KIẾN TRÚC SƯ

Mất liên lạc với Trần Tây An rồi.

Khóe mắt Tiền Tâm Nhất bất giác nhếch lên, nhưng vẫn mạnh miệng cứng cổ nói:

Tiền Tâm Nhất gắp cho ông một miếng rau cải chip:

Tối đó Tiền Tâm Nhất về nhà một mình, gửi tin nhắn cho Trần Tây An nói mình đã về đến nơi, cho tới tận khi ngủ cũng không nhận được tin nhắn trả lời từ hắn. Ban ngày suy nghĩ nhiều khiến cho đêm về anh nằm mơ một giấc mơ buồn cười. Trong mơ Trần Tây An thẳng thắn với bố mẹ, bị bố mẹ trói vào tên lửa bắn lên mặt trăng.

Chẳng qua Dương Tân Dân nghe câu này hơi nhiều rồi, thái độ vẫn y như trước đây:

Tiền Tâm Nhất đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn quăng một quả lựu đạn:

Tiền Tâm Nhất cười tỉnh từ trong cơn mơ, anh cho rằng có lẽ mình đã bị hai vị phụ huynh hài hước của Trần Tây An lây nhiễm rồi. Tay chân không chạm vào thân nhiệt quen thuộc, vì thế ý cười trên gương mặt anh cũng dần dần nhạt đi. Trước đây tại sao anh không phát hiện nhà của mình cũng lạnh lẽo vậy nhỉ.

– … Cô gái này cao mét tám cơ à.

Do dự tới buổi chiều, anh gọi một cuộc điện thoại, nhưng không ai nghe máy, anh mở QQ và Wechat ra,  vẫn không có tin tức gì. Anh không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, lúc thì nghĩ Trần Tây An bị nhốt lại, lúc thì nghĩ hắn bị bố mẹ đánh như chó.

***

Tiền Tâm Nhất lắc đầu:

Anh tìm kiếm một vài trang mạng liên quan tới những cặp gay và người nhà, tìm được một bộ phim điện ảnh có tên “Tân Lang”, xem được một nửa bèn tắt đi. Biết trước kết cục là bi kịch, trái tim phiền muộn đè nặng khiến anh không thở nổi, giờ phút này anh rất muốn gặp Trần Tây An.

Ăn khuya xong, khi đang uống trà, bà “bất cẩn” rót nước sôi vào điện thoại của hắn. Nhiệt độ nước vượt quá 100 độ, ngay lập tức màn hình điện thoại tối sầm xuống. Trần Tây An biết ngay bà đã hiểu ra dụng ý của mình rồi, tuy nhiên bà vẫn nhịn không nói gì hết, có lẽ cần không gian bàn bạc với chồng.

– Tâm Nhất là một người đáng để yêu, đây chính là lý do của con.

Anh mặc áo lông vũ, lái xe lên đường, gần tới giữa đường lại chuyển hướng tới khu nhà cũ của Dương Tân Dân. Vốn dĩ dự định của anh là năm nay sẽ dẫn Trần Tây An tới chúc tết ông, bây giờ có cửa bố mẹ Trần Tây An xen ngang, chẳng biết năm nay còn có thể thực hiện được điều này không nữa.

Trước lúc bọn họ bí mật bày mưu đi nói chuyện với Tiền Tâm Nhất thì Trần Tây An gõ cánh cửa căn phòng bọn họ đang cố thủ bên trong.

Dương Tân Dân đã ở một mình bao nhiêu năm, tuy một mình nhưng cuộc sống vẫn rất thú vị. Ông sắp xếp đồ năm mới ngay ngắn chỉnh tề, bản thân ông cũng rất phấn khởi. Trên bếp đang bắc một nồi thịt kho, mùi hương liệu bay khắp nhà, nấu dạ dày bò một ngày không nhừ ông cũng không vội, chuẩn bị ngày hôm sau sẽ hầm tiếp.

Ngay tối Tiền Tâm Nhất về nhà, hắn chỉ dùng một yêu cầu nho nhỏ để đạt được mục đích của mình, hắn đã nhờ Tập Quyên giúp mình thu dọn quần áo.

Tiền Tâm Nhất tới đúng lúc, bắt được món ngon, xé món gà luộc vừa mới ra lò của thầy mình thành thiên sứ gãy cánh. Dương Tân Dân vừa quay đầu nhìn thấy cảnh tượng tàn hoa bại liễu, tí nữa thì nổi lên xúc động múc anh vào trong nồi.

– Nếu như em có người yêu mà mọi người đều không chấp nhận được, vậy thì em thà độc thân cả đời còn hơn.

– Con vẫn nhớ, con đã gặp ác mộng sáu năm trời, mỗi ngày đều nằm mơ thấy cậu ấy rơi từ trên tầng cao xuống. Con không dám bước lên sân thượng, con không thể nhận dự án tốt, con chỉ có thể sống trong Cục công trình số 8 qua ngày. Vốn dĩ con đã nhìn trước được cuộc đời thất bại hèn nhát của mình, chính Tâm Nhất đã đánh thức con.

– Anh định dời ổ cơ à, thầy đây cũng vui thay cho anh. Nhưng tình hình trong ngành bây giờ không ổn định, các hạng mục ở nước ngoài càng không đảm bảo, anh phải nghĩ cho kỹ càng.

Thế hệ trẻ ngày nay đã quên mất phong tục truyền thống, chẳng còn câu đối xuân, dán hoa cửa sổ, pháo trúc, những món gác bếp. Bây giờ bọn họ thiếu gì thì ra siêu thị mua, không còn say mê chơi bài mà thích cướp lì xì. Có lẽ những năm sau này sẽ càng ngày càng vô vị.

– Đâu ai nói trước được chuyện có đảm bảo hay không, cứ coi như em đi mở mang tầm hiểu biết. Em muốn nhìn xem người ta làm dự án kiểu gì, từ khâu thiết kế tới khâu thi công, tìm hiểu xem có kỹ thuật nào mới không. Nếu gặp phải tình huống khống chế giá thành và thi công vi phạm tiêu chuẩn thì bọn họ sẽ phản ứng thế nào.

Dương Tân Dân vẫn còn hoàn hồn khỏi cơn chấn động “một cô gái cấp bậc núi Everest”, thấy học trò mình đã chạy mất dạng, còn tưởng rằng anh đang đùa mình, mắng anh là thằng ranh, đổ chậu nước rồi đi ngủ.

Cơm tối hai người chỉ ăn rau dưa với cháo. Dương Tân Dân nhìn thấy anh nạo cà rốt mà hồn để đâu đâu, không nhịn được nhắc lại chuyện cũ:

– Nghe lời anh nói thế thì chắc chắn là có rồi, chuyện tốt mà. – Dương Tân Dân cúi người vừa thêm nước vào chậu, vừa suy nghĩ – Trông xấu lắm hả?

– Chưa nghỉ việc chứ gì? Còn định làm thêm một năm nữa chắc?

– Em đâu có cười gian. – Tiền Tâm Nhất nhét một viên lạc vào miệng – Ui trời, thầy mau ăn đi. Đống bánh quẩy của thầy bày hết ra bàn thế này, hôm nay không chiên ạ?

Tiền Tâm Nhất hoàn hồn, cuối cùng cũng nghiêm mặt:

Dương Tân Dân uống hết một bát cháo mới nhận ra điểm bất thường:

– Em chưa nghỉ, không định làm thêm năm nữa, để đến giữa năm sau thôi, em sẽ ra nước ngoài xem thử.

Bọn họ chưa từng nghĩ tới nguyên nhân hắn độc thân tới bây giờ là do hắn thích đàn ông. Tiền Tâm Nhất là một đứa trẻ ngoan, nhưng hai người ở bên nhau không phù hợp với quy luật sinh sôi nảy nở của nhân loại.

Dương Tân Dân ngước mắt lên nhìn anh với vẻ kinh ngạc. Song, dẫu sao ông cũng là người từng trải nên sẽ nghĩ xa hơn:

– Muốn tiến bộ thì nhất định phải học nhiều, xem nhiều. Tôi biết anh ghét cái quy tắc thi công trong nước, ra nước ngoài xem cũng tốt, phát triển mạng lưới quan hệ với mấy dự án quốc tế, đánh bóng tên tuổi bản thân, sau này có thể tham gia vào những dự án cao cấp hơn, như vậy sẽ không còn lúng túng nữa.

Dự án quốc tế thì làm gì có chuyện dễ dàng tham gia đến thế, càng không cần nhắc đến việc sau khi rời khỏi GAD anh còn chưa biết sẽ tới công ty nào. Nhưng chuyện này cũng không cần phải nói với Dương Tân Dân. Tiền Tâm Nhất gật đầu như giã tỏi:

– Anh định dời ổ cơ à, thầy đây cũng vui thay cho anh. Nhưng tình hình trong ngành bây giờ không ổn định, các hạng mục ở nước ngoài càng không đảm bảo, anh phải nghĩ cho kỹ càng.

Hết chương 52

Dương Tân Dân cau đôi mày hoa râm:

Tiền Tâm Nhất gắp cho ông một miếng rau cải chip:

Trần Tây An nói:

Thầy của anh cũng thật chăm chỉ, một mình ông ở nhà nặn cả đống bánh quẩy, Tiền Tâm Nhất nhìn thấy mà choáng cả đầu. Anh cũng không thể để một ông lão chiên bánh quẩy tới nửa đêm được nên ở lại cho ông sai bảo tới hơn mười một giờ, bởi vì đợi nguội rồi còn phải lập tức đóng gói, dù sao trong nhà cũng không có ai cho nên anh không về nữa.

– Đâu ai nói trước được chuyện có đảm bảo hay không, cứ coi như em đi mở mang tầm hiểu biết. Em muốn nhìn xem người ta làm dự án kiểu gì, từ khâu thiết kế tới khâu thi công, tìm hiểu xem có kỹ thuật nào mới không. Nếu gặp phải tình huống khống chế giá thành và thi công vi phạm tiêu chuẩn thì bọn họ sẽ phản ứng thế nào.

Dương Tân Dân ngước mắt lên nhìn anh với vẻ kinh ngạc. Song, dẫu sao ông cũng là người từng trải nên sẽ nghĩ xa hơn:

Dương Tân Dân tán thành:

Tối đó Tiền Tâm Nhất về nhà một mình, gửi tin nhắn cho Trần Tây An nói mình đến rồi, cho tới tận khi ngủ cũng không nhận được tin nhắn trả lời từ hắn. Ban ngày suy nghĩ nhiều khiến cho đêm về anh nằm mơ một giấc mơ buồn cười. Trong mơ Trần Tây An thẳng thắn với bố mẹ, bị bố mẹ trói vào tên lửa bắn lên mặt trăng.

– Muốn tiến bộ thì nhất định phải học nhiều, xem nhiều. Tôi biết anh ghét cái quy tắc thi công trong nước, ra nước ngoài xem cũng tốt, phát triển mạng lưới quan hệ với mấy dự án quốc tế, đánh bóng tên tuổi bản thân, sau này có thể tham gia vào những dự án cao cấp hơn, như vậy sẽ không còn lúng túng nữa.

Dự án quốc tế thì làm gì có chuyện dễ dàng tham gia đến thế, càng không cần nhắc đến việc sau khi rời khỏi GAD anh còn chưa biết sẽ tới công ty nào. Nhưng chuyện này cũng không cần phải nói với Dương Tân Dân. Tiền Tâm Nhất gật đầu như giã tỏi:

– Anh nhìn anh mà xem, đã ba mươi tuổi đầu rồi, anh định độc thân như thế cả đời hay sao? Đón tết cũng phải đón cùng tôi, nói ra không sợ người khác cười vào mặt cho.

– Vâng vâng vâng. Thầy ăn nhanh đi.

Ngày hôm sau vẫn không nhận được tin tức gì của Trần Tây An. Thực sự không thể khống chế được sự tò mò, Tiền Tâm Nhất xách theo một túi bánh quẩy to thầy mình tự làm, định dùng nó để thăm dò.

Tiền Tâm Nhất trả lời rất nghiêm túc:

Dương Tân Dân uống hết một bát cháo mới nhận ra điểm bất thường:

– Nói cứ như thể anh đang định cống hiến gì vĩ đại cho đống bánh quẩy của tôi lắm vậy, anh ăn chực mà còn đòi quản tôi? Tôi thích chiên vào nửa đêm ấy, sao nào!

– Thằng nhóc này, anh hăng hái đi theo Cao Viễn lắm cơ mà, tại sao bây giờ nghĩ lại rồi.

Tập Quyên khóc không thành tiếng, bà và cả chồng đều đã bỏ qua vết thương thời thanh xuân của con trai.

Khóe mắt Tiền Tâm Nhất bất giác nhếch lên, nhưng vẫn mạnh miệng cứng cổ nói:

Hết chương 52

Anh tìm kiếm một vài trang mạng liên quan tới những cặp gay và người nhà, tìm được một bộ phim điện ảnh có tên “Tân Lang”, xem được một nửa bèn tắt đi. Biết trước kết cục là bi kịch, trái tim phiền muộn đè nặng khiến anh không thở nổi, giờ phút này anh rất muốn gặp Trần Tây An.

Tiền Tâm Nhất nhớ tới bố mẹ Trần Tây An, nảy sinh suy nghĩ nói rào trước với thầy mình. Anh đắn đo mất mấy giây mới nói:

– Chú Cao mới chiêu mộ được một tuyển thủ toàn năng, đấu thầu, thiết kế, tất cả đều làm được. Em ghen tị, còn không đi đánh bóng tên tuổi sẽ bị đào thải mất.

– Thích một người ít ra cũng phải có lý do chứ? Lý do của con là gì?

– Khiêm tốn thế này đâu giống phong cách của anh. – Dương Tân Dân híp mắt nhìn anh với vẻ hoài nghi – Tại sao anh cười gian thế nhỉ?

– Thằng nhóc này, anh hăng hái đi theo Cao Viễn lắm cơ mà, tại sao bây giờ nghĩ lại rồi.

– Em đâu có cười gian. – Tiền Tâm Nhất nhét một viên lạc vào miệng – Ui trời, thầy mau ăn đi. Đống bánh quẩy của thầy bày hết ra bàn thế này, hôm nay không chiên ạ?

– Nói cứ như thể anh đang định cống hiến gì vĩ đại cho đống bánh quẩy của tôi lắm vậy, anh ăn chực mà còn đòi quản tôi? Tôi thích chiên vào nửa đêm ấy, sao nào!

Bọn họ không dám khuyên Trần Tây An, bởi vì bọn họ luôn cảm thấy có lỗi với hắn, không biết phải dựa vào đâu để đối diện với hắn, cũng biết hắn đã đưa ra quyết định gì thì đều rất kiên định, suy nghĩ rất rõ ràng, người xung quanh khó lòng lay động. Bọn họ chỉ mong rằng Tiền Tâm Nhất chưa suy nghĩ kỹ mà thôi.

Tiền Tâm Nhất gõ gõ miệng đĩa:

Tiền Tâm Nhất hoàn hồn, cuối cùng cũng nghiêm mặt:

Dứt lời anh nhấc chân ra xỏ vào dép, cũng chẳng thèm lau qua chân, cất bước chạy biến.

– Thầy cứ chiên đi, thầy quyết mà.

– Em chưa chuẩn bị, thật đấy.

Thầy của anh cũng thật chăm chỉ, một mình ông ở nhà nặn cả đống bánh quẩy, Tiền Tâm Nhất nhìn thấy mà choáng cả đầu. Anh cũng không thể để một ông lão chiên bánh quẩy tới nửa đêm được nên ở lại cho ông sai bảo tới hơn mười một giờ, bởi vì đợi nguội rồi còn phải lập tức đóng gói, dù sao trong nhà cũng không có ai cho nên anh không về nữa.

Ông lão có thói quen ngâm chân, Tiền Tâm Nhất bị kéo tới ấn vào chậu nước nóng, lập tức bỏng tới xuýt xoa. Dương Tân Dân nhìn anh gầy tới mức không được mấy lạng thịt lại bắt đầu lải nhải:

– Con… tại sao con lại như vậy? Là, là lỗi của bố mẹ sao?

– Anh nhìn anh mà xem, đã ba mươi tuổi đầu rồi, anh định độc thân như thế cả đời hay sao? Đón tết cũng phải đón cùng tôi, nói ra không sợ người khác cười vào mặt cho.

Tiền Tâm Nhất trả lời rất nghiêm túc:

– Em chưa chuẩn bị, thật đấy.

Thế hệ trẻ ngày nay đã quên mất phong tục truyền thống, chẳng còn câu đối xuân, dán hoa cửa sổ, pháo trúc, những món gác bếp. Bây giờ bọn họ thiếu gì thì ra siêu thị mua, không còn say mê chơi bài mà thích cướp lì xì. Có lẽ những năm sau này sẽ càng ngày càng vô vị.

Ông lão có thói quen ngâm chân, Tiền Tâm Nhất bị kéo tới ấn vào chậu nước nóng, lập tức bỏng tới xuýt xoa. Dương Tân Dân nhìn anh gầy tới mức không được mấy lạng thịt lại bắt đầu lải nhải:

Chẳng qua Dương Tân Dân nghe câu này hơi nhiều rồi, thái độ vẫn y như trước đây:

– Không hề, còn đẹp hơn em nữa là.

– Để tôi bảo các anh chị bạn già giới thiệu cho anh nhé?

– Thầy ơi đừng.

Trần Tây An chỉ đành bán đứng Lưu Dịch Dương:

Tiền Tâm Nhất nhớ tới bố mẹ Trần Tây An, nảy sinh suy nghĩ nói rào trước với thầy mình. Anh đắn đo mất mấy giây mới nói:

– Nếu như em có người yêu mà mọi người đều không chấp nhận được, vậy thì em thà độc thân cả đời còn hơn.

Dương Tân Dân tán thành:

Biểu cảm Dương Tân Dân cứng đờ, dường như bị giật mình:

– Nghe có vẻ như anh không xứng với người ta, điều kiện tốt vậy thì tại sao tôi lại không chịu được, đúng là lạ.

– Hả? Từ từ anh đợi tôi nghĩ xem đã, đối tượng của anh phải làm sao tôi mới không chịu nổi đây nhỉ?

– Để tôi bảo các anh chị bạn già giới thiệu cho anh nhé?

Tiền Tâm Nhất chớp chớp mắt ra vẻ vô tội, gương mặt như đang nói “thầy đoán đi”.

Mất liên lạc với Trần Tây An rồi.

– Nghe lời anh nói thế thì chắc chắn là có rồi, chuyện tốt mà. – Dương Tân Dân cúi người vừa thêm nước vào chậu, vừa suy nghĩ – Trông xấu lắm hả?

Tiền Tâm Nhất mím môi cười ngặt nghẽo:

– Không hề, còn đẹp hơn em nữa là.

m thanh khe khẽ của chén sứ chạm vào nhau khiến Tập Quyên vô cùng hoảng loạn, vành mắt bà tức thì hoe đỏ:

Tiền Tâm Nhất chớp chớp mắt ra vẻ vô tội, gương mặt như đang nói “thầy đoán đi”.

Cơm tối hai người chỉ ăn rau dưa với cháo. Dương Tân Dân nhìn thấy anh nạo cà rốt mà hồn để đâu đâu, không nhịn được nhắc lại chuyện cũ:

– Nói linh tinh, đàn ông với phụ nữ có thể đặt cạnh nhau để so sánh được sao! – Dương Tân Dân cảm thấy anh hơi điên – Thế nó nghèo rớt mùng tơi à?

– Hả? Từ từ anh đợi tôi nghĩ xem đã, đối tượng của anh phải làm sao tôi mới không chịu nổi đây nhỉ?

Tiền Tâm Nhất lắc đầu:

Dương Giang thường xuyên tới chơi nhà, có hai đôi dép lê nam cũng chẳng lạ, cốc, bàn chải đánh răng trong phòng tắm đều có hai cái, tạm thời không nhận ra của nam hay nữ, hai chiếc gối đầu trên giường cũng không phân biệt giới tính. Tự dưng đang yên đang lành bố mẹ hắn cũng sẽ không mở tủ quần áo ra xem làm gì, cho nên chuyện bảo mẹ dọn tủ quần áo là hiệu quả nhất.

– Không nghèo bằng em.

– Tối qua chắc bố mẹ ngủ không ngon đâu nhỉ, bố mẹ có lời nào muốn nói thì nói đi, nói xong thì ngủ bù một giấc.

Dương Tân Dân cau đôi mày hoa râm:

– Nghe có vẻ như anh không xứng với người ta, điều kiện tốt vậy thì tại sao tôi lại không chịu được, đúng là lạ.

Biểu cảm Dương Tân Dân cứng đờ, dường như bị giật mình:

Tiền Tâm Nhất đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn quăng một quả lựu đạn:

Nước mắt Tập Thanh bắt đầu rơi xuống:

– Người ấy đeo giày đế bằng còn cao hơn em.

Dương Tân Dân sững người mất nửa phút, trong đầu xuất hiện hình tượng một ngọn núi:

Dương Tân Dân đã ở một mình bao nhiêu năm, tuy một mình nhưng cuộc sống vẫn rất thú vị. Ông sắp xếp đồ năm mới ngay ngắn chỉnh tề, bản thân ông cũng rất phấn khởi. Trên bếp đang bắc một nồi thịt kho, mùi hương liệu bay khắp nhà, nấu dạ dày bò một ngày không nhừ ông cũng không vội, chuẩn bị ngày hôm sau sẽ hầm tiếp.

– Không nghèo bằng em.

– … Cô gái này cao mét tám cơ à.

Tiền Tâm Nhất tới đúng lúc, bắt được món ngon, xé món gà luộc vừa mới ra lò của thầy mình thành thiên sứ gãy cánh. Dương Tân Dân vừa quay đầu nhìn thấy cảnh tượng tàn hoa bại liễu, tí nữa thì nổi lên xúc động múc anh vào trong nồi.

Tiền Tâm Nhất cười phá lên:

Tiền Tâm Nhất cười phá lên:

– Không chỉ vậy đâu.

Dứt lời anh nhấc chân ra xỏ vào dép, cũng chẳng thèm lau qua chân, cất bước chạy biến.

Dương Tân Dân vẫn còn hoàn hồn khỏi cơn chấn động “một cô gái cấp bậc núi Everest”, thấy học trò mình đã chạy mất dạng, còn tưởng rằng anh đang đùa mình, mắng anh là thằng ranh, đổ chậu nước rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau vẫn không nhận được tin tức gì của Trần Tây An. Thực sự không thể khống chế được sự tò mò, Tiền Tâm Nhất xách theo một túi bánh quẩy to thầy mình tự làm, định dùng nó để thăm dò.

Trần Tây An không bị nhốt lại, chẳng qua vẫn còn đang nói chuyện.

Ngay tối Tiền Tâm Nhất về nhà, hắn chỉ dùng một yêu cầu nho nhỏ để đạt được mục đích của mình, hắn đã nhờ Tập Quyên giúp mình thu dọn quần áo.

Dương Giang thường xuyên tới chơi nhà, có hai đôi dép lê nam cũng chẳng lạ, cốc, bàn chải đánh răng trong phòng tắm đều có hai cái, tạm thời không nhận ra của nam hay nữ, hai chiếc gối đầu trên giường cũng không phân biệt giới tính. Tự dưng đang yên đang lành bố mẹ hắn cũng sẽ không mở tủ quần áo ra xem làm gì, cho nên chuyện bảo mẹ dọn tủ quần áo là hiệu quả nhất.

– Chú Cao mới chiêu mộ được một tuyển thủ toàn năng, đấu thầu, thiết kế, tất cả đều làm được. Em ghen tị, còn không đi đánh bóng tên tuổi sẽ bị đào thải mất.

Sơ mi, quần  u, tất, thậm chí cả qu4n l0t đều khác nhau nguyên bộ. Khi thu dọn rất khó để không chú ý đến điều này, một khi đã chú ý sẽ phát hiện kích thước không đúng, vậy thì xuất hiện vấn đề rồi đây.

Dương Tân Dân sững người mất nửa phút, trong đầu xuất hiện hình tượng một ngọn núi:

Trần Tây An hiểu mẹ của mình, bà không nhạy cảm, nhưng lại vô cùng thông minh.

Ăn khuya xong, khi đang uống trà, bà “bất cẩn” rót nước sôi vào điện thoại của hắn. Nhiệt độ nước vượt quá 100 độ, ngay lập tức màn hình điện thoại tối sầm xuống. Trần Tây An biết ngay bà đã hiểu ra dụng ý của mình rồi, tuy nhiên bà vẫn nhịn không nói gì hết, có lẽ cần không gian bàn bạc với chồng.

Trần Tây An không chạm vào máy tính, chắc hẳn đường mạng đã mất kết nối kỹ thuật rồi.

Trần Tây An không chạm vào máy tính, chắc hẳn đường mạng đã mất kết nối kỹ thuật rồi.

Có thể trên phương diện sinh hoạt, hai vợ chồng nhà họ Trần hơi ngốc một chút, nhưng bọn họ làm nghiên cứu khoa học, chắc chắn cũng phải có chỗ hơn người. Đối diện với chuyện lớn như sấm sét mưa rào này, hai người nhìn nhau, cả đêm không ngủ. Trong lòng bọn họ vừa áy rằng mình đã không quan tâm nhiều tới con trai, vừa không thể chấp nhận được. Cho dù không đi trên cùng một con đường nghề nghiệp song bọn họ chưa bao giờ phủ nhận rằng đứa con trai của mình vô cùng ưu tú.

Tiền Tâm Nhất cười tỉnh từ trong cơn mơ, anh cho rằng có lẽ mình đã bị hai vị phụ huynh hài hước của Trần Tây An lây nhiễm rồi. Tay chân không chạm vào thân nhiệt quen thuộc, vì thế ý cười trên gương mặt anh cũng dần dần nhạt đi. Trước đây tại sao anh không phát hiện nhà của mình cũng lạnh lẽo vậy nhỉ.

Do dự tới buổi chiều, anh gọi một cuộc điện thoại, nhưng không ai nghe máy, anh mở QQ và Wechat ra,  vẫn không có tin tức gì. Anh không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, lúc thì nghĩ Trần Tây An bị nhốt lại, lúc thì nghĩ hắn bị bố mẹ đánh như chó.

Bọn họ chưa từng nghĩ tới nguyên nhân hắn độc thân tới bây giờ là do hắn thích đàn ông. Tiền Tâm Nhất là một đứa trẻ ngoan, nhưng hai người ở bên nhau không phù hợp với quy luật sinh sôi nảy nở của nhân loại.

Bọn họ không dám khuyên Trần Tây An, bởi vì bọn họ luôn cảm thấy có lỗi với hắn, không biết phải dựa vào đâu để đối diện với hắn, cũng biết hắn đã đưa ra quyết định gì thì đều rất kiên định, suy nghĩ rất rõ ràng, người xung quanh khó lòng lay động. Bọn họ chỉ mong rằng Tiền Tâm Nhất chưa suy nghĩ kỹ mà thôi.

– Không chỉ vậy đâu.

– Vậy cháu của mẹ thì sao?

Trước lúc bọn họ bí mật bày mưu đi nói chuyện với Tiền Tâm Nhất thì Trần Tây An gõ cánh cửa căn phòng bọn họ đang cố thủ bên trong.

Hắn pha một ấm trà Lapsang Souchong đặc biệt, đặt trước mặt mỗi người một tách, mỉm cười nói:

– Tối qua chắc bố mẹ ngủ không ngon đâu nhỉ, bố mẹ có lời nào muốn nói thì nói đi, nói xong thì ngủ bù một giấc.

m thanh khe khẽ của chén sứ chạm vào nhau khiến Tập Quyên vô cùng hoảng loạn, vành mắt bà tức thì hoe đỏ:

– Con… tại sao con lại như vậy? Là, là lỗi của bố mẹ sao?

Trần Tây An không bị nhốt lại, chẳng qua vẫn còn đang nói chuyện.

Sơ mi, quần  u, tất, thậm chí cả qu4n l0t đều khác nhau nguyên bộ. Khi thu dọn rất khó để không chú ý đến điều này, một khi đã chú ý sẽ phát hiện kích thước không đúng, vậy thì xuất hiện vấn đề rồi đây.

– Mẹ, mẹ đang nói gì vậy. – Trần Tây An ngồi xuống bên cạnh bà – Con thích cậu ấy cũng đâu sai trái gì.

Nước mắt Tập Thanh bắt đầu rơi xuống:

– Bây giờ tôi có nói gì cũng vô ích đúng không? Lão Trần, làm sao bây giờ? Tôi muốn con trai nghe lời mình, đừng có ở bên cậu nhóc Tiểu Tiền kia nữa.

Trần Hải Lâu ôm bà dỗ dành an ủi. Bọn họ chính là vậy, tự dưng cãi vã không đâu, nhưng khi làm lành cũng chẳng cần lý do. Trần Hải Lâu cũng hết cách với cậu con trai này:

– Thích một người ít ra cũng phải có lý do chứ? Lý do của con là gì?

– Năm Hách Bân xảy ra chuyện, bố mẹ đang ở trụ sở tiến hành thí nghiệm. Con không gọi được điện thoại cho bố mẹ, khi nhận được điện thoại của bố mẹ thì chuyện đã qua hơn hai tháng rồi, con cũng đã đi học lại bình thường. Chắc bố mẹ không có ấn tượng gì về cái tên Hách Bân này đâu nhỉ?

Hắn pha một ấm trà Lapsang Souchong đặc biệt, đặt trước mặt mỗi người một tách, mỉm cười nói:

Thực ra vẫn nhớ, bởi vì họ này rất hiếm thấy, song ký ức không nhiều, bọn họ chỉ biết anh ta đã từng là bạn tốt của Trần Tây An. Anh ta và Trần Tây An từng có chút hiểu lầm, nhưng những chuyện đó đã qua rồi, hơn nữa Trần Tây An cũng không có gì bất thường.

– Con vẫn nhớ, con đã gặp ác mộng sáu năm trời, mỗi ngày đều nằm mơ thấy cậu ấy rơi từ trên tầng cao xuống. Con không dám bước lên sân thượng, con không thể nhận dự án tốt, con chỉ có thể sống trong Cục công trình số 8 qua ngày. Vốn dĩ con đã nhìn trước được cuộc đời thất bại hèn nhát của mình, chính Tâm Nhất đã đánh thức con.

– Khiêm tốn thế này đâu giống phong cách của anh. – Dương Tân Dân híp mắt nhìn anh với vẻ hoài nghi – Tại sao anh cười gian thế nhỉ?

Tập Quyên khóc không thành tiếng, bà và cả chồng đều đã bỏ qua vết thương thời thanh xuân của con trai.

Trần Tây An nói:

– Tâm Nhất là một người đáng để yêu, đây chính là lý do của con.

Trần Hải Lâu ôm bà dỗ dành an ủi. Bọn họ chính là vậy, tự dưng cãi vã không đâu, nhưng khi làm lành cũng chẳng cần lý do. Trần Hải Lâu cũng hết cách với cậu con trai này:

Tập Quyên khóc thút thít, nức nở chẳng thành câu:

– Bây giờ tôi có nói gì cũng vô ích đúng không? Lão Trần, làm sao bây giờ? Tôi muốn con trai nghe lời mình, đừng có ở bên cậu nhóc Tiểu Tiền kia nữa.

– Vậy cháu của mẹ thì sao?

Trần Tây An hiểu mẹ của mình, bà không nhạy cảm, nhưng lại vô cùng thông minh.

Trần Tây An chỉ đành bán đứng Lưu Dịch Dương:

Tiền Tâm Nhất mím môi cười ngặt nghẽo:

– Mẹ, mẹ của Tâm Nhất cũng tổn thất nhiều như mẹ mà thôi. Con cũng rất tiếc vì mình không thể có con, nhưng cậu ấy có một đứa em trai năm tuổi, trông đáng yêu vô cùng, mẹ sẽ thích cậu nhóc ấy thôi.

– Năm Hách Bân xảy ra chuyện, bố mẹ đang ở trụ sở tiến hành thí nghiệm. Con không gọi được điện thoại cho bố mẹ, khi nhận được điện thoại của bố mẹ thì chuyện đã qua hơn hai tháng rồi, con cũng đã đi học lại bình thường. Chắc bố mẹ không có ấn tượng gì về cái tên Hách Bân này đâu nhỉ?

– Thầy cứ chiên đi, thầy quyết mà.

– … Cô gái này cao mét tám cơ à.Hết chương 52

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi