KIỀU THÊ CHỚ CÓ CHẠY!

...

Song Tử hận không thể đứng dậy đi đến chỗ hắn, hai chân cô sớm đã bị làm tê liệt rồi, Lệnh Hồ Như từ từ lùi lại, tay một lần nữa giơ lên định kết liễu cô, bỗng một lưỡi kiếm kề ngang cổ nàng, làm gián đoạn hết ma pháp nàng định triển khai. Nàng ta tức giận quay ra sau, dùng móng vuốt vung thẳng về phía người cầm thanh kiếm, Sư Tử không đỡ lại được móng vuốt của nàng đành né sang một bên.

- To gan, đáng chết.

Lệnh Hồ Như tức giận rồi, lũ quạ bay tán loạn cả lên, lông rụng rời khắp nền đất, làm nhiễu tầm nhìn của Sư Tử. 

- Chết tiệt!

Sư Tử liếc nhìn qua Song Tử, cô vẫn còn ngồi đơ ra đó, anh chuyển hướng chạy sang kéo cô đứng dậy, trước sự phẫn nộ của Lệnh Hồ Như, nếu giờ cô không chạy thì sẽ không còn đường sống nữa. Song Tử loạng choạng đứng dậy, Sư Tử liền đẩy cô tránh ra xa để đỡ đòn đánh của Lệnh Hồ Như, cô đi tới chỗ Thiên Bình ngồi thụp xuống, đỡ người hắn dậy.


- Quốc Sư... Quốc Sư.. tỉnh lại đi mà...

Tay cô vuốt gương mặt lấm lem bùn đất hòa lẫn với máu tanh kia của hắn, hắn khẽ mở mắt, cô như bắt được hi vọng, nước mắt lại lã chã rơi.

Thiên Bình cảm nhận được những giọt nước mắt của Song Tử rơi xuống mặt hắn, dần dần lấy lại được ý thức, thật may là hắn không chết. Song Tử ôm lấy hắn mà khóc, hắn không biết đáp lại cô thế nào.

- Công Chúa...

Lệnh Hồ Như phát hiện hắn đã tỉnh liền chuyển hướng đánh sang Song Tử, Sư Tử lúc này bị hất tung ra xa, Bạch Dương tức tối chạy qua giật lấy kiếm trong tay anh đánh lại đòn tấn công của nàng ta, rồi lại một tay kéo Song Tử đứng dậy.

- Tử! Sắp chết đến nơi rồi còn không chạy à!

Mãi kéo Song Tử, Bạch Dương đỡ kịp đòn đánh của Lệnh Hồ Như, đợi đến khi cô dùng kiếm đỡ lấy thì đã quá trễ, tới lượt cô bị văng ra xa Song Tử.


- Ca! Bọn họ muốn gϊếŧ ta!

Thiên Bình sau khi nghe Lệnh Hồ Như liền đẩy Song Tử ra, đầu hắn bỗng ập đến cơn đau, hắn ôm đầu lăn lộn dưới nền đất, Song Tử tiến tới định chạm vào hắn, nhưng cô không biết lần này hắn mới thực sự mất trí.

Lệnh Hồ Như đến phút này vẫn còn muốn lợi dụng anh trai của mình, nàng ta còn tẩy não hắn, để chính hắn gϊếŧ chết người trước mắt, Sư Tử định đứng lên ngăn cản nàng ta, nhưng liền bị Bạch Dương giữ lại, người cầm Hỏa Phượng Kiếm là cô, người muốn gϊếŧ Lệnh Hồ Như cũng là cô, người ra tay vẫn nên là cô. 

- Thái Tử, mượn kiếm của ngài một chút.

Bạch Dương đứng dậy, cô nhìn Song Tử còn thổn thức, Thiên Bình chuẩn bị phát điên lên rồi, mắt hắn dần chuyển đỏ, chỉ cần một chút nữa thôi, Song Tử thật sự sẽ chết.


Bạch Dương lao về phía Song Tử nhanh tay kéo cô chạy đi, Nhân Mã từ đâu xuất hiện cản Thiên Bình lại, hắn bây giờ điên thật rồi, không cần biết người trước mắt là ai mà chỉ đâm đầu cắn xé, anh mà không dùng thương cản nanh vuốt của hắn thì đi đời mất.

- Tử! Nhìn tao! Mày còn coi tao là bạn không !?

Bạch Dương điên cuồng hét vào mặt Song Tử, cô bỗng mơ màng thức tỉnh, tựa như bản thân vừa ngủ mê trong tảng băng trôi, cô không hề nhận thức được những gì vừa sảy ra, liền bị Bạch Dương đánh thẳng vào mặt.

- Tử! Mày không nghe tao nói gì à !?

Song Tử đặt tay lên bề mặt ửng đỏ, cô nhớ ra mọi chuyện vừa sảy ra rồi, không ngờ bản thân lại rơi vào bí pháp của Lệnh Hồ Như, ý thức bây giờ mới hồi phục được.

Lệnh Hồ Như không xử lí được Song Tử đã đủ điên tiết rồi, còn cả Bạch Dương nữa, thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ, nàng ta khó mà bỏ qua cho cả hai. 
Một đòn đánh cắt ngang Song Tử và Bạch Dương, cả hai nhanh chóng tránh sang hai bên, Bạch Dương trên tay cầm Hỏa Phượng Kiếm, Song Tử triệu hồi Thủy Hoàng Kiếm, chia ra hai phía công kích Lệnh Hồ Như, giờ mới là đất diễn chính của hai người đây.

Kim Ngưu dừng việc đánh thây ma, quay đầu nhìn hai người bọn họ, cô cảm thấy tốt hơn rồi, hai người bạn cuối cùng cũng quay trở về đúng trạng thái ổn định. Đến giờ hỗ trợ bọn họ kết thúc chuyện này rồi.

- Lôi hệ chiêu thức - Thiên Phẫn Địa Nộ.

Đám thây ma lập tức bị tách biệt khỏi tất cả bọn họ, ma pháp tạo nên một lớp màng bao bọc cả trời lẫn đất, phòng trừ mưa máu trút xuống theo đúng lịch, người chết lại trồi từ dưới đất lên làm ảnh hưởng, như thế có thể ngăn cản Lệnh Hồ Như dùng thuật triệu hoán rồi.
- Ta không hiểu, ngươi hận vu tộc, còn học bí thuật vu tộc làm gì?

- Ngươi thì hiểu cái gì!!

Lệnh Hồ Như vụt qua Kim Ngưu, cô nói nhỏ trong miệng nhưng đủ để nàng ta lướt qua nghe thấy, nàng đã đủ tức rồi, còn thấy ánh mắt châm biếm đấy của cô, không kiềm được lao vào tấn công cô. Kim Ngưu không cần đáp trả, vì đối thủ thực tại của Lệnh Hồ Như là Bạch Dương và Song Tử, cô nhắm mắt quay đi thực hiện tiếp ma pháp duy trì màn chắn, tiếp ứng vẫn nên để cho hai cô bạn thân cũng đang điên lên kia.

- Còn phải xem ngươi hiểu cái gì đã.

Bạch Dương phục kích phía sau, để Song Tử chính diện đối mặt, cả hai cùng nở nụ cười, mỗi người đọc lớn câu lệnh, thanh kiếm trên tay lóe lên ánh sáng của chính nó, sáng đến mức mọi người không thể thấy được gì nữa cả.

- Hỏa Phượng Kiếm Chiêu Thức - Phượng Hoàng Tái Sinh.
- Thủy Hoàng Kiếm Chiêu Thức - Hoàng Lân Xuất Thần.

Sư Tử không thể ngờ được, ngay cả anh còn không thể dùng kiếm phát huy hết năng lực, thế mà Bạch Dương dễ dàng dùng chính cây kiếm của anh triệu hồi thần thú ngàn năm, anh không khỏi bàng hoàng. 

Trong khi Sư Tử còn đứng nhìn, Nhân Mã sắp không giữ được Thiên Bình rồi, còn bị hắn hất mạnh sang chỗ anh. Sư Tử vội đỡ Nhân Mã rồi đập thẳng vào đầu hắn, hắn ngã ra đất, anh phủi tay quay lại hóng náo nhiệt. Nhân Mã không thèm nghĩ đến việc này, sợ Song Tử đau lòng nên không dám nặng tay, Sư Tử lại thẳng tay đánh chỉ vì làm gián đoạn anh theo dõi trận chiến.

- Ể? Hoàng Lân? Thần thú này chẳng phải đã mất tích cả mấy ngàn năm rồi, còn có thể triệu hồi sao?

Sư Tử nãy giờ chỉ nhìn Phượng Hoàng, nghe Nhân Mã nhắc tới anh mới để ý, Hoàng Lân là thần thú ngàn năm giống như Phương Hoàng, nhưng khả năng nó xuất hiện còn thấp hơn khả năng của Phượng Hoàng, không hẳn là thấp, mà là rất thấp. Trong khi Lệnh Hồ Như chỉ mới là Quỷ Dạ Xoa, không tới mức phải thức tỉnh hai thần thú mạnh thế chứ?
Bạch Dương đặt hai ngón tay chỉ về chu sa trên trán, vệt chu sa trở đỏ lên, đằng sau cô là hiện thân của Phượng Hoàng, Sư Tử liền nhớ tới câu chuyện đã được nghe kể cách đây rất lâu, năm xưa lúc phụ hoàng anh còn là thái tử chưa lên ngôi, mẫu hậu anh năm ấy cũng thức tỉnh Phượng Hoàng, bà ấy chính là chủ nhân cũ của Hỏa Phượng Kiếm. Thân phận của mẫu hậu anh không có gì nổi bật, nhưng chuyện bà trong tay có Hỏa Phượng Kiếm truyền khắp kinh thành, bà lập tức được tứ hôn với thái tử cha anh, vì Phượng Hoàng là hiện thân cho hoàng tộc, số mệnh đã viết ra cho bà trở thành Mẫu Nghi Thiên Hạ, bà không thể lãng tránh trách nhiệm này.

Hỏa Phượng Kiếm ở trong tay Bạch Dương, người triệu hồi thần thú Phượng Hoàng cũng là cô, người được tứ hôn với Thái Tử cũng là cô, phải chăng số mệnh cũng viết nên cho cô giống như mẫu hậu của anh, trở thành Hoàng Hậu ư?
- Đây.. thật sự là... 

- Thái Tử, cảnh tiếp theo tác giả bảo che mắt ngài, thần xin lỗi.

Nhân Mã đập thẳng vào gáy Sư Tử, anh không phòng bị nên sau khi bị đập liền ngã xuống, Nhân Mã vội đỡ lấy, xong đặt anh nằm xuống nền đất.

- Thái Tử Phi sẽ phân tâm khi ngài nhìn chằm chằm đấy.

..

Trước mắt là Phượng Hoàng, sau lưng là Hoàng Lân, thử hỏi xem làm sao mà Lệnh Hồ Như có thể chạy, ma pháp của nàng ta sớm đã bị giới hạn bởi Kim Ngưu, mưa máu đổ xuống thật, xung quanh nơi có mưa máu ngấm xuống liên tục có thây ma trồi lên phá kết giới, cô không phải không trụ được, nhưng mà cô bị ảnh hưởng bởi nơi này, ma pháp cũng dần bị suy yếu.  

- Dương, Tử, bọn mày còn định làm màu à? Chờ bọn mày xử lí xong cái cả đám chết là vừa đấy.

Song Tử run tay, lần đầu thử triệu hồi thần thú, sợ không biết làm cái gì nữa, Bạch Dương thấy thế liền nhún vai tỏ vẻ bất lực, giờ thì để cô đánh trước, đợi Song Tử bình tĩnh cái đã.
- Tử, nếu mày còn muốn ở cạnh Quốc Sư thì nhanh chân lên một chút đấy.

Lệnh Hồ Như nhìn lên trời, mưa máu trút xuống nơi này rồi, nàng nhớ lại cái ngày đẹp trời ấy, cái ngày mà buổi chiều êm ả man mát gió, nàng trở về nhà sau một ngày học ở thư viện, ai ngờ đầu, khi trời tắt nắng, một cơn mưa đổ ập xuống, tưởng chừng như bao cơm mưa khác, sớm muộn gì cũng tạnh thôi, nhưng cơn mưa lại kéo dài day dứt, cho đến khi thứ nước trút xuống hòa lẫn với máu đỏ dưới đất, cái ngày ấy chính là ngày ' đẹp ' nhất trong đời nàng, cái ngày mà nàng mất tất cả, gia đình là người thân, cả sự tự do, chính bản thân nàng cũng đã ngã xuống nơi này.

- Người của ta, đều chết rồi, chỉ còn ta... chỉ còn ta, vẫn còn sống... Thượng Nguyệt Thành, mưa máu đổ, người của ta.. đều chết rồi... 
Lệnh Hồ Như chợt ngồi thụp xuống đất ôm mặt khóc, Bạch Dương cũng khựng lại, nhắc đến mềm lòng, Song Tử cũng mềm lòng, nhưng cô không thể nào mềm lòng như cô bạn được, đối với một kẻ muốn gϊếŧ mình, bản thân mềm lòng, đối phương có mềm lòng với mình không, Bạch Dương luôn tự hỏi, tại sao nàng lại muốn cô chết, và cũng tự hỏi tại sao cô muốn nàng chết.

- Giá như ngươi nằm yên dưới mồ đất đấy đi, chỉ vì muốn được sống, ngươi bán thân cho Vu Tộc, gia tộc ngươi diệt vong là do chính ngươi, ngươi còn muốn đổ tội cho chính câu nói vô căn cứ đấy của ta?

Bạch Dương nhớ rằng trong quá khứ có một lần đến nhà ngoại, mẹ của Thẩm Bạch Dương là người Lệnh Hồ Gia, cô đã gặp qua một cô bé có mái tóc bạc trắng rất đáng yêu, không hiểu sao cô lại thốt lên hai chữ tai họa, cũng không biết nàng đã nghe thấy. Cô thật sự không ngờ được sau đó bốn năm lại là trận càn quét của Vu Tộc, Lệnh Hồ Gia thật sự gặp tai họa.
- Là ngươi! Rõ ràng là ngươi! Cái gì mà Phượng Hoàng chứ !? Ta phải trả thù cho gia tộc!

Lệnh Hồ Như chưa kịp đứng dậy, Song Tử đứng phía sau dùng Thủy Hoàng Kiếm vung một phát, máu vô tình bắn lên mặt Bạch Dương, cô đứng trời trồng ở đấy, cảnh tượng trước mắt diễn ra một cách nhanh chóng, Song Tử đâm thẳng một kiếm vào ngực nàng ta, rồi rút mạnh ra, máu lại văng lên mặt cô.

- Trời không than, đất không than, ngươi than cái gì?

Cả người Lệnh Hồ Như ngã đập xuống đất, máu loang ra một vũng lớn, Bạch Dương trợn tròn mắt, cô nhìn Song Tử, tay Song Tử bỗng run run.

- Tử...?

Song Tử nhìn thanh kiếm nhuộm máu trên tay, cô không khỏi bàng hoàng chuyện bản thân vừa làm, Bạch Dương tiến lại định chạm vào cô, cô liền lùi lại.

- Dương.. tao làm bẩn kiếm rồi... tao làm bẩn kiếm mất tiêu rồi! Nhị Hoàng Tỷ đánh chết tao mất!!
Bạch Dương giật giật mắt, chờ đến lúc Thiên Yết đánh thì có hơi lâu, giờ thì cô đánh Song Tử trước, cái tội làm cô hết hồn.

- Khụ...!

Kim Ngưu không trụ được nữa, kết giới bị hủy, mưa máu đổ xuống người bọn họ, Nhân Mã vội chạy lại lấy áo che chắn cho Kim Ngưu, lỡ như cô bị dính nước mưa sẽ giống như thây ma mất.

Đáng ra mọi chuyện kết thúc được rồi, ai ngờ đâu khi mưa máu vừa đổ xuống nơi bọn họ đứng, đổ xuống người Lệnh Hồ Như, cơ thể nàng ta liền nhúc nhích, rồi ngồi bật dậy.

Bạch Dương lo trách mắng Song Tử mà không để ý Lệnh Hồ Như đã đứng lên được rồi, cơ thể nàng ta đi khập khiễng, đôi mắt trắng dã chuyển đen, chầm chậm tiến tới gần hai người bọn họ. 

- Thái Tử Phi! Tam Công Chúa! Cẩn thận!!

Nghe thấy tiếng hét của Nhân Mã, Song Tử nhận ra ngay sau lưng Bạch Dương là Lệnh Hồ Như, nàng ta giương móng vuốt định vồ lấy hai người, nhưng hành động lại chậm rãi, Song Tử vội đẩy Bạch Dương ra, móng vuốt vung xuống lại nhanh bất thường, trúng thẳng người cô.
- Chết tiệt!

Song Tử ôm mặt, ba trong năm móng vuốt đã chạm vào mặt cô rồi, tạo ra ba vệt máu dài, một vệt còn trúng ngay mắt cô, tầm nhìn bị cản trở, cô liền ngã ra đất.

Lệnh Hồ Như lại một lần nữa giơ cao tay, lần này may mà có Hỏa Phượng Kiếm đỡ lại, Song Tử không thấy gì cả, không thể tự mình đứng lên, Bạch Dương chỉ còn cách kéo cô đứng dậy.

- Tử! Đừng để mưa máu rơi vào mặt mày!

Kim Ngưu hét lên, đúng lúc Song Tử vừa hất mặt lên trời, một giọt mưa liền chạm vào miệng vết thương của cô, cô lại hét toáng lên, tay cô ôm chặt lấy mặt, tựa như muốn xé rách gương mặt này ra. Song Tử không nghe được Kim Ngưu nói gì cả, nước mưa cứ thế rơi xuống mặt cô, Bạch Dương định ngăn cản nhưng không đỡ được đòn của Lệnh Hồ Như, lập tức bị hất tung ra.
- Tử.... Khụ!!

Lưng Bạch Dương đập vào thân cây, cô phụt ra một bãi máu, cố hét tên Song Tử cũng vô dụng, Song Tử bây giờ vừa không thể thấy, cũng không thể nghe được nữa.

Thiên Bình mơ màng thức giấc, hắn chống tay ngồi dậy, đầu có chút đau, hắn đây là người duy nhất không rõ chuyện gì đang sảy ra, thời lượng hôn mê với mất lí trí quá dài khiến hắn không thể nào xác định được mọi thứ. Vừa mới tỉnh táo, hắn nghe thấy tiếng hét của Song Tử, cô lăn lộn dưới đất cấu chặt lấy gương mặt, máu chảy ướt đẫm hai bàn tay cô, không rõ là mưa máu, hay chính là máu của cô nữa.

Tất cả mọi thứ đều có màu đỏ, tất cả đều được nhuộm đỏ một màu máu, Thiên Bình không thể xác định được ai là ai, nhưng hắn biết được Song Tử, không phải nhờ tiếng hét, mà nhờ đóa bách hợp trắng không hề bị nhuộm máu cài trên tóc cô. Không rõ cô đã cài khi nào, tại sao nó lại không bị hư, hắn chỉ biết nó nổi bật giữa màu đỏ, người có thể cài nó chỉ có Song Tử.
Lệnh Hồ Như giơ cao tay, môi cong lên một đường kéo dài đến mang tai, gương mặt dần biến thành bộ dạng kinh tởm, máu đổ xuống làm nhòe đi nét mặt trắng bệch, nhưng hai hố mắt đen và nụ cười ấy vẫn hiện rõ mồn một.

- Đến lúc kết thúc rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi