LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Lưu Huân vẫn đang giả ngu: "Người? Người nào? Tôi đoạt người của Diệp tổng à?"

Ánh mắt Diệp Đình trầm xuống, mặt nạ bình tĩnh rạn nứt, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng phía sau: "Đừng giở trò quỷ trước mặt tôi"

Lưu Huân nhún vai, cũng lười giả bộ. Y hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, nói: "Em ấy đi rồi"

Hô hấp Diệp Đình cứng lại, ngữ khí lập tức trở nên lạnh lùng: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói, em ấy đi...."

Lời còn chưa kịp nói hết, Diệp Đình đã vươn tay nắm chặt cổ Lưu Huân, ấn người lên tường rầm một tiếng, ánh mắt hung ác, vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Nói lại lần nữa!"

Lưu Huân ho khan hai tiếng, mặt đỏ bừng lên vì cổ bị bóp chặt.

Y trừng mắt, cuối cùng không quan tâm tới mặt mũi gì nữa nghiến răng nghiến lợi nói: "Em ấy biết anh muốn tới, còn không nhanh chân mà chạy sao?"

Ngón tay Diệp Đình tăng thêm chút lực. Hắn quay đầu, quét mắt tới đám vệ sĩ phía sau, lạnh lùng nói: "Đi kiểm tra"

Vệ sĩ theo lời đi tìm người, không bao lâu đã quay lại, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa: "Diệp tổng, thật sự không có người ở đây"

Diệp Đình quay đầu lại, trong mắt như chứa gió tanh mưa máu, nghiến răng nghiến lợi: "Vậy, em ấy đi đâu rồi?"

Lưu Huân không tránh được Diệp Đình đang nổi điên, sặc nói: "Tôi không biết"

"Không biết?", Diệp Đình nắm chặt bàn tay còn lại, xương ngón tay vang lên răng rắc làm cho người xung quanh sợ hãi, "Lưu Huân, tôi cảnh cáo cậu lần nữa, đừng ở trước mặt tôi giở trò quỷ. Đừng tưởng cậu có bản lĩnh đối đầu với tôi, người như cậu, tôi không để vào mắt. Em ấy đi đâu rồi, nói cho tôi, ngay, lập, tức!"

Hai mắt Lưu Huân trợn lên, cả người toát lên vẻ không chịu thua, trán nổi gân xanh: "Tôi nói, tôi con mẹ nó không biết! Em ấy sớm biết anh sẽ đến đây, buổi tối hôm trước đã thu dọn hành lý đi rồi, chưa kịp nói với tôi câu gì, chỉ để lại tiền vào thư"

Diệp Đình bán tín bán nghi, mãi cho đến khi Lưu Huân lấy ra một tờ giấy trong túi, hắn mới buông lỏng tay.

Lạnh lùng quét một lượt phong thư, đôi mắt Diệp Đình lập tức như đang nổi lên phong ba.

Hắn vo tờ giấy thành một cục, mắt liếc Lưu Huân một cái thật sâu, vẫy tay mang vệ sĩ rời đi.

Đi tới cửa đại sảnh VIP, Diệp Đình quay đầu, nhàn nhạt nói với Lưu Huân: "Cậu nên cảm thấy may mắn, mấy ngày Dương Dương ở đây, cậu đối với em ấy không tồi, vả lại, cũng không thật sự đắc thủ"

Lưu Huân thở dốc từng cơn trán đổ mồ hôi lạnh.

Khoé môi Diệp ĐÌnh cong lên, thanh âm lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi: ".....Nếu không, chỉ với cái tâm tư không nên có của cậu, chạm vào em ấy, ôm em ấy, cũng đủ để cậu trả giá gấp mười lần"

Bỏ mấy câu này lại, Diệp Đình bước nhanh đi không lưu luyến.

Tới cổng lớn khu nghỉ dưỡng, mấy người cấp dưới vẫn ở tại biệt thự đến gần báo cáo: "Diệp tổng, về hành tung của cậu Dương, chúng tôi có biết một chút"

Diệp ĐÌnh đang mở cửa xe, nghe vậy tay liền khựng lại: "Nói"

Cấp dưới nuốt nuốt nước bọt, khàn khàn trả lời: "Chiều hôm qua, tôi thấy cậu Dương ngồi xe từ biệt thự đi ra ngoài, động tác rất nhanh nhẹn, tôi cũng chưa kịp chụp ảnh lại. Nhưng mà, chiều tối chiếc xe kia trở về từ đường cũ, tôi cho rằng cậu Dương ở trong xe, đi ra ngoài làm xong việc rồi trở về nên cũng không chú ý nhiều"

Diệp Đình nheo mắt truy hỏi: "Còn nhớ là chiếc nào không, biển số xe là bao nhiêu?"

Cấp dưới vội vã gật đầu: "Nhớ, còn nhớ, có ấn tượng"

Diệp Đình đưa mắt nhìn vệ sĩ đứng đầu, ý bảo: "Đi tra"

________________________

Tên vệ sĩ này động tác rất nhanh nhẹn, hiệu suất cũng khá cao, liên lạc với cục kiểm soát quản lý giao thông gần đó, theo dõi hệ thống giám sát suốt một chặn đường, ngày hôm sau liền tra ra được hướng đi, giao cho thư ký của Diệp Đình báo cáo cho hắn.

Diệp Đình nhìn tư liệu thư ký vừa trình lên, ngẩng đầu: "Xuất cảnh?"

Thư ký gật đầu: "Cậu Dương có visa Mỹ trong mười năm, chúng tôi điều tra mấy chuyến bay gần đây nhất, liên hệ với bên công ty hàng không, xác nhận được cậu Dương lên máy bay lúc 9 giờ 30, đi Mỹ"

Ngón tay Diệp Đình nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lẩm bẩm: "Mỹ à...."

Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ châm điếu thuốc, nhíu mày hít một hơi thật sâu, sau một lúc lâu, quay đầu lại nhìn thư ký còn đang đứng cạnh bàn làm việc, hỏi: "Tôi nhớ là vài ngày tới tôi có lịch trình bên Mỹ"

Thư ký mở sổ lịch trình của Diệp Đình ra, đọc qua một lượt gật đầu đáp: "Đúng vậy, anh đã nhận lời mời tham gia hiệp hội thương mại Trung Quốc tại Hoa Kỳ, đồng thời, ông bà Diệp cũng rất nhớ anh, muốn gặp anh. Hành trình đã sắp xếp là nửa tháng, ngày xuất phát theo dự định là thứ tư tuần sau"

Diệp Đình "ừ" một tiếng, ngón tay kẹp thuốc lá, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, bỗng nhiên bật cười nói với thư ký: "Cô xem, tôi muốn đối xử tốt với em ấy biết bao nhiêu, nhưng em ấy thật sự không tin tôi"

Thư ký chớp chớp mắt, không biết nên nói gì an ủi hắn.

Diệp Đình rất nhanh lấy lại bình tĩnh, trấn định nói: "Đẩy mấy lịch hẹn phía trước sang một bên, xuất phát càng nhanh càng tốt"

Thư ký lúng túng một hồi, cúi đầu viết viết sửa sửa trên sổ lịch trình của Diệp Đình: "Nhanh nhất chỉ có thể sửa tới thứ sáu, anh xem có được không?"

Diệp Đình ấn tàn thuốc xuống khay thuỷ tinh, nhìn gương mặt tươi cười đến nộ ra răng nanh của Dương Gia Lập trên màn hình điện thoại, sau một lúc lâu hắn mới nhàn nhạt trả lời: "Đặt vé đi"

Diệp Đình dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong công việc, thứ sáu, hắn mang theo nhóm nhân viên xuất phát đi Mỹ.

Trước khi lên máy bay, Diệp ĐÌnh gọi điện thoại cho Triệu Hướng Hải, ánh mắt lạnh lẽo.

Lúc đó, Triệu Hướng Hải đang chạy bộ trong phòng tập thể thao, tai đeo tai nghe, không nhận được cuộc gọi này.

Chờ anh chạy đủ 40 phút, liền đi chậm lại trên máy chạy bộ, cầm lấy điện thoại trên giá để đồ mới thấy có cuộc gọi nhờ từ Diệp Đình, còn có một tin nhắn từ Dương Gia Lập.

Tin nhắn của Dương Gia Lập là báo bình an, nói cho Triệu Hướng Hải địa điểm hiện tại cậu đang ở, nói anh đừng lo lắng.

Triệu Hướng Hải mở nhật ký điện thoại, nhìn thông báo cuộc gọi nhỡ từ Diệp Đình, nheo mắt lại.

Anh còn đang lo lắng không biết có lên gọi lại hay không thì bên ngoài vang lên giọng trợ lý Vương: "Triệu tổng!"

Triệu Hướng Hải tháo tai nghe, thở phì phò: "Vào rồi nói"

Trợ lý Vương đẩy cửa vào phòng tập đang bốc lên hơi nóng, sắc mặt hơi trắng bệch, trong mắt đầy sự lo lắng"

Triệu Hướng Hải cười hỏi gã: "Đây là làm sao vậy?"

"Triệu tổng," thanh âm trợ lý Vương có hơi nhỏ, "........Ảnh chụp vừa mới đến"

Triệu Hướng Hải ấn cho máy chạy bộ dừng hẳn lại, chờ bánh xe dừng hẳn, anh bước xuống đất, dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt, quay đầu hỏi: "Ảnh chụp gì?"

Trợ lý Vương ấp úng: "Tiêu...Tiêu tổng"

Tay đang lau mồ hôi của Triệu Hướng Hải bất tri bất giác cứng lại.

Trợi lý Vương ngẩng đầu, thanh âm run run: "Tiêu tổng cùng một nam minh tinh đi xem phim, chụp..... chụp được rồi"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi