LÀM NAM PHỤ SI TÌNH CHO BA VỊ NAM CHÍNH

Hoắc Nghiêu ngồi trên ghế sô pha bằng da thật trong căn phòng khách sạn sang trọng, hai chân vắt chéo, tầm mắt nhìn thẳng vào màn hình điện thoại.

Đập vào mắt anh là bộ dạng ngơ ngác thất thần, bởi vì ngạc nhiên mà miệng hơi hơi hé mở cùng với đường cằm và hầu kết sạch sẽ sau khi tắm xong của Nam Bùi……

Không biết vì sao, Hoắc Nghiêu lại có chút hối hận vì câu nói vừa rồi.

Bởi vì câu nói ấy mà bầu không khí giữa hai người nhiễm chút mùi vị mờ ám, khiến trong lòng Hoắc Nghiêu bất chợt khẩn trương.

“Ý tôi không phải là đang mong anh quay lại.” Nam Bùi khẽ ho một tiếng, để che giấu đi vẻ mất tự nhiên của mình mà chuyển tầm mắt ra chỗ khác, nhỏ giọng nói, “Anh cứ bận việc của anh đi, công việc quan trọng hơn mà.”

Hầu kết Hoắc Nghiêu trượt lên trượt xuống, trầm mặc một lát, sau đó nhướn mày nói, “……Như vậy à, thế tôi đợi thêm mấy hôm nữa mới về vậy.”

“Tùy anh.” Nam Bùi liếc nhìn di động, khẽ mím môi, chậm chạp nói, “Tôi cùng mọi người ở cổ trấn chơi cũng vui lắm.”

Hoắc Nghiêu, “……”

Anh không khỏi ngồi thẳng người. Dường như anh đã đoán được quanh Nam Bùi lúc này là những ai rồi.

Vì vậy, sau khi nghe xong câu nói kia, sắc mặt Hoắc Nghiêu có chút biến hóa nho nhỏ, đột nhiên nói, “Thật ra cổ trấn không phải là chỗ thú vị nhất ở đó đâu.”

Nam Bùi ngây người, “Hả?”

“Chỗ thú vị nhất……” Hoắc Nghiêu vờ như vô tình nhắc đến, nhưng tầm mắt lại dán chặt vào mặt Nam Bùi, “Lần tới tôi sẽ dẫn cậu đi.”

Nam Bùi phản ứng lại rất nhanh, câu này của Hoắc Nghiêu sao lại lờ mờ mang theo…… cảm giác ‘tranh sủng’ thế nhỉ?

……Cũng có thể là cậu nghĩ nhiều rồi.

Nhưng tâm tình Nam Bùi vẫn không nhịn được chuyển tốt.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Nam Bùi nhìn vào thông báo ngắt kết nối, khóe miệng vẫn không kiềm được cong lên.

Bởi vì hôm sau phải tới cổ trấn, nên nghe máy xong Nam Bùi liền đi ngủ.

Không biết có phải vì vừa nói chuyện điện thoại với Hoắc Nghiêu không mà một đêm này cậu ngủ rất ngon.

Trong khi đó, ba vị nam chính kia lại không được như thế.

Trong lòng mỗi người đều ôm suy nghĩ khác nhau, vì những suy nghĩ phức tạp ấy mà trằn trọc khó đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, mọi người tập hợp di chuyển đến cổ trấn ghi hình.

Trong bốn người, Nam Bùi vậy mà lại là người có tinh thần nhất.

“Trước khi xuất phát, mọi người nhớ tự mang nước uống theo nhé.” Đạo diễn nói với mọi người, “Chúng ta không chỉ tới cổ trấn ngắm cảnh đâu, mà còn trải nghiệm leo núi nữa đó, tốt nhất nên mang theo nước uống tăng lực.”

Nam Bùi bỏ hai chai nước khoáng vào ba lô, định để hành trang gọn nhẹ một chút.

Cậu nghĩ nghĩ, không nhịn được rút di động ra nhắn cho Hoắc Nghiêu một tin, “Đúng là có hoạt động leo núi thật nè, bị anh đoán trúng rồi.”

Hoắc Nghiêu không trả lời, Nam Bùi đoán chắc anh đang bận họp.

Trước khi lên đường, Nam Bùi để ba lô trên ghế số pha ở đại sảnh khách sạn, xung quanh đều là người của ekip chương trình, cậu bỏ ba lô ở đây cũng không có gì phải lo lắng.

Sau đó Nam Bùi vào nhà vệ sinh một chuyến.

Đúng lúc này, Đoàn Hành đi thang máy từ tầng trên xuống, trong tay cầm mấy chai nước tăng lực mùi vị khác nhau, túi áo hoodies vẫn còn nhét vài chai nữa, đều là loại ngày thường cậu ta thích uống, cùng với mấy chai thắng được lúc chơi trò chơi hôm qua.

Thang máy xuống tới nơi, cửa mở ra, người đứng bên ngoài là Lục Bách Nhiễm.

Lục Bách Nhiễm đang định lên lầu lấy nước khoáng ngày hôm qua mua, đột nhiên trông thấy Đoàn Hành cầm trong tay nhiều đồ uống như vậy, không khỏi nhướn mày —- Uống hết nhiều vậy cơ á? Cậu ta là thùng nước đấy à?

Hai người đi sượt qua nhau, không chào hỏi gì.

Đoàn Hành cầm đồ uống ở cả hai tay, nhìn về phía sô pha, không trông thấy Nam Bùi đâu, chỉ thấy một cái ba lô.

Cậu ta đoán Nam Bùi hẳn là vào nhà vệ sinh rồi, vì thế định trực tiếp bỏ đồ uống vào ba lô của cậu. Nhưng mà vừa nhấc chân lên, một bóng người đã tới chỗ sô pha trước cậu ta một bước.

Là Tống Cảnh Sâm.

Trong tay Tống Cảnh Sâm cầm một chồng đồ uống nhập khẩu đắt tiền, đều vừa lấy ra từ trong túi của mình.

Hắn kêu nhân viên công tác mở ba lô của Nam Bùi ra, bỏ đống đồ uống trên bao bì toàn tiếng nước ngoài kia vào. Sau đó, Tống Cảnh Sâm lộ ra vẻ mặt hài lòng —- trông thấy nhiều đồ uống cao cấp thế này, Nam Bùi chắc phải cảm ơn mình lắm đây.

Sau khi làm xong việc, đạo diễn có chuyện cần tìm Tống Cảnh Sâm thương lượng, hắn liền rời đi.

Chân mày Đoàn Hành đã nhíu chặt đến có thể kẹp chết muỗi rồi.

Cậu ta không giỏi che giấu tâm tình, bước nhanh tới chỗ sô pha, sắc mặt đen thui mở ba lô của Nam Bùi ra nhìn thử một cái, bờ môi mím chặt thành đường.

Người bên cạnh trông thấy sắc mặt Đoàn Hành đều có chút kinh ngạc, quan tâm hỏi:

“Tiểu Đoàn làm sao thế?”

“Sắc mặt kém vậy, tối qua không ngủ được à?”

“Trông như có thù với thứ trong ba lô vậy……”

Đoàn Hành banh chặt hàm, không trả lời bọn họ.

Trong ba lô màu đen của Nam Bùi là rất nhiều chai nước nhập khẩu —- ngoài đồ uống tăng lực ra còn có cả trà sữa, nước hoa quả, cocktail nữa……

Bao bì màu gì cũng có, vừa đập vào mắt đã cho người ta cảm giác giống y chang Tống Cảnh Sâm —- lòe loẹt sặc sỡ lại còn tự luyến.

Đoàn Hành cũng không biết vì sao mình lại thấy được hai chữ ‘tự luyến’ từ mấy chai đồ uống nữa.

Cậu ta nghĩ, trực giác của mình tối qua quả nhiên chính xác, cái tên Tống Cảnh Sâm này tâm tư đúng là không đơn thuần chút nào! Có điều, Nam Bùi chắc chắn không biết suy nghĩ của Tống Cảnh Sâm, nếu không đã không để hắn có cơ hội tiếp cận rồi.

Vừa nghĩ đến việc Nam Bùi có thể sẽ uống phải đống đồ uống này của Tống Cảnh Sâm, trong lòng Đoàn Hành không hiểu sao lại nảy lên cảm giác khó chịu.

Cậu ta để đồ uống trong lòng sang bên cạnh, vói tay vào ba lô, lôi ra một chai cocktail, rất muốn ném thẳng ra ngoài —-

Nam Bùi là người văn nhã cấm dục như thế, sao có thể uống rượu được?

Hơn nữa số độ bên trên còn không hề thấp nữa chứ……

Tống Cảnh Sâm rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?

Mọi người xung quanh thấy sắc mặt Đoàn Hành càng lúc càng tệ thì càng thêm lo lắng.

Có người cẩn thận hỏi cậu ta trong ba lô có phải có thuốc nổ không.

Đoàn Hành siết chai cocktail trong tay đến có chút biến dạng.

Nhưng cậu ta biết, mình không thể ném hết chỗ đồ uống này của Tống Cảnh Sâm đi ngay trước mặt bao người được, làm vậy quá kỳ quặc, hơn nữa nhất định sẽ bị Tống Cảnh Sâm phát hiện.

“Không có gì, trông thấy một con bọ thôi.” Đoàn Hành mặt không đổi sắc bỏ chai cocktail kia xuống, giọng điệu bình tĩnh nói, “Tôi mang chút đồ uống tới cho Nam Bùi.”

Sau đó, Đoàn Hành bỏ mấy chai nước tăng lực mình mang tới vào ba lô của Nam Bùi, còn đặc biệt đặt bên trên đồ uống của Tống Cảnh Sâm nữa.

Đồng thời, cậu ta cũng nhân cơ hội lôi cocktail ra, tùy tiện thả vào góc sô pha, vờ như không cẩn thận làm rơi.

Xong đâu đó, vẻ mặt Đoàn Hành mới xem như tốt hơn được một chút.

Đồ uống của cậu ta ở trên đồ uống của Tống Cảnh Sâm, Nam Bùi nếu có uống cũng nhất định sẽ uống của cậu ta.

Lúc này, chuyên viên trang điểm muốn dặm lại lớp trang điểm cho Đoàn Hành, cậu ta liền theo người rời đi, vẻ mặt xem như hài lòng.

“Ting —-”

Cùng lúc đó, chuông báo thang máy vang lên, Lục Bách Nhiễm cầm mấy chai nước khoáng và nước có ga đi xuống.

Y đi vào đại sảnh, ba lô của Nam Bùi vẫn ở trên ghế, người chưa quay lại.

Lục Bách Nhiễm khẽ cong môi, cầm đồ uống đi tới sô pha.

Tận khi tới gần, y mới phát hiện ba lô của Nam Bùi hình như đầy hơn ban nãy rất nhiều, như là có rất nhiều thứ bên trong vậy.

Đáy mắt Lục Bách Nhiễm ánh lên vẻ nghi hoặc, có điều y cũng không nghĩ nhiều.

Y cảm thấy leo núi là hoạt động đòi hỏi thể lực, mang nước khoáng và nước có ga theo sẽ có tác dụng giải khát hơn, nên mới muốn đưa chỗ nước này cho Nam Bùi.

Lục Bách Nhiễm vẫn còn là một diễn viên nhỏ, cuộc sống rất túng quẫn, cho dù đã lấy được cát-xê vẫn không dám vung tay quá trán. Nhưng lần này, nước khoáng y chuẩn bị cho Nam Bùi đều là loại tốt nhất trên thị trường.

Vừa mở ba lô ra, Lục Bách Nhiễm lại không khỏi ngây ngẩn —-

Sao trong ba lô của Nam Bùi lại có nhiều nước tăng lực vậy?

Một mình anh ta uống hết được ngần này ấy hả?

Có điều……sao đống đồ uống này lại nhìn quen mắt vậy nhỉ?

Lục Bách Nhiễm còn đang chưa hiểu ra sao, trong đầu lại đột nhiên xẹt qua cảnh tượng trông thấy vừa rồi, hai mắt nhịn không được mở to.

Đồ uống trong ba lô của Nam Bùi hình như rất giống cái đống vừa nãy Đoàn Hành ôm trong lòng.

Hơn nữa……

Trong đó còn có cả mấy chai đồ uống tối qua Đoàn Hành chơi trò chơi thắng được nữa.

Lục Bách Nhiễm là một người tâm tư vô cùng tinh tế, cảnh tượng trước mắt khiến y liên tưởng tới biểu hiện của Đoàn Hành lúc chơi trò chơi, đột nhiên như nhận ra gì đó.

================================================

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi