KIM BÀI ĐIỀM THÊ: TỔNG TÀI SỦNG HÔN TRỌN ĐỜI TRỌN KIẾP

Tô Bắc chịu đựng cơn đau trên người đi về nhà. Vừa vào đến cửa thì đã nhìn thấy bố mẹ và em gái đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt ai nấy đều khó coi.

Thấy cô bước vào, ánh mắt dò xét và khinh thường của mọi người đều đổ dồn về phía cô, giống như những chiếc kim đâm sâu vào người cô vậy. Mà bố cô, ông Tô Vân Thiên đã nhanh chóng bước về phía cô, cánh tay ông vung lên thành hình vòng cung.

“Bốp!”

Một cái tát vừa nhanh vừa mạnh đánh vào mặt Tô Bắc, Tô Vân Thiên chửi mắng cô trong cơn giận dữ: “Con mất dạy này! Mày nhìn lại mày xem đã làm ra chuyện tốt đẹp gì rồi!” Sau đó ông ném một xấp ảnh xuống trước mặt cô.

Tô Bắc ở trong ảnh khoả thân và bày ra rất nhiều tư thế không thể nào chấp nhận nổi.

Cô lập tức nhớ đến chuyện tối qua mình bị Diệp Nhiễm đánh ngất. Nhất định là Diệp Nhiễm làm! Cô ta lại dám đánh ngất mình rồi chụp cho mình những bức ảnh như thế này!

Diệp Nhiễm, mày ác thật đấy!

Tô Bắc run run tay nhặt từng bức ảnh dưới đất lên rồi nhìn Tô Vân Thiên với vẻ mặt kinh ngạc, trong chuyện này rõ ràng cô mới là người bị hại!

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Bắc, Tô Vân Thiên càng quát to hơn: “Sao nhà họ Tô này lại có một đứa không biết nhục như mày được chứ! Thảo nào lại đi cả đêm không về, hoá ra là đi làm loại chuyện như thế này! Mày làm mất hết thể diện của nhà họ Tô này rồi!”

Tô Vân Thiên vừa nói vừa thở hồng hộc, sự tức giận đã lên tới cực điểm.

Tô Bắc hơi ngẩng đầu lên liền bắt gặp vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác của Tô Noãn đang ngồi ở một bên, đôi mắt cực kỳ giống với đôi mắt cô của nó tràn ngập vẻ mỉa mai và chế nhạo. Còn mẹ cô thì đang nhíu mày, ánh mắt bà nhẹ lướt qua cô không thèm nhìn lấy một cái, giống như chỉ cần nhìn cô một chút thôi thì sẽ làm bẩn mắt mình vậy.

Hai mắt Tô Bắc đỏ lên, cô nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong lòng cảm thấy cực kỳ ấm ức: “Bố, bố nghe con giải thích đã...”

“Còn giải thích gì nữa?” Khuôn mặt của Tô Vân Thiên đỏ bừng bừng, ông chắp tay lại, cả người run rẩy rồi quát lớn: “Ảnh đã gửi tới đây rồi, ai có thể vu oan cho mày nữa! Không biết nhục, trông có khác gì gái đứng đường không?”

Nghe thấy lời chửi mắng của bố, Tô Bắc không nhịn được lớn tiếng thanh minh: “Rõ ràng là có người hại con!”

Tô Noãn vội nói: “Không thể nào, chị mới về nước được hai năm, sao lại có người hại chị được! Hơn nữa, chẳng phải tối qua chị cũng đã lên giường với đàn ông hay sao?”

“Sao mày biết!” Tô Bắc lập tức hỏi lại. Sao Tô Noãn lại biết chuyện cô lên giường với một người đàn ông lạ mặt?

Tô Noãn hơi hoang mang, lại thấy mọi người đang nhìn chằm chằm mình nên miễn cưỡng giải thích: “Dấu hôn trên cổ chị là chứng cứ tốt nhất đó! Hơn nữa tôi cũng chỉ hỏi đại vậy thôi, không ngờ chị lại nhận!”

Cô ta chuyển đề tài câu chuyện: “Phóng đãng với đàn ông rồi lại chụp loại ảnh như thế này, đúng là lớn lên ở Mỹ có khác, cởi mở thật!” Ba chữ cuối cùng được cô ta nhấn mạnh, ngữ khí tràn đầy khinh bỉ.

Nghe thấy hai chữ “phóng đãng”, vẻ mặt vốn đã rất khó coi của Vân Thiên càng trở nên u ám. Lúc nghe thấy ba chữ “cởi mở thật”, chỉ cảm thấy gân xanh cuộn lên, cứ nhìn sang Tô Bắc là lại giận dữ.

“Nhục mặt!!” Nói rồi ông lại giơ tay lên tát Tô Bắc.

Đúng lúc này, cô của Tô Bắc, Tô Vân Thiến từ trong phòng đi ra.

“Anh, anh làm gì thế!” Tô Vân Thiến kéo Tô Bắc ra sau lưng mình. “Cô nhìn chuyện tốt mà nó làm đi!” Tô Vân Thiên ném ảnh cho Tô Vân Thiến xem.

Tô Vân Thiến nhìn lướt qua rồi nói: “Những bức ảnh này đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Tô vốn đã khiến cho người ta cảm thấy nghi ngờ rồi! Sao chưa làm rõ những gì xảy ra mà anh đã trách phạt Bắc Bắc thế!”

“Xảy ra! Còn xảy ra cái gì nữa? Dám chụp loại ảnh như thế này thì còn có chuyện xấu mặt nào nó không dám làm nữa hay không! Nó làm nhục mặt nhà họ Tô này quá rồi đấy!”

“Nhục mặt?” Chợt Tô Bắc cười lạnh: “Đã bao giờ bố mẹ coi con là con gái ruột chưa? Con và Tô Noãn sinh cùng ngày nhưng con lại bị đem đi cho! Bây giờ con bị người ta hại thành thế này, bố không quan tâm con được một câu mà chỉ lo con làm nhục mặt nhà họ Tô thôi sao? Bố mẹ không hề coi con là người nhà họ Tô vậy thì con làm nhục mặt ai đây?”

“Mày lại còn cãi!” Tô Vân Thiên lại nổi trận lôi đình, ông giơ tay lên lại muốn dạy dỗ Tô Bắc.

Tô Vân Thiến kinh hoàng vội vàng đẩy Tô Vân Thiên lùi về phía sau: “Em thật không ngờ! Bắc Bắc đã nói là có người hại con bé rồi mà anh còn không tin con bé nữa! Phải, từ nhỏ con bé không sống ở cạnh anh nhưng nó đúng là con gái của anh đấy!”

Tô Vân Thiến nhìn quanh một lượt, thái độ mỉa mai của Tô Noãn và vẻ lạnh nhạt của chị dâu khiến bà cảm thấy nguội lạnh: “Được, nếu như cái nhà này không còn chỗ cho Bắc Bắc thì tôi cũng không muốn để nó ở đây nghe các người mắng chửi nữa!”

Nói xong, Tô Vân Thiến xách túi xách lên rồi kéo Tô Bắc ra ngoài.

Tô Bắc thẫn thờ bước theo Tô Vân Thiến, sự phản kháng ban nãy gần như đã rút cạn sức lực của cô rồi.

Tô Vân Thiên nhìn bóng lưng kiên quyết ra đi của Tô Bắc thì tức giận lớn tiếng: “Cút hết đi! Đã cút đi rồi thì đừng có về nữa! Thứ sao chổi đáng ghét!”

Giọng nói nhỏ nhẹ của mẹ Tô Bắc vang lên: “Vân Thiên, đừng tức giận...”

Tô Bắc nghe thấy thì dừng bước, cô xoay người lại nhìn mẹ mình với vẻ mong chờ

“Không đáng đâu.”

Ba chữ được thốt ra một cách nhẹ nhàng đã hoàn toàn đánh tan hi vọng mong manh trong lòng Tô Bắc.

Lúc này cô đã hoàn toàn buông xuôi rồi!

Cô luôn cố gắng để nhận được sự chú ý của bố mẹ nhưng không ngờ rằng đến cuối cùng, thứ cô nhận được chỉ là hai cái tát đau đớn và một câu “không đáng” đầy thản nhiên.

Nhìn lại sự quan tâm mà Tô Noãn có được, cô bất lực cười khổ, có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa thương và không thương.

Cùng là con gái ruột, nhưng một người thì ở tít trên cao giống như công chúa, còn một người thì khổ sở không ai giúp đỡ, thấp kém giống như hạt bụi vậy.

Ngôi nhà này, thật sự không còn chỗ cho cô nữa rồi.

Có lẽ cô vốn không nên xuất hiện ở nơi đây.

Tô Vân Thiến hùng hổ bước nhanh ra ngoài đường vẫy một chiếc taxi: “Bác tài, đến sân bay!”

Bầu trời của thành phố Nam Hi xanh thăm thẳm, tiếng ầm ầm của động cơ máy bay vang lên, vẽ lên trên đó ra hai vệt mây dài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi