KỶ THIẾU PHU NHÂN CHO NGÀI VÀO DANH SÁCH ĐEN RỒI


Lần đầu tiên có phản ứng bình thường đối với một người phụ nữ khiến anh vô cùng sửng sốt.

Tựa như dòng nước dịu dàng gột rửa đi lớp bùn đất dơ bẩn, lộ ra dáng vẻ yếu mềm, khao khát được yêu thương.
Anh thở dài, thay cho lời kết thúc.

Câu chuyện ám ảnh hơn nửa đời người, qua lời kể lại chỉ vọn vẹn trong mười mấy phút.

Anh nhìn sang Trì Tuyết, đã thấy cô nước mắt rơi đầy mặt, vì sợ anh phân tâm nên tiếng nức nở bị đè ép nơi cổ họng, chỉ nấc lên thành từng thanh âm nhỏ nhỏ.

Anh luống cuống dùng mu bàn tay lau đi từng giọt nước mắt cứ chậm rãi tuôn rơi.

Bất chợt cô nhào cả người vào lồ ng ngực anh, cả khuôn mặt giấu vào nơi hõm vai, lớn tiếng chất vấn.
“Anh phải tìm một ai đó giúp đỡ mình đi chứ.

Tại sao anh cứ phải cố gắng giấu diếm mọi chuyện như vậy hả? Thậm chí nếu em không xuất hiện kịp thời khi Thanh Anh ngã nhào vào người anh, chắc có lẽ anh đã phát điên lên và tự làm tổn thương mình mất.

Kỷ Nhiên, em còn chẳng dám mường tượng ra chuyện đó nữa."
“Hiện tại không phải anh vẫn đang an ổn ngồi trước mặt em sao? Đừng khóc nữa, mắt em đã sưng húp lên rồi kia.”
Anh nâng gương mặt khóc đến đỏ bừng kia lên, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt còn ướt nước.

Cô sụt sịt, chống tay lên ngực anh kéo giãn khoảng cách giữa cả hai.

Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương, trong đó chỉ còn lưu lại sự dịu dàng cùng nhẹ nhõm, tựa như mùa đông lạnh lẽo trôi qua mang theo gió xuân đến, lặng lẽ càn quét trái tim cô.
Trì Tuyết rướn người, không chút báo trước chạm nhẹ môi mình lên môi anh.

Một nụ hôn đơn thuần, chẳng mang theo bất kì tạp niệm nào, tựa như lời an ủi mà cô dành cho anh.

Cô nghiêng đầu, hôn lên gương mặt anh từng nụ hôn nhỏ vụn.

Từ vầng trán cao, đến sống mũi thẳng, cả phần gò má lạnh nhạt bức người.
Trì Tuyết thì thầm khe khẽ, như thể anh là bảo vật trân quý nhất, chạm mạnh tay sẽ vỡ tan.
“Từ nay về sau, em sẽ bảo vệ anh".
“Đây là lời hứa của em sao?”

Anh mỉm cười, nhìn dáng vẻ cô vì anh mà đau lòng, anh đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

Nhưng câu trả lời của Trì Tuyết, triệt để khiến anh sững người.
“Không, đây là lời thề của em.

Bất luận có chuyện gì, em đều sẽ bảo vệ anh, không để anh chịu bất kì thương tổn nào”.
Anh cảm thấy trái tim mình rung lên mãnh liệt, Trì Tuyết đem theo ánh nhìn kiên định đặt lên người anh, lời thề còn trịnh trọng hơn cả lời nguyện ước vào ngày họ kết hôn.

Anh vươn tay ôm lấy cô vào lòng, thấp giọng mắng khẽ.
“Em thật là… Đừng tự nói những điều nghe xui rủi như vậy chứ.”
Chỉ kịp nghỉ ngơi thêm hai ngày thì cả Trì Tuyết lẫn anh đều phải trở lại với guồng quay thường ngày, xử lý những công việc còn tồn đọng.
Anh nhíu mày, nhìn Thanh Hào vừa đăng tải ảnh đi câu cá cùng gia đình, anh đột nhiên có cảm giác muốn bóp ch3t cậu ta.

Đáng nhẽ anh nên lường trước việc khi về hồ sơ sẽ chất đống như thế này, bắt cậu ta phải tăng ca cùng mình.

Vừa vặn, điện thoại báo tin nhắn do Trì Tuyết gửi đến.
[Cuối tuần này anh có bận việc gì không? Em nghe nói Jasmine đã chính thức quay về, có cả anh trai theo cùng nữa.

Em nghĩ chúng ta nên mời chị ấy một bữa, cảm ơn chuyện ngày trước.]
[Tất nhiên rồi.

Em cứ giữ danh thiếp, anh sẽ chủ động liên lạc với Jasmine.

Em chọn giúp anh đồng hồ kiểu dáng dành cho nam nhé]
[Anh lại ưng mẫu đồng hồ nào mới sao?]
[Không, dùng để tặng cho Jasmine đấy.]
[ …Chị ấy thích sử dụng loại đồng hồ cho nam à? ]
[Ừ, anh bảo em rồi mà, cô ta y chang đàn ông, cả sở thích cũng vậy.

Nếu em tặng mấy cái đó, anh đoán Jasmine sẽ thích lắm.]
[Vậy được, anh cứ giao cho em.

Tối nay em tan ca trễ, mình ăn ngoài một hôm nhé.]

Anh gửi đi tin nhắn cuối cùng, tiếp tục vùi đầu vào làm việc.

Có lẽ vì vừa mới được Trì Tuyết nạp năng lượng xong, anh cảm thấy đống hồ sơ cũng chẳng còn quá nhiều nữa, nhìn ảnh của Thanh Hào cũng bớt phần chướng mắt.
Chuông cửa vang lên liên tục, tiếng hô hoán bên ngoài cổng lớn đến nổi cả vệ sĩ cũng phải giật mình.

Sau khi xác nhận danh tính, một người trong số đó nhanh chóng gọi điện cho Trì Tuyết.

Đừng hỏi vì sao họ không lựa chọn anh, đơn giản thôi, bởi chẳng ai muốn đánh thức một con quỷ đang ngủ cả.
“Alo, tôi Trì Tuyết đây, có chuyện gì vậy?”
"Trì Tuyết phu nhân, có người tự xưng là bạn thanh mai trúc mã của Tổng giám, nên chúng tôi muốn gọi điện đến xác nhận”.
“Đối phương nói mình tên gì?”
“Jasmine ạ.”
“Mau cho người mời cô ấy vào trong, tiếp đón chỉn chu.

À nói với cô ấy chờ khoảng hai mươi phút, tôi và anh ấy sẽ xuống ngay.”
“Vâng ạ!”
Trì Tuyết sang gõ cửa gọi anh.

Hôm qua ngủ muộn do hoàn thành báo cáo trễ nên chân mày cứ liên tục nhíu lại, ngáp ngắn ngáp dài.

Cô phì cười trước bộ dáng không chút phòng bị của anh, vỗ nhẹ lên vai trêu chọc.
“Con sâu ngủ mau dậy đi.

Jasmine đột nhiên tới đây, em không biết có chuyện gì.

Chị ấy đang đợi dưới phòng khách đấy.”
“Được rồi, em cũng về phòng chuẩn bị đi."
Jasmine thấy vợ chồng anh xuất hiện cùng lúc thì nở nụ cười gian xảo như mèo trộm được cá, lập tức nói vài câu mờ ám.
“Mình biết là hai người vừa du lịch về nên chỉ hận không thể tách nhau ra, nhưng các cậu cũng phải biết thương xót cho cẩu độc thân là mình chứ, mình đã chờ lâu thiệt là lâu đó.

Các cậu chỉ mãi lo chim chuột thôi.


"
“Xuất hiện trước báo giới thì cô nên học cách giữ im lặng.

Mở miệng ra người ta liền hoang mang chẳng biết trai hay gái đấy.”
“Con ma ốm, cậu bây giờ hết đáng yêu rồi”.
Jasmine bĩu môi, nhanh chóng đi đến chỗ Trì Tuyết choàng vai bá cổ như cặp chị em thân thiết.

Cô đặt vào tay Trì Tuyết hai tấm thiệp, phần đề tên lấp lánh ánh vàng nhìn vô cùng trang trọng.
“Cuối tuần này bố mẹ chị mở tiệc đón chị cùng anh trai quay trở về, đồng thời xuất hiện trước giới truyền thông làm rõ vấn đề ngày trước.

Đây là thiệp mời, hai người nhất định phải đến, có biết chưa hả?”
“Trùng hợp quá, em với anh ấy cũng dự tính cuối tuần rủ chị đi ăn, tụi em còn chuẩn bị cả quà nữa."
“Quà cáp gì, chỉ cần hai người đến đã là món quà tuyệt nhất dành cho chị rồi.

Ngày trước con ma ốm nhát lắm, bởi thế hay bị bắt nạt.

Em chịu khó chăm sóc cậu ta một chút nhé.

Người nhìn lạnh lùng thế thôi, nhưng dễ mềm lòng lắm".
“Này Jasmine, cô lại bịa chuyện lung tung gì đấy?”
“Mình chỉ muốn cậu ngày càng được yêu thương nhiều hơn thôi mà.

"
Jasmine cười hì hì, thản nhiên bỏ qua cái nhìn sắc lẹm từ anh.

Trì Tuyết mời cô ở lại ăn trưa, Jasmine chỉ khoác tay mỉm cười, nhanh chóng rời đi.
"Chị ấy tốt tính quá đi mất”.
"Đừng để bị đánh lừa bởi vẻ ngoài vô hại đó, cô ta nguy hiểm hơn em nghĩ nhiều”.
Anh xoa đầu Trì Tuyết nhắc nhở, cô chợt thắc mắc vì sao người đàn ông này ngoài việc cảm kích Jasmine chuyện quá khứ thì luôn có vẻ cảnh giác với đối phương.

Tựa như trực giác của kẻ săn mồi, đều không muốn tiến lại quá gần đối thủ có sức mạnh ngang ngửa với mình.
“Chị ấy xuất thân giống như anh, trừ khi tâm tính ác độc như Thanh Anh, ngoài ra thì còn có gì nguy hiểm hơn được chứ."
“Gia tộc họ Chu xuất thân là một gia tộc nằm trong thế giới ngầm, thế lực vô cùng bành trướng.

Đó là lí do tại sao năm đó cả gia đình Chu Tử Linh đều bị truy sát, đặc biệt là ba của cô ấy."
Kỷ Nhiên nén tiếng thở dài.

Jasmine cùng anh trai trở về nước, ba mẹ cô đồng loạt xuất hiện, hiển nhiên những bí mật ngày trước vốn bị ém đi dần dần được hé mở.


Cách đây hai ngày ông nội gửi cho anh tập tài liệu, trong đó có ghi chép tỉ mỉ về nguyên nhân dẫn đến việc Jasmine rời đi, vậy nên anh mới biết tường tận như vậy.
“Thật sao, anh không nhầm chứ?”
Trì Tuyết kinh ngạc.

Đương nhiên cô biết vẫn có những gia tộc lớn vốn qua lại với thế giới ngầm, nhưng đường đường chính chính từ trong bóng tối phát triển thành một gia tộc lớn mạnh thì cô mới nghe lần đầu.

Hơn nữa nghe nói, người xuất thân từ nơi đó mang theo sát khí rất nặng, không thể nào có chuyện một thân phóng khoáng như Jasmine được.
“Năm đó ba Chu Tử Linh là người cầm quyền, vì mong muốn hai đứa con cùng anh em đã đồng cam cộng khổ cùng mình bỏ đi con đường mưa máu gió tanh nên nhất quyết muốn tẩy trắng gia tộc, bắt đầu hạn chế những lần đi hàng phi pháp, chuyển sang kinh doanh, đầu tư cho ngành công nghiệp.

Dĩ nhiên có rất nhiều người sống quen cảnh chẳng sợ mất mạng phản đối, đối đầu với ba Chu Tử Linh chính là em trai ruột của ông ấy.

Lão ta lặng lẽ kéo vây cánh, lén lút qua lại với bang phái khác, trở mình muốn thanh trừng cả gia đình anh trai, khiến ba Chu Tử Linh phải đem theo vợ con tháo chạy trong đêm.

May nhờ có trợ thủ đắc lực hỗ trợ tìm đường thoát thân, sang đến nước ngoài lại được ân nhân cứu giúp, mới an ổn mai danh ẩn tích, chờ thời điểm chín muồi quay trở về".
“Vậy hiện tại cả gia đình Jasmine đều ở đây, liệu họ có gặp nguy hiểm gì không?”
Trì Tuyết căng thẳng, cô hoàn toàn khó mà tưởng tượng được một đứa trẻ như Jasmine đã phải sống sót trong hoàn cảnh ngày ngày tính mạng bị đe dọa như thế nào.

Anh nắm lấy tay cô trấn an, nụ cười cũng mang theo vài phần nhẹ nhõm.
“Không sao đâu, vị ân nhân đã giúp đỡ gia đình Chu Tử Linh có xuất thân và quan điểm giống như đúc ba cô ấy, chỉ khác là họ lựa chọn phát triển sự nghiệp và định cư ở nước ngoài.

Lần này trở về, cũng chỉ có con trai của người kia theo cùng hai anh em Chu Tử Linh".
“Những chuyện như thế này nghe hệt như trong phim nhỉ? Nhưng vì đó là cuộc sống thật của Jasmine, nên em càng thêm ngưỡng mộ chị ấy".
“Ừ, vào lúc cô ấy giúp đỡ anh, anh cũng đã nghĩ giống em vậy.

Mình biết ơn và ngưỡng mộ người này.

Quả thật anh muốn gọi cô ấy là Chu Tử Linh, nhưng có vẻ như cô ấy đổi tên chính là để rũ bỏ đi quá khứ chẳng mấy vui vẻ gì kia.

Vậy nên kể cho em nghe mọi chuyện, cũng là lần cuối cùng gọi tên thật của cô ấy”.
“Kỷ Nhiên, thế thì hiện tại, anh có xem cô ấy là bạn không?”
"…Xem như là vậy đi.

Tại sao em lại hỏi chuyện này?”
“Không có gì, chỉ là em cảm thấy rất vui vì cuối cùng anh đã có thêm một người bạn xuất hiện trong cuộc đời mình rồi”.
Trì Tuyết cong mắt mỉm cười, đôi mắt tựa như ngậm mật ngọt ngào không gì sánh được.

Cô thật tâm vui mừng cho anh, bởi cô luôn sợ phải nhìn thấy bóng lưng cô độc của người đàn ông này, chỉ hi vọng ông trời sẽ gửi cho anh tương lai hạnh phúc ở phía trước để bù lại quá khứ buồn bã thời tuổi thơ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi