KIẾP NÀY GẶP ĐƯỢC NGƯỜI


Nhiệt độ trong phòng ngày càng nóng.

Bộ phim đã kết thúc từ lâu.

Trong phòng chiếu phim chỉ còn lại tiếng cơ thể va chạm, cùng tiếng rê.n rỉ ái muội.
Quý Thừa An cầm hai cổ chân cô vòng qua eo anh, hai chân quấn chặt lấy cái eo gầy nhưng có lực của anh.

Hay tay đỡ lấy cơ thể cô, bế cô đứng dậy.

Cả quá trình đó, hai người vẫn không một chút tách ra.

Anh vẫn tiếp tục ra vào trong cơ thể cô.
Cơ thể rắn chắc, sừng sững vững chắc đỡ lấy cô.

Lý Mộng Nghiên vòng tay ôm chặt cổ anh.

Quý Thừa An siết chặt vòng tay.

Tốc độ ra vào vẫn không chậm đi.
Lý Mộng Nghiên dần cạn sức lực, mỗi lần cô mệt sắp trượt xuống, anh lại xốc cô lên, tốc độ ra vào còn tăng nhanh hơn.

Cô không biết mình đã thiếp đi lúc nào, trước khi mất ý thức, Lý Mộng Nghiên vẫn nhớ được anh bế cô trở lại phòng ngủ, trên giường lại tiếp tục đòi hỏi cô.
Làm xong sẽ bế cô đi tắm, không nhịn được lại tiếp tục một màn nóng bỏng dưới vòi hoa sen.

Trở về giường anh lại muốn cô, lúc đó cô đã quá mệt, rồi dần mất đi ý thức, cô không nhơ được sau đó anh có tiếp tục làm nữa không.
Lúc tỉnh lại thì đã là tám giờ tối, cô mệt mỏi ngủ quên bỏ qua cả bữa tối.

Trên người vẫn trơ trọi không một mảnh vải.
Người nào đó được ăn no vẫn thoải mái ôm cô mà say giấc.

Càng nghĩ càng tức giận, không nhịn được mà co chân đá anh một cái.
Quý Thừa An bị cô quậy mà tỉnh giấc, đặc biệt dễ tính mà ôm cô chặt hơn, giọng lưu manh
Muốn nữa à.
Muốn cái đầu anh ý.

Anh có cần làm như mình sắp chết đói đến nơi thế không.

Cô thở phì phò tức giận.
Quý Thừa An lại rất vui vẻ, mắt vẫn không mở:Anh nhịn hơn một năm rồi, nay được ăn thịt thì cũng nên tranh thủ ăn thêm vài miếng chứ.
Anh nói vậy càng làm cô tức hơn:Vài miếng của anh là tận mấy tiếng đồng hồ như thế.
Ngoan nào, anh xin lỗi, từ lần sau anh sẽ kiềm chế hơn.
Em tin được anh mới lạ đó.


Anh đáng tin mà.

Em đói rồi đúng không, dậy ăn cơm nhé.
Cô đứng lên, vơ lấy chăn quấn quanh người, không thèm để ý người nào đó không có chăn, trên người cũng tró trọi nằm đó.
Đã ngủ với nhau bao lâu vậy rồi mà cô vẫn còn ngại ngùng, thật là đáng yêu quá.
Bữa tối muộn thành bữa đêm, suốt bữa ăn Quý Thừa An cứ nhìm chằm chằm cô làm cô không được tự nhiên, chỉ ăn có vài miếng đã dừng lại
Em ăn thêm nữa đi, vận động mất sức vậy mà chỉ có vài miếng thế sao chịu được.
Anh không biết xấu hổ.
Xấu hổ thì làm gì có vợ nữa.
Lý Mộng Nghiên không thèm đôi co với anh nữa, cô nhanh ăn xong bữa cơm rồi bỏ lên phòng ngủ.
Cầm đồ đi tắm qua loa lại một chút, khi trở ra đã thấy Quý Thừa An ngồi trên giường.

Cô biết giờ có đuổi anh cũng mặt dày không đi.

Vậy nên cũng mặc kệ anh.
Cô nằm xuống phía bên kia giường, quay lưng lại với anh.

Nhưng Quý Thừa An sao để cô phớt lờ anh như thế được chứ.
Quý Thừa An trượt sang phía giường của cô, kéo cô ôm chặt vào ngừoi, cô có giãy ra thế nào cũng không thoát ra được.
Sau đó quyết định mặc kệ anh, cô đã rất mệt rồi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Còn về phần anh, cô cứ mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Ngủ một giâc dài vậy mà cô vẫn còn mệt mỏi, cũng không quan tâm cô đang nằm trong lòng Quý Thừa An.

Một lúc sau cô đã chìm vào giấc ngủ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi