: “Chạm vào một chút là huynh có thể nhìn thấy người huynh muốn gặp nhất.”
“Ta…… muốn gặp nhất……”
Hắn ngây người lẩm bẩm, không tự chủ được giương mắt nhìn về khuôn mặt của thiếu nữ, nàng vẫn tươi cười như lúc ban đầu, nhưng nước da lại dần trở nên gần như trong suốt.
Hắn tựa hồ như có dự cảm gì liền ngừng thở, trợn to mắt, nhưng xung quanh trời đất quay cuồng, mặt đất ầm vang rung động, hết thảy đều phảng phất tựa như đang sụp đổ.

Hắn quỳ gối tại chỗ, ngơ ngác nhìn thiếu nữ đang rơi xuống dưới đáy vực nơi có vạn quỷ khóc thét kêu gào.

Nàng bị vô số tà ma bao vây nuốt chửng, nhưng vẫn luôn mỉm cười như cũ.
“Tạ Trường Tịch,” giọng nói của nàng rất nhẹ, ngay thời khắc bị tà ma nuốt chửng kia, hắn nghe thấy giọng nói của nàng như vương nỗi tiếc hận, lại tựa như mang theo niềm may mắn, “Cũng may—— huynh chưa từng thích ta.”
Cũng may, huynh chưa từng thích ta.
Giọng nói của thiếu nữ quanh quẩn bên tai, hắn ngơ ngác quỳ gối trên mặt đất đầy tuyết, run rẩy vươn đôi tay đầy máu về phía vực thẳm vô tận kia.
Hắn muốn nói gì đó, lại không cách nào thốt thành lời tựa như người bị mất đi khả năng ngôn ngữ bẩm sinh.

Hắn mở miệng vài lần đều chỉ có thể phát ra âm tiết ngắn gọn nghẹn ngào, ngay đến tên của nàng cũng gọi không được thành tiếng.
“Chạm vào ảo mộng điệp này một chút, người huynh muốn gặp nhất là ai?”
Bóng dáng của thiếu nữ hiện lên giữa băng tuyết, lần này hắn không chút do dự mà rút kiếm đuổi theo.
“Muốn gặp ai nhất?”
Vô số tà ma yêu quái trỗi dậy, hắn đuổi chém đuổi giết, đuổi theo bóng dáng kia.
Cái tên mà hắn gọi không thành tiếng, tâm ma cả đời của hắn, rõ ràng biết rằng đây chỉ là một ảo ảnh, nhưng hắn lại không cách nào ngăn trường kiếm trong tay cùng bước chân của bản thân.
“Trường Tịch.”
Tiếng gọi từ xa truyền đến, nhưng hắn không rảnh bận tâm, bóng người phía trước càng ngày càng trở nên mơ hồ, hơi thở của hắn dồn dập, giống như phát điên mà truy đuổi.
“Trường Tịch.”
Lần này, trong giọng nói xen lẫn với âm thanh của Thanh Tâm Pháp.

Quang cảnh xung quanh bắt đầu sụp đổ, thiếu nữ nơi xa cũng dừng bước chân, hắn một mạch chạy như điên trên nền đất đang sụp xuống.

Khoảnh khắc hắn bắt lấy ống tay áo của thiếu nữ, một tiếng hét lớn cuối cùng cũng truyền đến.
“Tạ Trường Tịch!”
Thiếu nữ chậm rãi quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.

Hắn ngơ ngác nhìn nàng nhưng bên kia lại như cát lún, biến mất và tan thành mây khói cùng toàn bộ thế giới.
Hắn sững sờ nhìn toàn bộ cảnh tượng này, rốt cuộc gọi hai tiếng khàn khàn: “Vãn Vãn…”
Quanh thân biến thành một mảng đen kịt, hắn một mình cầm kiếm đứng ngây người giữa khoảng không vắng lặng, sau một hồi lâu mới chậm rãi mở mắt ra.
Hắn khoanh chân ngồi xếp bằng trên mặt đất phủ đầy băng tuyết, hai mắt được che phủ bằng một dải lụa trắng nên khi mở mắt ra thì trước mắt vẫn là một mảng trắng xoá, nhưng hắn vẫn có thể dùng thần thức thăm dò quanh thân.
Một lão già áo xanh đang đứng cạnh hắn, dường như là đã chờ rất lâu, thấy hắn tỉnh lại, lão già nhẹ nhàng thở ra.
“Coi như là ngươi tỉnh rồi.


Mới vừa rồi hơi thở của ngươi không ổn định, lại vào trong ảo cảnh rồi đúng không?”
Đôi mắt rũ xuống dưới dải lụa trắng, không có tiếng đáp lời.
Xung quanh được bao phủ bởi âm thanh tuyết rơi rào rạt, phía trước là một cái hố khổng lồ sâu không thấy đáy, một thanh quang kiếm* treo lơ lửng phía trên miệng hố, cùng với ánh sáng mờ ảo toả ra từ trận pháp Phù Văn trên hố sâu chiếu rọi một khoảng trời.
[*] Quang kiếm: Kiếm tạo ra từ ánh sáng (Lời editor: xin lỗi mà sao tui liên tưởng đến kiếm laser trong Star Wars dị img
 nói chứ chắc cái này là kiếm tạo thành từ linh lực nên nó phát sáng như mấy phim huyền huyễn hay sao í)
Sinh Tử Giới của Thiên Kiếm Tông, là nơi giao nhau giữa dị giới và cõi này, trong suốt mấy vạn năm qua đều do Vấn Tâm Kiếm của Thiên Kiếm Tông trấn thủ.

Có vô số tà ma mang ý đồ vượt biên, tất thảy đều bị chém dưới Vấn Tâm Kiếm.
Sinh Tử Giới được băng tuyết bao phủ quanh năm để giữ cho thanh tâm ngưng thần*, tránh việc người thủ hộ bị ma khí quấy nhiễu xâm nhập.
[*] Thanh tâm ngưng thần: lòng được thanh tịnh và tinh thần được tập trung
Trong hố sâu này trước đây toàn là dung nham, bây giờ lại thành một mảng đen kịt sâu không thấy đáy, tất cả là vì suốt hai trăm năm qua, hắn đã tàn sát gần như toàn bộ tà ma của dị giới, nên cũng chẳng còn ai dám phạm giới nữa.
Hắn trầm mặc hồi lâu, lão già áo xanh thấy không hỏi ra được gì, biết tính tình của hắn nên cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Thôi bỏ đi bỏ đi, đây đều là chuyện của ngươi.

Lần này chưởng môn kêu ta tới đây là muốn nhờ ngươi giúp một việc.”
Tạ Trường Tịch không trả lời, chỉ chống tay đứng dậy.
Hắn vào đây không biết đã bao ngày, toàn thân tuyết đọng, vừa cử động liền giống như một núi băng rung chuyển, sau khi tuyết rơi xuống hết liền lộ ra bộ y phục đã sớm rách bươm trên thân hắn.
“Ngươi cũng thật là,” lão già áo xanh chú ý đến bộ dạng của hắn, đuổi theo hắn đang đi ở phía trước, mở miệng oán trách, “Tốt xấu gì cũng là Kiếm chủ Vấn Tâm Kiếm, là mặt mũi “bảng hiệu” của Thiên Kiếm Tông, cũng không phải là không ai mua quần áo cho ngươi, làm sao mà ngươi lại ăn mặc keo kiệt tồi tàn thế này chứ? Trước lúc lâm chung, sư phụ ngươi đã giao phó ngươi cho ta, hiện giờ bộ dạng ngươi thành ra như quỷ như này, ngươi kêu ta làm sao mà có mặt mũi gặp ông ấy đây chứ?”
“Sư thúc, có chuyện gì?”
Tạ Trường Tịch cắt ngang lời vị sư thúc dong dài tên là Côn Hư Tử này, dẫn theo ông ấy đi trên nền tuyết.
Côn Hư Tử trong làn gió lạnh cảm thấy buốt đến thấu xương, nhịn không được mà kéo kéo vạt áo, lúc này mới nhớ tới chính sự, trên mặt mang theo vẻ nghiêm túc: “Mới cách đây không lâu, chưởng môn nhận được tin tức, bên phía Ma chủ Tây Cảnh hình như không ổn rồi, những người tu ma kia vì vị trí trữ quân Ma chủ mà tranh giành nhau dữ dội, có khả năng trước hết sẽ mở một cuộc so tài* để chọn ra người kế thừa.”
[*] Nguyên văn: Thí luyện - thi đấu rèn luyện, so tài
“Liên can gì đến chúng ta đâu?”
Thanh âm của Tạ Trường Tịch đều đều, chân trần đạp lên trên mặt tuyết, phát ra âm thanh loạt xoạt giòn vang mỗi khi dẫm bước.
“Ngươi nghe ta nói tường tận đã,” Côn Hư Tử kiên nhẫn giải thích, “Tây Cảnh không giống các tông môn ở Vân Lai chúng ta.

Tây Cảnh được Ma chủ thống nhất hiệu lệnh, dưới Ma chủ chia làm ba cung, chín tông, mười tám môn, thẩm quyền theo cấp.

Mỗi đời Ma chủ lúc sinh thời đều sẽ đề bạt trước một nhóm người thừa kế.


Trước khi tạ thế thì sẽ tổ chức một cuộc so tài giữa mấy người thừa kế kia, cuối cùng tuyển chọn ra Ma chủ kế nhiệm.”
Lão già áo xanh vừa nói vừa vuốt vuốt chòm râu, rất là cảm khái: “Vốn dĩ năng lực giữa mấy ứng viên thừa kế đều không chênh lệch lắm, nhưng bây giờ lại lòi ra một người tên Hoa Hướng Vãn.

Hai trăm năm trước, nàng vẫn là thanh niên nhân tài kiệt xuất của Tây Cảnh, tất cả mọi người đều nói người kế thừa ngôi vị Ma chủ không ai khác ngoài nàng.

Nhưng nghe nói là trong một trận chiến vào hai trăm năm trước, một nửa kim đan của nàng bị huỷ, hiện nay ngược lại đã trở thành một kẻ vô dụng.

Nếu nàng tham gia cuộc so tài cho người thừa kế kia, đó ắt hẳn chính là đường chết không cần nghi ngờ.”
“Trọng điểm.”
Tạ Trường Tịch thúc giục, lão già áo xanh nghẹn họng, rốt cuộc rặn ra một câu: “Nàng là Thiếu chủ của Hợp Hoan Cung, phương pháp tu luyện chủ yếu chính là song tu.

Hợp Hoan Cung cùng Thiên Kiếm Tông chúng ta có cùng một loại tâm pháp, song tu là thích hợp nhất.

Để muốn nhanh chóng thăng cấp, nàng đã cầu thân với Thiên Kiếm Tông.”
“Muốn ta làm cái gì?”
Tạ Trường Tịch truy vấn, lúc này trước mắt hai người xuất hiện một tiểu viện.
Khoảng sân nhỏ này tựa hồ như có một màn linh lực bao phủ, nhìn vô cùng lạc lõng không hòa hợp với khung cảnh băng tuyết mịt mù này.

Trong viện cỏ mọc chim bay, hoa đào nở rộ, dưới mái hiên treo một cái chuông Chiêu Hồn đang rung động kêu leng keng trong gió.
Lão già áo xanh nhìn thoáng qua khoảng sân, hết sức kinh ngạc: “Nơi này làm sao mà……”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt của ông đã rơi vào một ngôi mộ bằng đất cách lối vào sân không xa.
Dường như phần mộ này đã tồn tại được nhiều năm, cỏ dại mọc xung quanh, trên bia mộ đã cũ nát là dòng chữ do kiếm khắc vào ——
Ái thê Vãn Vãn chi mộ*.
[*] Mộ của thê tử yêu quý - Vãn Vãn
Côn Hư Tử nhanh chóng nhận ra đó là gì, ông dừng lời cùng bước chân, nhất thời có chút bối rối đứng ở phía ngoài của kết giới.
Tạ Trường Tịch bình tĩnh tiến vào kết giới, đi đến trước ngôi mộ ngồi xổm xuống, nhổ cỏ dại một bên, nhắc nhở lão già: “Chưởng môn muốn ta làm cái gì?”
“Bây giờ vừa vặn là lúc Linh Hư Bí Cảnh sắp mở ra.”
Côn Hư Tử hoàn hồn, có chút không dám nhìn Tạ Trường Tịch: “Năm đó khi quái linh xuất thế, đúng lúc đang có một nhóm tu sĩ của Tây Cảnh có việc đến Vân Lai, sau khi xảy ra chuyện quái linh xuất thế đều biến mất không còn tăm tích.

Chưởng môn suy đoán việc quái linh xuất thế có liên quan đến Tây Cảnh.

Năm đó sư phụ cùng…… cùng phu nhân của ngươi đã hợp lực phong ấn quái linh.”
Động tác của Tạ Trường Tịch khẽ dừng, Côn Hư Tử chần chừ một lát, vẫn là làm bộ như chưa từng phát hiện, tiếp tục truyền đạt ý tứ của chưởng môn: “Sức mạnh của quái linh, một nửa không rõ tung tích, nửa còn lại bị phong ấn trong Linh Hư Bí Cảnh.


Hiện giờ Hoa Hướng Vãn cầu thân với Thiên Kiếm Tông, chưởng môn lo lắng Hoa Hướng Vãn trên danh nghĩa là cầu thân nhưng thực tế lại nhằm vào quái linh.

Ông ấy muốn mời ngươi rời Sinh Tử Giới, canh chừng Linh Hư Bí Cảnh.

Tây Cảnh nếu không có động thái gì bất thường thì tốt nhất, nếu có thì……”
Côn Hư Tử vừa nói vừa giương mắt nhìn về phía Tạ Trường Tịch, ánh mắt tràn đầy trịnh trọng: “Có ngươi ở đó, chưởng môn mới yên tâm.”
Tạ Trường Tịch cúi đầu cắm cúi nhổ sạch cỏ dại, ra vẻ đăm chiêu, sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng: “Ta không thể rời khỏi Sinh Tử Giới.”
“Ta biết,” Côn Hư Tử thấy hắn không cự tuyệt trực tiếp, trong lòng thả lỏng hơn rất nhiều, nói ra kế hoạch đã được bàn tính từ trước trong tông môn: “Tự thân ngươi có thể không đi, ta đã phái Vô Sương đi làm việc này.

Nhưng ngươi có thể gắn một sợi thần thức vào trên người Vô Sương, điều khiển hắn tiến vào Bí Cảnh.”
Vừa nói vừa sợ hắn băn khoăn nên ông thêm vào một câu: “Hắn vốn chính là đệ tử của ngươi, bất luận là thân phận hay công pháp đều là người thích hợp nhất, sẽ không gây trở ngại gì cho hắn.”
Tạ Trường Tịch nghe Côn Hư Tử nói, sắc mặt bất động, dọn sạch cỏ trên mộ, giương mắt nhìn về phía dòng chữ khắc trên mộ bia.
Côn Hư Tử đợi một lát, thấy hắn vẫn luôn nhìn mộ bia, thoáng do dự, cuối cùng vẫn là quá phận: “Trường Tịch…… Mọi việc cuối cùng cũng đều phải có lúc nên buông xuống, đã hai trăm năm rồi.”
Tạ Trường Tịch không lên tiếng, chỉ có hàng lông mi run rẩy.
Côn Hư Tử thấy hắn không phản bác gì, liền lấy hết can đảm khuyên thêm một câu: “Lúc Vãn Vãn còn sống, đau lòng nhất chính là ngươi.

Ngươi chớ có làm nàng đi cũng không được an tâm.”
Lời này làm tất cả động tác của Tạ Trường Tịch trở nên cứng đờ, trong nháy mắt, trong đầu hắn xẹt qua vô số hình ảnh, khiến cả người đau đớn căng thẳng.
Hắn chưa từng để lộ ra ngoài, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên bia mộ.

Sau thật lâu hắn mới khàn khàn lên tiếng.
“Nói với chưởng môn, trước lúc mật cảnh mở ra hãy để Vô Sương về Sinh Tử Giới.”
Nói rồi hắn nâng tay lên, một con bướm mang theo ánh huỳnh quang màu lam xuất hiện giữa thinh không, dập dìu đậu trên mu bàn tay của hắn.
Hắn đưa mắt chăm chú nhìn con bướm xuyên qua lớp lụa trắng, ánh mắt lộ ra vài phần ôn hòa mà người khác khó nhìn thấy được.
Hắn vội vàng muốn xua đuổi người đang đứng cạnh bên, muốn nhanh nhanh ở nơi không một bóng người, lao vào tràng ảo mộng tiếp theo.
Tạ Trường Tịch khống chế cảm xúc của mình, không có vẻ gì là bất thường, hắn bình tĩnh mở miệng—
“Chuyện Linh Hư Bí Cảnh, ta sẽ tự xử lý.”
- Hết -
- - -

 Edit + dịch: Pearl

 Bìa: Pearl.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi