LÀM NAM PHỤ SI TÌNH CHO BA VỊ NAM CHÍNH

Ba người đồng loạt nhìn Nam Bùi, khóe môi cong lên thành các độ cong khác nhau.

Họ đều đang đợi Nam Bùi đưa cà phê và hoa cho mình, như vậy có thể thể hiện rõ sự khác biệt của mình với hai người còn lại.

Tim Nam Bùi đập với tốc độ nhanh chưa từng có, ngón tay cũng hơi hơi run rẩy, cà phê dường như sắp sánh cả ra ngoài.

Nhưng mà cậu biết, càng hoảng loạn sẽ càng nhanh bại lộ.

Vì vậy, cậu mặt không đổi sắc hít nhẹ một hơi, đè hoảng loạn trong lòng xuống, bày ra vẻ mặt kinh ngạc, hỏi, “Sao mọi người đều ở đây vậy?”

Ba người kia vẫn cứ nhìn chằm chằm Nam Bùi, chờ đợi cà phê và hoa hồng trong tay cậu. Hai tay Nam Bùi sắp bị ba ánh mắt nóng rực kia xuyên thủng rồi.

Giọng hệ thống cũng đang run rẩy, “Ký chủ, lần này…lần này phải làm thế nào đây……”

Nam Bùi chậm chạp nhếch khóe môi, bình tĩnh quay đầu nhìn về phía Candy, giọng nói không nặng không nhẹ, vừa vặn để ba vị nam chính đều nghe được rõ ràng, “Chị thư ký, sao chị không nói cho tôi biết họ đều ở cả đây? Phiền chị chuẩn bị thêm hai cốc cà phê nữa nhé.” Giọng điệu có lẫn mấy phần ngạc nhiên, nhưng không thấy chút hoảng loạn nào.

Candy nghe thấy tiếng gọi ‘chị’ kia, hơi hơi xấu hổ, lát sau mới gật đầu nói, “Được, tôi đi ngay đây.”

Lời này của Nam Bùi hết sức tài tình, mấy chữ ‘họ đều ở cả đây’ rơi vào tai Tống Cảnh Sâm, sẽ thành ám chỉ hai kẻ làm công kia, nhưng rơi vào tai Lục Bách Nhiễm và Đoàn Hành, cũng sẽ thành ám chỉ hai người còn lại.

Câu nói của Nam Bùi dường như đang truyền tải một thông điệp: Tôi chỉ muốn đưa cà phê cho một trong ba người thôi, hiềm nỗi hai người còn lại cũng ở đây, nên đành phải đưa cho cả ba.

Mà cách xưng hô ‘chị thư ký’ kia cũng không tiết lộ cậu và Candy quen thân thế nào.

Ba vị nam chính nghe xong câu nói kia đều không nảy sinh nghi ngờ gì.

Nam Bùi bước tới trước, nhẹ nhàng đặt cốc cà phê sát mép bàn, cách ba vị nam chính một khoảng bằng nhau. Sau đó, cậu áy náy nói, “Tôi không mang ba cốc cà phê cùng một lúc được, thật ngại quá.”

Ba người cùng nhìn chằm chằm cốc cà phê kia, vẻ mặt khác nhau.

Rất rõ ràng, ai cũng đều muốn uống cốc cà phê đầu tiên Nam Bùi mang đến, nhưng cả ba đều cách cốc cà phê quá xa, không thể với tới được.

Nam Bùi cũng biết tầm quan trọng của thứ tự trước sau này, cốc đầu tiên chắc chắn sẽ phải đưa cho người quan trọng nhất trong lòng cậu. Mà dưới tình huống cả ba vị nam chính đều ở đây, đưa cho ai cũng không hợp lý.

Hệ thống đưa ra kiến nghị, “Hay là ký chủ uống luôn đi?”

Nam Bùi trả lời, “Không đời nào, cà phê còn nóng lắm.”

Bài học ‘súp Tomyum’ nói cho cậu biết, tuyệt đối không được tùy tiện uống đồ nóng.

Không lâu sau, Candy bưng thêm cái cốc cà phê nữa đến. Nhưng tầm mắt ba người kia lại đều tập trung trên cốc đầu tiên, họ đều muốn chứng minh mình là người đặc biệt nhất trong lòng Nam Bùi.

Nam Bùi cong khóe môi, đặt ba cốc cà phê trước mặt mình, sau đó nói với ba người, “Tôi làm ảo thuật cho mọi người xem nhé.” Dứt lời, ngón tay cậu nhanh như chớp dịch chuyển vị trí của ba cốc cà phê, tốc độ không thua kém bất cứ ảo thuật gia chuyên nghiệp nào.

Ba vị nam chính nhất thời không kịp phản ứng, đồng loạt ngây người.

Nam Bùi dừng động tác, cười nhẹ hỏi, “Đoán xem cốc đầu tiên cốc nào là?”

Ba người kia để lộ ra vẻ mặt bối rối, khó hiểu, rõ ràng đã bị động tác của Nam Bùi làm rối não rồi.

Đoàn Hành nhíu nhíu mày, “Sao mà tôi biết được?”

Nam Bùi thấy thế, cười cười, nói, “Thật ra tôi cũng không nhớ rõ.” Sau đó, cậu mặt không đổi sắc lần lượt đặt cà phê trước mặt ba người, chuyện đưa cà phê xem như kết thúc tại đây.

Nhưng mà, hoa hồng vẫn còn đó.

Vì thế, Tống Cảnh Sâm nhìn về phía bó hoa hồng kia, tầm mắt dừng trên đó hồi lâu, rồi lại nhìn Nam Bùi, nhướn mày, biết rõ còn hỏi, “Bó hoa hồng này……là chuẩn bị cho tôi đúng không?” Giọng điệu tràn ngập tự tin.

Hai người còn lại cũng nhìn bó hoa kế bên tay Nam Bùi.

Nam Bùi ngồi đối diện ba người, liếc nhìn bó hoa, bình tĩnh nói, “À, hoa hồng này tôi mua trên đường tới đây, tại thấy có bà lão bán hoa nên vào mua giúp bà ấy một bó.”

Chủ cửa hàng hoa kia quả thật là một bà lão, Nam Bùi cũng không nói điêu câu nào.

Nói xong, cậu cầm bó hoa lên, cất sau lưng mình.

Nhân lúc ba vị nam chính chưa kịp phản ứng, Nam Bùi đột nhiên nói, “Nếu cuộc họp hôm nay quan trọng như vậy thì mọi người chuyển điện thoại về chế độ họp đi.”

Ba vị nam chính không đợi được hoa của Nam Bùi, vẻ mặt đều không tốt lắm. Nhưng họ vẫn chuyển điện thoại về chế độ họp.

Giây tiếp theo, Nam Bùi cầm điện thoại lên, vẻ mặt nghiêm túc, như đang xử lý việc hệ trọng nào đó. Cậu gửi một tin nhắn cho Tống Cảnh Sâm, “Anh Cảnh Sâm, bó hoa này em chuẩn bị cho anh đó, nhưng mà nếu như em tặng hoa cho anh ở đây, hai người kia sẽ nghĩ anh mời họ là để lấy lòng em, chứ không phải là do ánh mắt anh tinh tường, như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho anh.”

Tống Cảnh Sâm liếc nhìn điện thoại, rơi vào im lặng. Hắn cảm thấy lời Nam Bùi nói hình như cũng hơi hơi có lý.

Tống Cảnh Sâm nhìn về phía Nam Bùi, đáy mắt mang theo vui vẻ, hắn biết Nam Bùi lúc nào cũng suy nghĩ cho mình, nhưng không ngờ cậu lại suy nghĩ chu toàn đến vậy.

Sau đó, Nam Bùi gõ chữ thật nhanh, nhắn tin cho Đoàn Hành, “Tiểu Đoàn, xin lỗi em, tôi không biết Tổng tổng cũng ở đây. Anh ta cũng là một trong các nhà đầu tư của em, nếu như để anh ta hiểu nhầm quan hệ của chúng ta, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng với em.”

Đoàn Hành liếc nhìn tin nhắn trên màn hình, thoáng ngẩn người. Cậu ta không ngờ Nam Bùi lại đang suy nghĩ cho mình.

Đoàn Hành trả lời, “Tôi biết rồi.”

Tiếp đó Nam Bùi lại gửi một tin cho Lục Bách Nhiễm, “Tiểu Nhiễm, hôm nay là do tôi suy nghĩ chưa thỏa đáng, không nên mang hoa tới, em là nghệ sĩ nổi tiếng, nếu như bị người ta hiểu nhầm sẽ không hay. Lại nói hoa này cũng rẻ tiền quá, lần tới tôi sẽ chuẩn bị chín mươi chín đóa hoa hồng làm bằng vàng ròng cho em, đảm bảo sẽ khiến tất cả mọi người phải ngưỡng mộ!”

Lục Bách Nhiễm trông thấy tin nhắn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Có vẻ y đã lờ mờ đoán được vì sao Nam Bùi lại hành động như thế, vì vậy cũng không ngạc nhiên lắm.

Lát sau, y nhắn lại, “Không cần đâu.” Ý chỉ chín mươi chín đóa hoa hồng làm bằng vàng ròng kia.

Ba vị nam chính đã bình tĩnh trở lại, họ đều biết trong lòng Nam Bùi quan tâm tới mình, thế nên mới không tặng hoa cho mình, cũng không tiếp tục truy hỏi chuyện này nữa.

Nam Bùi thở ra một hơi.

Hệ thống cũng phải toát mồ hồi thay cho cậu, nó nghiêm túc hỏi, “Ký chủ, trước kia cậu thật sự chưa từng ‘nuôi cá’ hả?”

Nam Bùi biểu thị, mình thật sự không phải kẻ bắt cá nhiều tay. Cậu chỉ muốn hoàn thành cho xong nhiệm vụ thôi.

Cuộc họp bắt đầu.

Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi, nói với cậu, “Gameshow du lịch lần này, tôi muốn mời Lục Bách Nhiễm làm khách mời thường trú, còn Đoàn Hành sẽ là khách mời tham gia một tập. Cậu cảm thấy thế nào?”

Trong giọng nói mang theo chút ý tứ tranh công, dẫu sao người hắn mời đều là người dưới trướng Nam Bùi, cũng xem như giúp đỡ Nam Bùi phần nào mà.

Nam Bùi đương nhiên cũng nghe ra được, cậu vội bày ra vẻ mặt kinh ngạc, “Thật sao? Anh đồng ý để Lục Bách Nhiễm làm khách mời thường trú, còn cho Đoàn Hành tham gia một tập thật ấy hả?”

Cậu lặp lại lời Tống Cảnh Sâm nói một lần, giọng nói không giấu được vui vẻ.

Tống Cảnh Sâm thấy Nam Bùi mừng rỡ ra mặt thì cong khóe môi, đắc ý nói, “Đương nhiên là thật rồi, tôi lại lừa cậu chắc?”

Sau đó, Nam Bùi nhìn về phía Lục Bách Nhiễm và Đoàn Hành, mỉm cười hỏi, “Hai người cảm thấy thế nào?”

Lục Bách Nhiễm biết Nam Bùi phấn chấn như vậy là vì tiền đồ của mình, vì thế bình tĩnh nói, “Gameshow này hình như cũng không tệ, tôi không có ý kiến gì.”

Đoàn Hành lại biết Nam Bùi mừng rỡ đến thế là bởi có thể nâng cao giá trị thương mại của bản thân, nhàn nhạt đáp, “Vừa hay đang rảnh, đi một lần cũng không sao.”

Vậy là trong chuyện tham gia gameshow giải trí này, ba vị nam chính đã đạt được ý kiến thống nhất một cách hết sức vi diệu.

Nam Bùi một lần nữa thở phào nhẹ nhõm.

Trước mắt xem ra gameshow giải trí này có thể đồng thời thúc đẩy tuyến sự nghiệp của cả ba vị nam chính, là một lựa chọn không tồi —- nếu như không kể đến nguy cơ bị lật tẩy.

Đúng lúc này, Tống Cảnh Sâm đột nhiên nhìn cậu, nói, “Cậu cũng tới địa điểm quay chụp chứ hả?”

Nam Bùi ngây người.

Cậu đang phân vân không biết có nên đi không, Tống Cảnh Sâm này đã định không trâu bắt chó đi cày rồi à?

Lục Bách Nhiễm và Đoàn Hành cũng nhìn về phía Nam Bùi, trong mắt mang theo mong đợi.

Ngón tay Nam Bùi không khỏi co lại, có vẻ như cậu không còn cách nào khác rồi, chỉ đành nói, “……Chương trình quan trọng như thế, tôi chắc chắn phải tới rồi.”

Ba vị nam chính đều nhận định mình chính là nguyên nhân chương trình ‘quan trọng’, tâm tình không hẹn mà cùng tốt lên.

Cuộc họp còn chưa kết thúc, Nam Bùi đã tìm một cái cớ rời đi trước.

Cậu sắp sửa phát điên rồi.

“Ba người cùng tham gia một chương trình?” Nam Bùi nhất thời không cách nào tiếp nhận sự thật, hỏi hệ thống, “Mi cảm thấy nếu ta cũng ở đó, liệu có thể sống được bao lâu?”

“Nhưng mà, nếu cậu không tới……” Hệ thống suy nghĩ giây lát, nói, “Vận khí của ba vị nam chính không đủ, khó mà nói sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Nam Bùi nghe vậy, bất lực thở dài một tiếng, “Công việc lương cao quả nhiên đi kèm với nguy hiểm lớn.”

Làm simp của ba vị nam chính là có thể có được cơ hội sống lại cùng một tỷ tiền thưởng, công việc này quả nhiên không đơn giản như thế.

Chương trình gameshow chẳng mấy chốc đã bắt đầu ghi hình.

Một ngày trước khi xuất phát, ekip chương trình đã thông báo tới các nghệ sĩ sẽ tham gia ghi hình, nhân viên đi cùng và nhân viên công tác chuẩn bị hành lý, tự túc tới điểm dừng chân đầu tiên của chương trình —- Một trấn cổ của thành phố bên cạnh.

Phương thức di chuyển có thể là tự lái xe, cũng có thể ngồi xe khách của ekip chương trình, nhưng đều phải tập hợp trước cổng công ty trước khi xuất phát.

Buổi tối trước ngày đi, ba vị nam chính đều gửi tin nhắn cho Nam Bùi.

Tống Cảnh Sâm: [Đừng quên ngày mai bắt đầu ghi hình đấy, nhớ đặt chuông dậy sớm.]

Đoàn Hành: [Nhớ mang thêm mấy bộ quần áo, trời lạnh đó, đừng để đến lúc ốm rồi lại thêm phiền cho mọi người.]

Lục Bách Nhiễm: [Đây là danh mục những vật dụng thiết yếu tôi chuẩn bị, anh xem thử xem có cần gì không. (Đính kèm ảnh chụp)]

Nam Bùi nhìn điện thoại, hoàn toàn không có tâm trạng trả lời.

Chỉ cần vừa nghĩ mấy ngày kế tiếp phải cùng ba vị nam chính sống trong trấn cổ là cậu lại có xúc động muốn đi tìm chết rồi.

Sáng mai tập hợp chính là khảo nghiệm đầu tiên trong chuyến hành trình lần này.

Hệ thống hỏi, “Cậu vẫn chưa chuẩn bị hành lý hả.”

“Chuẩn bị để đi Tây Thiên thỉnh kinh à?” Nam Bùi nằm vật trên sàn nhà, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, “Sáng mai ta lại phải gặp ba vị nam chính rồi, mỗi lần gặp cùng lúc ba người ta đều muốn chết quách cho xong, mi không hiểu tâm trạng của ta sao, Phạm Thống?”

Hệ thống, “…… Tôi hiểu mà, nhưng sự đã như vậy, cậu chỉ còn cách nghĩ biện pháp để tránh cho cốt truyện sụp đổ thôi.”

Nam Bùi nghĩ mãi cũng không ra sự tình vì sao lại biến thành thế này.

Cậu ngồi dậy, nỗ lực suy nghĩ biện pháp ứng phó.

“Sáng ngày mai, nếu như ta lái xe tới địa điểm tập hợp, dựa theo thiết lập nhân vật, nhất định phải mời Đoàn Hành và Lục Bách Nhiễm lên xe.” Nam Bùi nghiêm túc phân tích, “Nhưng mà nếu như không lái xe, thì lại phải đi nhờ xe Tống Cảnh Sâm, gọi anh ta là ‘anh Cảnh Sâm’. Hai phương án này đều sẽ dẫn tới nghi ngờ.”

Hệ thống biểu thị tán đồng.

“Vì vậy, cách tốt nhất chính là……” Nam Bùi cân nhắc giây lát, nói, “Để Tống Cảnh Sâm tự lái xe đi, Đoàn Hành thì ngồi xe của quản lý Nguyễn, Lục Bách Nhiễm ngồi xe của Trần Tự Hiểu, còn ta sẽ ngồi xe khách với nhân viên công tác.”

Hệ thống tán thưởng, “Ký chủ, cậu suy nghĩ thật là chu đáo.”

Chỉ nghĩ thôi chưa đủ, Nam Bùi tức tốc mở điện thoại lên, gửi tin nhắn cho ba vị nam chính, để họ làm theo lời mình nói, đồng thời bày tỏ xe của mình hỏng rồi, ngày mai chỉ có thể theo xe khách của đoàn đi thôi.

“Như vậy thì ít nhất trong khoảng thời gian từ nơi tập hợp đến trấn cổ, ta sẽ không cần phải cùng một chỗ với bọn họ.”

Nam Bùi tự tin nói.

Sáng hôm sau, cậu vui vẻ bắt xe tới địa điểm tập hợp, thấy xe của Tống Cảnh Sâm, xe của quản lý Nguyễn và xe của Trần Tự Hiểu đều đang đỗ gần đó.

Nam Bùi thở ra một hơi. Cậu để valy hành lý vào khoang để đồ dưới gầm xe khách, lưng đeo ba lô, tâm tình phấn chấn lên xe.

Giờ phút này, Nam Bùi vẫn chưa chú ý tới bầu không khí có chút vi diệu trong xe.

Cậu đi vài bước, đang định tìm một chỗ ngồi xuống, bước chân bất chợt khựng lại.

Chỉ thấy cách đó không xa là Tống Cảnh Sâm ngồi thẳng người trên chỗ ngồi gần cửa sổ của hàng ghế trước, hôm nay hắn mặc một bộ đồ thường thuộc nhãn hiệu lớn, nhẹ nhàng lại thoải mái, cả người không chỉ toát lên vẻ ưu nhã, mà còn nhiều thêm mấy phần hoạt bát, trẻ trung, mặt mũi rõ ràng cũng càng thêm đẹp đẽ.

Nam Bùi đứng như trời chồng tại chỗ.

Trong lòng cậu ‘lộp bộp’ một tiếng, nghĩ, chắc không xui xẻo đến vậy chứ?!

Giây tiếp theo, Nam Bùi thật cẩn thận dời tầm mắt, nhìn sang những chỗ ngồi khác……

Lục Bách Nhiễm bình tĩnh ngồi ở hàng ghế giữa, y mặc một chiếc áo khoác kẻ caro màu xanh xám, bên trong là áo sơ mi mỏng màu be, cả người toát lên vẻ thời thượng.

Y còn khó được đeo một sợi dây chuyền vàng trên cổ, điểm thêm cho mình chút màu sáng.

Đoàn Hành lại lười nhác ngồi ở hàng ghế cuối, hôm nay cậu ta mặc quần áo thể thao màu xanh trắng, đôi chân dài ngồi giữa hai hàng ghế rõ ràng có chút chật chội, trên chân cậu ta là đôi giày bóng rổ mới ra, để lộ một phần mắt cá chân nhỏ.

Cậu ta còn đeo cả băng đô trên trán nữa, cộng với tai nghe chụp đầu quàng sau cổ, trông không khác gì một cậu chàng hotboy thể dục bước ra từ truyện tranh.

Nam Bùi nghĩ, đây là chuyến xe chết chóc đúng không?

Cậu muốn xuống xe.

Đúng vào lúc Nam Bùi định chạy, giọng tài xế đột nhiên vang lên, “Vị khách này, cửa xe sắp đóng rồi đấy, mau tìm một chỗ ngồi xuống đi.”

Lời vừa nói ra, tầm mắt ba vị nam chính đồng loạt tập trung lại đây, nhìn chằm chằm Nam Bùi, cả ba ánh mắt đều mang theo mấy phần mong đợi.

Một khắc ấy, Nam Bùi đột nhiên nhận ra một điều —-

Ghế ngồi bên cạnh ba người kia đều còn trống.

—————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Gameshow du lịch ( ×)

Chuyến du lịch chết chóc (√)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi