KIM ĐỒNG

Sắp bước vào tuần thi cử nên bầu không khí trong trường học rất căng thẳng.

Hầu hết các câu lạc bộ đều giảm tần suất hoạt động, phòng tập của câu lạc bộ kịch cũng vắng lặng hơn hẳn ngày thường. Nhưng Hạ Nhất Minh lại thích sự yên tĩnh này, cậu mới gia nhập câu lạc bộ chưa lâu, chưa quen biết mấy ai, nên thế này khiến cậu thoải mái hơn.

Xế chiều hôm đó, sau khi mượn mấy cuốn sách từ thư viện và trở về ký túc xá thì bầu trời bỗng xám xịt rồi đổ tuyết rơi, Hạ Nhất Minh đột nhiên chẳng muốn về ký túc xá nữa, cậu rẽ hướng khác đi về phía phòng tập của câu lạc bộ kịch.

Trong phòng có hai cô bạn, vừa thấy Hạ Nhất Minh bước vào, họ cùng cười chào cậu.

“Ơ trùng hợp quá, tụi tớ đang bàn nhau hay là tối nay ăn lẩu, tớ mang nồi điện đến đây này.”

Hạ Nhất Minh thế nào cũng được, “Ừa.”

Cậu đặt sách xuống rồi nói, “Nhưng ăn lẩu phải đông mới vui.”

Thế là hai cô nàng lập tức triển khai, người cầm di động gọi điện, người gửi tin nhắn mời mọc, chẳng mấy chốc đã có thêm vài người đáp là muốn đến ăn cùng. Hạ Nhất Minh nghe thấy Tô Bùi cũng tới thì sốt sắng, “Thế để tớ đi siêu thị mua đồ, các cậu muốn ăn gì?”

Hạ Nhất Minh bước ra khỏi phòng thì gọi cho Tô Bùi rủ anh cùng đi lựa đồ.

Họ hẹn nhau ở cửa siêu thị của trường.

Dạo gần đây Tô Bùi không cắt tóc, mái tóc hơi dài được gói gọn bên trong chiếc khăn quàng cổ trông thật mềm mại.

Hạ Nhất Minh nghĩ lạnh thế này có khi Tô Bùi chỉ ru rú ở trong ký túc xá cả ngày. Chẳng biết sao, nghĩ vậy làm cậu thấy vui lạ thường, như thể cậu được trông thấy một con mèo lười cuộn tròn trên chiếc sô pha êm ái vậy.

Hạ Nhất Minh xách giỏ hàng, Tô Bùi phụ trách chọn đồ.

“Loại thịt này được không?”

“Được.”

“Bánh gạo không?”

“Có.”

“Mì tôm hay mì udon?”

“Mì tôm.”

Tô Bùi nhoẻn cười, “Đây là lần đầu tiên cậu ăn lẩu với mọi người đấy nhỉ?”

Hạ Nhất Minh gật đầu, Tô Bùi nhìn cậu, trong mắt vẫn đầy nét cười, “Anh tưởng cậu không thích tụ tập đông đúc cơ.”

Nhưng anh thích.

Hạ Nhất Minh không nói ra miệng, cậu hỏi lái đi, “Anh muốn uống gì?”

Lấy đủ đồ xong, lúc ra tính tiền, Hạ Nhất Minh lấy thêm cho mình một bao thuốc lá. Tô Bùi hỏi cậu sau khi ra khỏi siêu thị, “Cậu hút bao lâu rồi?”

Hạ Nhất Minh không thích người khác hỏi mình vấn đề này, cậu kiểm soát được cơn nghiện và cũng không hút trước mặt ai, vậy nên với cậu hút thuốc chẳng phải chuyện gì to tát, thế nhưng đám học sinh ngoan xung quanh thì cứ thích làm tướng mọi thứ lên.

Song khi Tô Bùi hỏi thì cậu lại không khó chịu.

“Từ cấp 3, có một thời gian bố mẹ em cãi nhau liên tục, em không muốn nghe nên lẻn ra ngoài hút.” – không hiểu vì sao cậu lại kể chuyện gia đình mình, điều mà vốn dĩ cậu chưa từng kể với ai kể cả bạn cùng phòng.

Tô Bùi hỏi, “Hút xong có giúp tâm trạng khá hơn không?”

Hạ Nhất Minh đáp, “Chẳng biết nữa, có thể lúc đó em chỉ muốn tìm một thứ để xả bớt tâm trạng khó chịu thôi.”

Tô Bùi gật đầu.

Hai người cùng trở về phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Nồi lẩu nhanh chóng sôi sùng sục, cả đám sinh viên ngồi xúm xít quanh bàn, Hạ Nhất Minh những tưởng rằng nồi lẩu đơn sơ này sẽ chẳng ngon nghẻ gì, nhưng bất ngờ lại thơm ngon ngoài dự kiến.

Sau khi dọn dẹp xong, Hạ Nhất Minh và Tô Bùi cùng trở về ký túc xá. Tuyết vẫn rơi không ngừng, cả con đường trắng xóa. Mọi người xung quanh hớt hải trở về phòng, chỉ để lại vài ba cặp đôi ngốc nghếch đứng nghịch tuyết, thỉnh thoảng có tiếng cười rúc rích vọng lại.

Hạ Nhất Minh và Tô Bùi sóng vai bước đi, họ chuyện trò về kịch bản mới mà Tô Bùi đang soạn cho câu lạc bộ, cho tới khi đến tòa ký túc xá của Hạ Nhất Minh.

Cậu dừng lại, chưa lên phòng ngay mà đi đến mái hiên cạnh dãy ký túc xá, lấy bao thuốc từ trong túi ra, “Em hút một điếu rồi lên, anh về đi, trời lạnh hơn rồi đấy.”

Tô Bùi cũng nán lại, anh chưa muốn ra về khi mà cuộc trò chuyện của họ còn chưa kết thúc. Anh kéo chiếc khăn len lên cao hơn che gần nửa khuôn mặt.

Hạ Nhất Minh châm điếu thuốc và chợt nhớ dáng vẻ Tô Bùi mặc quần áo nữ lần đầu cậu gặp anh. Giờ đây, dưới sắc tuyết và ánh đèn đường, gương mặt Tô Bùi càng thêm mềm mại, đôi mắt ấy nếu sinh ra trên mặt một cô gái thì bắt mắt biết nhường nào.

Nếu Tô Bùi là nữ…

“Nãy em đang bảo là có thể gia tăng yếu tố ganh đua của nam nữ chính vào giữa màn hai phải không nhỉ?” – Tô Bùi hỏi.

Hạ Nhất Minh hoàn hồn, cậu và anh tiếp tục trao đổi về chủ đề đang nói dở ban nãy.

Một điếu thuốc cháy tới gốc, Hạ Nhất Minh dập tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác.

Bờ vai Tô Bùi rùng lên, “Lạnh thật đấy, thôi anh về đây.”

Bước được hai ba bước anh bỗng quay lại hỏi, “Mai cậu ôn tập ở đâu? Phòng tự học hay thư viện?”

Hạ Nhất Minh nói, “Em không muốn ôn tập.”

Tô Bùi cười, “Cẩn thận tạch môn đấy nha, trường học chúng ta nổi tiếng là thi khó đấy, tạch rồi rắc rối lắm.”

Thế là hai người hẹn nhau sáng mai cùng đến thư viện để ôn thi và viết kịch bản.

Bấy giờ Tô Bùi mới hài lòng, “Vậy tiện thể phiền cậu sáng mai đến thư viện giữ chỗ cho anh, anh không dậy sớm được.”

Hạ Nhất Minh nghĩ bụng – người gì đâu nhờ vả tự nhiên thế là cùng, song cậu lại chẳng thấy ghét chút nào.

*

Sáng sớm hôm sau, lần đầu tiên Hạ Nhất Minh dậy sớm, đánh thức cả lũ bạn cùng phòng.

“Hạ Nhất Minh, ông dậy gì mà sớm thế…”

“Tôi đến thư viện giữ chỗ hộ bạn.”

“Bạn gái hở?”

“Nhảm nhí gì vậy, tôi giữ cho đàn anh.”

Bạn cùng phòng trở mình lẩm bẩm, “Thật đàn anh mà không phải đàn chị chứ…”

Hạ Nhất Minh không thèm đáp lại, cậu xách cặp ra ngoài.

Thư viện vào những ngày cận thi đông đúc hơn bình thường, Hạ Nhất Minh may mắn đến sớm giữ được hai chỗ, sau đó cậu nhắn cho Tô Bùi báo vị trí.

Hơn một tiếng sau, Tô Bùi mới xuất hiện. Anh toét cười, thì thầm lời cảm ơn và ngồi vào bên cạnh cậu.

Trong thư viện yên tĩnh, hai người đọc sách của riêng mình. Tầm mắt Hạ Nhất Minh bất giác trôi về phía Tô Bùi, anh đã cởi chiếc áo ngoài, bên trong là chiếc áo len cổ lọ rộng rãi, khi lật sách, cổ tay anh lộ ra khỏi tay áo, trắng trẻo như tuyết.

Hạ Nhất Minh giật thót, lặng lẽ dời mắt đi.

Một lát sau, một cô gái đến bên cạnh Tô Bùi, cúi xuống và nói với anh bằng giọng thì thầm.

Hạ Nhất Minh loáng thoáng nhận ra người đến là bạn cùng lớp Tô Bùi, đã từng đến xem vở kịch của câu lạc bộ.

Cậu dỏng tai nghe lỏm.

“… hôm nay… sau cậu không bảo để tớ giữ chỗ cho…” – có sự thân mật trong giọng điệu của cô gái làm Hạ Nhất Minh không thoải mái.

“Đã ăn sáng chưa?” – cô vẫn thì thào hỏi.

Tô Bùi chỉ mỉm cười lắc đầu hoặc gật đầu.

Hạ Nhất Minh không muốn nghe nữa, cậu ngước mắt nhìn chằm chằm chị ta rồi chỉ vào biển báo “Giữ trật tự” gần đó. Cô gái chỉ biết cười với Tô Bùi và mấp máy khuôn miệng, “Vậy tớ đi đây.”

Cô gái đi rồi, Tô Bùi trở được thêm hai trang thì úp sấp mặt xuống bàn, đầu vùi vào trong khuỷu tay, quay đi chỗ khác.

Hạ Nhất Minh nhìn Tô Bùi nằm yên bất động thì không biết do sáng nay anh chưa ngủ đủ giấc hay do cậu đuổi cô gái vừa rồi làm anh giận.

Năm phút trôi qua, Hạ Nhất Minh không chịu nổi huých nhẹ cùi chỏ vào người Tô Bùi, anh quay sang nhìn cậu.

Hạ Nhất Minh vẽ một dấu “?” lên giấy.

Sắc mặt Tô Bùi không dễ chịu lắm, anh cầm bút viết, “Anh chưa ăn sáng, đói.”

Sau đó cậu xốc anh dậy đi đến siêu thị mua bánh mì.

“Chín giờ anh mới tới cơ mà? Vậy mà chưa ăn sáng hả?” – Hạ Nhất Minh hỏi.

Tô Bùi vừa ăn vừa đáp, “Ừa… anh dậy muộn, không muốn cậu đợi nên chạy luôn đến đây, thỉnh thoảng anh cũng bỏ bữa sáng…”

Hạ Nhất Minh không nói gì, cậu cảm thấy một cảm xúc rất lạ đang hình thành trong lòng mình.

Tô Bùi không giận khiến cậu vui, anh khó chịu thì cậu lo lắng, thấy anh ăn ngấu nghiến lại khiến cậu cảm thấy thỏa mãn khó tả khi chăm sóc cho anh.

Tối đó khi rời khỏi thư viện, Tô Bùi mời Hạ Nhất Minh ăn bữa tối, tuy rằng chỉ ăn ở căn tin.

Hạ Nhất Minh hỏi về cô gái buổi sáng, “Bạn cùng lớp anh cũng đến thư viện mà sao anh không nhờ cô ấy giữ chỗ cho, cô ấy có vẻ thân với anh.”

Tô Bùi đáp, “Như vậy không rõ ràng lắm, anh không biết người ta nghĩ gì nên tốt nhất là giữ khoảng cách thì hơn.”

Hạ Nhất Minh đột nhiên nóng nảy, “Vậy sao anh không gay gắt hơn? Như là mỉa mai hay tỏ hẳn thái độ khó chịu ấy.”

Tô Bùi bật cười, “Cậu đối xử với phái nữ như thế ư? Cậu sẽ bị lũ con gái tẩy chay đấy.”

Hạ Nhất Minh ngừng lại một chốc, “Đúng thật, đã đến lúc em nên tìm một người bạn gái.”

Ra khỏi căn tin, Hạ Nhất Minh đút tay vào túi áo và sờ thấy bao thuốc lá mua ngày hôm qua, cậu bảo anh đi trước để mình hút thuốc. Tô Bùi thản nhiên bảo, “Không sao, anh chờ cậu.”

Họ đứng sát bức tường, Hạ Nhất Minh hút thuốc phì phèo, Tô Bùi đứng bên cạnh.

Hạ Nhất Minh nói, “Đàn anh à, anh đứng gần quá, hút thuốc lá thụ động có hại hơn hút thuốc chủ động đấy.”

Tô Bùi nói, “Nhưng người hút thuốc chẳng phải vừa hút chủ động vừa hút thụ động đấy sao? Vậy nên cậu vẫn bị hại hơn anh nhiều.”

Hạ Nhất Minh bật cười.

Tô Bùi nói, “Anh nghĩ có lẽ nên thêm đặc tính thuốc hút cho nam chính, chúng ta sẽ phải làm một loại thuốc lá đạo cụ đấy.”

Hạ Nhất Minh hỏi: “Tại sao?’

“Bời vì trông rất đẹp trai và tạo hiệu quả thị giác tốt.” – Tô Bùi đáp.

Hạ Nhất Minh nhìn anh, “Được, nhưng anh đừng cho là em hút để làm màu đấy nhé.”

Tô Bùi mỉm cười, “Vậy là cậu đang hút vì để xả bớt tâm trạng khó chịu à?”

Hạ Nhất Minh không đáp, bởi chính cậu cũng không biết.

Một lúc lâu sau cậu nói, “Không phải, chắc là em chỉ thèm thôi.”

Hai ngày sau, Hạ Nhất Minh nghe ngóng được rằng không chỉ có một người trong lớp yêu thích Tô Bùi mà gần như ai cũng quý mến anh, đó là lý do vì sao Tô Bùi đến thư viện với cậu để tránh hiểu lầm với các cô gái đó.

Họ cùng ôn tập, viết kịch bản, sống sót qua kỳ thi, và cuối cùng Tô Bùi học được cách hút thuốc trong mùa đông này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi