KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Nhiễm Bạch không chút lưu tình đánh vỡ ảo tưởng của Thập Tam:
"Đây là năng lực, không học được."
Thập Tam bất mãn lầm bầm:
"Gạt ta một chút sẽ chết à."
Hắn xem như thăm dò tính cách của tiểu quái cô nương này.
Bên ngoài trắng bên trong đen, thực là kẻ trắng che đen!
Nhìn là một đứa bé đáng yêu, làm sao.

.

.


Lại ác miệng như vậy?
Nhất định là bị dạy dỗ sai lệch.
Thập Tam quyết định, uốn nắn tính cách sai lệch của Nhiễm Bạch.

Thật tình không biết, đến cuối cùng lại đem mình đi góp vào.
Lúc này, bên ngoài hang đột nhiên có mấy đứa trẻ tướng mạo mạo hung ác.
Người tới nhìn thấy Thập Tam, đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó cười lên ha hả, thanh âm mang theo cuồng vọng,
"Ha ha, thế mà là ngươi, Thập Tam! Thật sự là không phải oan gia không gặp gỡ, xem hôm nay lão tử làm sao thu thập ngươi!"
Sắc mặt Thập Tam hơi trắng bệch, bọn hắn lần này xong.
Thập Tam nhỏ giọng nói với Nhiễm Bạch.
"Chờ một chút ta dụ bọn hắn đi chỗ khác, ngươi mau trốn đi."
Nhiễm Bạch nhìn Thập Tam một chút, chẳng lẽ cô yếu như vậy sao? Cần một người yểm trợ cho mình?
Thập Tam nhìn thấy Nhiễm Bạch im lặng, nghĩ là cô đã đồng ý, liền thở dài một hơi.
Mấy người kia.

Là ác bá trên trấn nhỏ nhà cậu, thường xuyên cướp bóc làm loạn trấn nhỏ.
Cậu nhìn không được, liền luôn tìm pháp uốn nắn bọn họ.
Bọn hắn tuy là ác bá, nhưng cũng không dám giết người.

Cuối cùng cậu cùng bọn họ liền kết thù.
Bây giờ, hắn sợ là phải chết ở chỗ này.
Trong mắt Thập Tam có chút bi thương, nhưng vẫn để Nhiễm Bạch đi trước, cậu không muốn liên luỵ người vô tội.
Nhiễm Bạch cúi đầu, trong mắt có chút xoắn xuýt, rốt cuộc có nên cứu hay không cứu người này?
Cứu, cần phải giết người.


Không cứu, lại phải tìm một người dẫn đường mới.
Xoắn xuýt qua đi, Nhiễm Bạch vẫn là quyết định, không để Thập Tam chết, cô vẫn cảm thấy tìm một người dẫn đường mới khá là phiền phức.
"Thập Tam, ngươi nhìn đi, thật sự là phong thủy luân chuyển, hôm nay ngươi chết chắc rồi!"
Người kia ngoan lệ nói, trên mặt mang theo nụ cười tàn nhẫn.
Trong lòng Thập Tam có chút sợ hãi, không có ai là không sợ chết!
Nhưng Thập Tam vẫn vô ý thức bảo vệ Nhiễm Bạch.

Có lẽ, đây là động tác mà ngay cả chính cậu cũng không biết.
Nam tử cầm đầu nhìn thấy Nhiễm Bạch sau lưng Thập Tam, trong mắt lóe lên ánh sáng dâm uế, là một tiểu cô nương xinh đẹp tinh xảo.
"Thập Tam, nếu như ngươi giao người phía sau ra, chúng ta có thể tha ngươi một mạng."
Nam tử khinh miệt nói, trong mắt đều là dục vọng không chút che giấu.
Sắc mặt Thập Tam lạnh lẽo, chán ghét:
"Không có khả năng!"
Nam tử nhếch miệng lên một nụ cười lạnh,
"Cho ngươi cơ hội được sống ngươi lại không muốn, đã như vậy ta cũng chỉ có thể động thủ."
Thập Tam khẩn trương lui về phía sau mấy bước, trong lòng bàn tay đã rịn ra mồ hôi.
"Nghe ta, tranh thủ thời gian chạy!"
Thập Tam thấp giọng nói, thanh âm ó chút run rẩy.
Nhiễm Bạch: ".

.

."
Nhìn ta rất yếu sao?
Một giây sau, Thập Tam triệt để khiếp sợ ——

Nhìn nhân kẻ hung ác đang ngổn ngang lộn xộn ngã trên mặt đất.

Một chút sinh khí cũng không có.
Chết không nhắm mắt, trong đầu Thập Tam xuất hiện bốn chữ này.
Không sai, mỗi người chết đều mở to hai mắt nhìn, trong mắt mang theo hoảng sợ, phảng phất nhìn thấy sự tình đáng sợ cỡ nào.
Thập Tam nuốt nước miếng một cái, ông trời ơi, quá tàn bạo.

Vừa nghĩ tới mình mới vừa rồi còn cùng Nhiễm Bạch nói đùa, Thập Tam liền cảm giác lòng của mình lạnh thật lạnh.

Nhiễm Bạch sẽ không giết người diệt khẩu chứ.
Đồng thời với kinh ngạc, trong lòng Thập Tam cũng có một tia cảm cúc không rõ, huyết dịch cả người phảng phất như đang gài thé, mạnh lên! Phải mạnh lên!
Nhiễm Bạch vô cùng bình tĩnh phủi tay, phất tay, những điểm sáng huyết sắc nhỏ bay về phía đống thi thể, một giây sau, trực tiếp ăn mòn.
Đương nhiên, những điểm huyết sắc nhỏ này Nhiễm Bạch tự nhiên sẽ không để cho người khác nhìn thấy, cô còn muốn chơi thêm, cũng không muốn sớm náo ra sự tình không thể tưởng tượng.
Người khác chỉ có thể nhìn thấy, là chính bọn hắn đột nhiên biến mất.
"Ngươi, ngươi —— "
Thập Tam kinh ngạc chỉ vào Nhiễm Bạch, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhiễm Bạch cũng không để ý tới Thập Tam kinh ngạc, chỉ nói:
"Dẫn đường.

Đi xung quanh một vòng.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi