LÀN HƯƠNG SAU MÀN TRƯỚNG

Từ sau ngày hôm đó, mỗi ngày, sau khi Văn Thiệu làm việc xong rồi trả lời tin nhắn của cô, anh sẽ gửi thêm một câu “Tối nay không làm việc”.

Lần nào Giang Vãn Ninh nhìn thấy câu nói này thì cũng sẽ đề nghị gọi video, ngày nào Văn Thiệu cũng sẽ đồng ý, hơn nữa, anh còn nhấn gọi trong giây lát, như thể là anh đang đặc biệt chờ cô vậy.

Hai người gọi video liên tục trong năm, sáu ngày, Giang Vãn Ninh mới nhận ra đối phương có gì đó không giống bình thường.

Mấy ngày nay, mỗi khi Giang Vãn Ninh nhìn thấy câu nói “Không làm việc” thì trong đầu cô sẽ tự động tự động chuyển đổi thành “Có thể gọi video”.

Dù rằng, trông như thể là Giang Vãn Ninh chủ động đưa ra yêu cầu, nhưng trên thực tế, miếng “mồi” này lại do Văn Thiệu ném ra, Giang Vãn Ninh cảm thấy mình bị anh bắt bí hết sức gắt gao.

Mỗi ngày, anh chỉ cần ném mồi câu một cái thôi là mình sẽ cắn câu ngay, ném một cái là cắn liền, làm hoài không biết mệt.

Hôm nay công việc của Văn Thiệu kết thúc sớm hơn, tính toán thời gian thì bên kia mới bảy giờ tối mà thôi.

Nhìn chằm chằm vào câu “Tôi xong việc rồi”, Giang Vãn Ninh chống cằm rồi để hồn mình “phiêu lãng” đi xa.

“Này! Cậu gọi tớ ra đây chỉ để nói chuyện WeChat với người ta thôi à?” Cuối cùng thì Trần Thư Nhiễm cũng không nhịn nổi nữa, đặt ly cà phê nóng hổi trong tay lên bàn, cất tiếng phàn nàn: “Nếu biết trước thì tớ đã ở nhà ngủ một giấc cho rồi, tớ thấy cậu không hề chán tí nào cả, nhìn WeChat cười ngây ngô đã nửa ngày luôn rồi mà.”

Hôm qua cô ấy vừa về nước, còn chưa kịp điều chỉnh lệch múi giờ thì đã ra đây cùng Giang Vãn Ninh ăn cơm, uống trà chiều. Giang Vãn Ninh thì hay rồi, vừa ngồi xuống một cái là bắt đầu xem WeChat, lúc thì vui vẻ rồi lúc thì thở dài, không hề nhìn cô ấy lấy một cái nào.

Giang Vãn Ninh uống một ngụm cà phê, nở nụ cười trông y như là chó săn với cô ấy: “Tớ sai rồi, xong ngay đây, là Văn Thiệu.”

“Văn Thiệu? Không phải anh ta đang ở Đức à?” Trần Thư Nhiễm nhìn sang lịch sử trò chuyện của cô, kinh ngạc đến mức miệng không thể khép lại được nữa: “Xong việc rồi là sao? Ngày nào anh ta cũng phải báo cáo lịch trình với cậu à? Chẳng phải cậu nói hai người vẫn chưa yêu đương sao?”

Giang Vãn Ninh đưa điện thoại qua: “Đúng là chưa yêu.”

Trần Thư Nhiễm lướt sơ qua lịch sử trò chuyện, cô ấy thấy hôm nay Văn Thiệu còn gửi mấy tin nhắn cho Giang Vãn Ninh.

Không có bất kỳ giới hạn nào cả, bao gồm cả việc báo cáo với cô về đồ ăn của buổi trưa, phàn nàn đồng nghiệp quá ồn ào, còn hỏi cô có thích thỏ bông không, để anh mang về cho cô một con…

Trần Thư Nhiễm thấy mà chỉ than thở mà thôi, Văn Thiệu đâu còn dáng vẻ của một “thần tiên lạnh lùng trong rừng sâu núi thẳm” như trước nữa đâu?

Đây là thần tiên gì vậy?

Bạn trai hồi năm ngoái của cô ấy cũng không báo cáo lịch trình được như Văn Thiệu đâu!

Đó là thần tiên do chó Becgie phi thăng lên hay quấn quýt người phải không!

“Báo cáo hành trình là gì cơ chứ? Chẳng phải đây chỉ là nói chuyện bình thường thôi à?” Giang Vãn Ninh cũng không cảm thấy có gì không ổn: “Chẳng phải tớ và cậu cũng thế, mỗi ngày có chuyện gì thì cũng nói hết ra với nhau à? Tuần trước cậu nhìn thấy một cái nhà vệ sinh nữ có điều kiện cực tốt cũng chụp ảnh lại gửi cho tớ, cậu quên rồi hả?”

“Tớ chưa…”

Nhưng mà, sao hai chuyện này lại giống nhau cho được?

“Vậy cậu mau trả lời đi!” Trần Thư Nhiễm thúc giục cô.

Giang Vãn Ninh dùng muỗng múc một miếng pudding nhỏ rồi cho vào miệng, không chút hoang mang mà cầm điện thoại lên, bắt đầu gõ chữ.

Giang Vãn Ninh: [Ồ, hôm nay sớm vậy.]

Cô nhấn gửi đi, sau đó lẳng lặng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Giang Vãn Ninh muốn nhìn thử xem, rốt cuộc là Văn Thiệu có chủ động đưa ra yêu cầu gọi video với cô hay không.

Bắt đầu từ khi hai người quen biết nhau cho đến bây giờ, mỗi lần có chuyện gì thì cũng đều là cô chủ động. Dù Giang Vãn Ninh không thấy việc mình chủ động thì có gì không tốt, nhưng về lâu về dài, cô cũng muốn thấy Văn Thiệu chủ động một lần.

Trần Thư Nhiễm cũng cực kỳ tò mò, tiến tới ngồi bên cạnh Giang Vãn Ninh, hai người đồng loạt nhìn chằm chằm vào điện thoại.

“Đối phương đang soạn tin!” Trần Thư Nhiễm nín thở chờ đợi, còn sốt ruột hơn cả người trong cuộc: “Còn nhập cái gì vậy trời? Cứ gọi video cho cậu luôn đi chứ!”

“Anh ấy không làm vậy đâu, anh ấy là người có chừng mực.” Những lần gọi video trước, Văn Thiệu đều sẽ xác định xem Giang Vãn Ninh có tiện hay không, sau khi cô nói tiện thì anh mới gọi.

Giang Vãn Ninh ăn từng miếng pudding nhỏ, đã đào hơn một nửa rồi mà tin nhắn vẫn chưa được gửi sang.

“Vẫn đang soạn…” Trần Thư Nhiễm cũng muốn cạn lời: “Tốc độ gõ chữ của anh ta cùi bắp thế, hay là đang viết văn nhỉ?”

“Không biết nữa.” Giang Vãn Ninh không hoang mang mà ăn hết miếng pudding cuối cùng, sau đó điện thoại cô rung lên.

Văn Thiệu: [Ừm.]

Giang Vãn Ninh:???

Trần Thư Nhiễm:?????

“Anh ta soạn tin những năm phút, vậy mà chỉ trả lời lại một chữ thôi á?” Trần Thư Nhiễm không thể tin được mà nhìn chằm chằm màn hình nhiều lần: “Có phải là cậu rớt mạng không? Hay là tín hiệu của anh ta không tốt?”

Một giây sau, lại có một tin nhắn nhảy tới.

Văn Thiệu: [Có tiện gọi video không?]

Giang Vãn Ninh mím môi cười, vừa nãy xoắn xuýt lâu đến vậy, nhưng cuối cùng vẫn chủ động đưa ra đề nghị gọi video.

Giang Vãn Ninh: [Nhưng mà bây giờ em đang ở bên ngoài…]

Một lần nữa, khung trò chuyện hiển thị đối phương đang soạn tin.

Giang Vãn Ninh không chờ anh trả lời, lập tức đáp lại một câu…

[Nhưng không sao! Em có thể vào nhà vệ sinh nói chuyện với anh!]

Câu này vừa được gửi đi, người bên cạnh và người đang ở nước Đức xa xôi đều phải kinh ngạc.

Trần Thư Nhiễm nhanh chóng chớp chớp mắt: “Đợi, đợi đã… cậu muốn vào nhà vệ sinh nữ gọi video với anh ta ư?”

Có, có phải là không ổn cho lắm không?

Cùng lúc đó, Văn Thiệu ở bên kia gửi tới một nhãn dán…

Một con Husky, trên đầu đội ba dấu chấm hỏi.

Giang Vãn Ninh hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức bổ sung thêm.

Giang Vãn Ninh: [Ý của em là… tìm một nơi yên tĩnh giống như nhà vệ sinh gọi điện thoại cho anh! Q^Q]

Quán cà phê này vừa mở cửa cách đây không lâu, đông người và ồn ào, bàn bên cạnh còn là người nổi tiếng trên mạng đang quay review quán, vậy nên không thích hợp để gọi video cho lắm.

Hơn nữa, Trần Thư Nhiễm còn đang ngồi ở đối diện, bị cô ấy nhìn chăm chú toàn bộ quá trình mình và Văn Thiệu gọi video, Giang Vãn Ninh cảm thấy không được tự nhiên.

Văn Thiệu: [Được.]

Giang Vãn Ninh nhanh chóng cầm điện thoại rồi đi ra khỏi quán cà phê, trong trung tâm thương mại có hai chiếc ghế sô pha dài, cô ngồi trên chiếc ghế sô pha không có ai, gọi điện thoại video cho Văn Thiệu.

“Chào sếp Văn nhé!” Sau khi kết nối video, Giang Vãn Ninh cười ngọt ngào với ống kính.

Nhưng chỉ ngay một giây sau, nụ cười của cô cứng đờ trên mặt.

Văn Thiệu không mặc áo!

Giang Vãn Ninh che màn hình điện thoại lại theo bản năng, sau đó nhìn xung quanh xem có người hay không. Lần đầu tiên cô cảm thấy màn hình cường lực chống nhìn trộm là một thứ tốt, hối hận mười nghìn lần vì mình không dán.

Anh hàng xóm đẹp trai có dáng người tốt của cô bị người ta nhìn thấy là không được đâu!

“Nhìn gì vậy?” Văn Thiệu không hề hài lòng với phản ứng này của cô.

Sau khi Giang Vãn Ninh xác nhận kỹ càng là xung quanh mình không có ai, cô mới dịch chuyển tầm mắt hướng về trên người anh, khẽ hỏi anh: “Sao anh không mặc áo?”

“Vừa tắm xong.” Văn Thiệu nhẹ nhàng nói một câu.

“Nhưng trước kia anh tắm xong cũng mặc mà, cũng sẽ mặc vào rồi…” Mặc dù ngoài miệng Giang Vãn Ninh oán trách anh không mặc áo, nhưng bàn tay lại hết sức thành thật – nhấn chụp ảnh màn hình.

Văn Thiệu vô cùng bình tĩnh: “Chống đẩy ba hiệp, hơi nóng.”

Hả?

Trong phòng không có máy lạnh à?

Giang Vãn Ninh phản ứng chậm cỡ mấy giây, kinh ngạc thốt lên: “Vì muốn để cho em ngắm cơ bắp của anh nên anh mới tập chống đẩy à?”

Hình như phim truyền hình cũng có kịch bản kiểu này, nam chính vì muốn trêu chọc nữ chính mà tự dưng tập chống đẩy để cơ bắp căng lên, phô bày ra dáng người đẹp đẽ của mình, nhưng kết quả là, thường thì nữ chính sẽ vờ như không thấy gì, không hề bị lay động.

Mỗi lần Giang Vãn Ninh nhìn thấy nữ chính kiểu này thì đều sẽ oán thầm bọn họ lãng phí của trời, sao không bị lay động cho được cơ chứ? Tại sao có thể thẳng thừng đi ngang qua cơ chứ? Tại sao có thể làm vậy vậy hả!

Văn Thiệu nghe xong lời cô nói thì khẽ “xuỳ” một tiếng: “Không phải.”

Lâu rồi anh chưa vận động, hôm nay về sớm nên mới vận động một vài động tác nhỏ trong tình trạng sân bãi khá hạn chế.

Có điều, không mặc áo là cố ý.

Khi Văn Thiệu đang chống đẩy, vừa hay thư ký của công ty ở Đức đi vào đưa tài liệu cho anh. Thư ký là một anh trai da trắng, tuổi tác xấp xỉ Văn Thiệu, tính cách cực kỳ thân thiện. Sau khi anh ta vào trong thì nhéo nhéo vào cánh tay Văn Thiệu, kinh ngạc nói chắc chắn bạn gái anh rất thích dáng người của anh.

Văn Thiệu nói mình không có bạn gái, anh trai người da trắng nói, vậy thì cho cô gái mà mình thích xem thử đi, đảm bảo đối phương sẽ lập tức đồng ý với anh, bởi vì không có cô gái nào có thể chống cự lại được.

Sau đó thì Văn Thiệu đã làm theo.

Bây giờ thì xem ra là hiệu quả không tồi, tai của cô gái nhỏ đỏ lên hết rồi.

“À…”

Giang Vãn Ninh suy nghĩ một chút, quả thật Văn Thiệu không phải là kiểu người thích hành xử phô trương như vậy.

“Em đang ở bên ngoài à?” Văn Thiệu nhìn thấy logo phía sau, thi thoảng còn có người lui tới.

“Đúng vậy, em đang uống cà phê với Trần Thư Nhiễm.”

Nghĩ đến việc mình bỏ mặc một mình Trần Thư Nhiễm ở bên trong không được hay cho lắm, Giang Vãn Ninh lưu luyến không rời mà nhìn người trong màn hình: “Hôm nay hiếm khi anh được về sớm, không có việc gì thì anh nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Văn Thiệu tới gần màn hình hơn một chút, chỉ là một biên độ rất nhỏ mà thôi: “Em phải đi với bạn em rồi à?”

Anh hỏi câu này nghe rất nhẹ nhàng, rõ ràng là, từ giọng điệu cho đến biểu cảm đều rất bình thường, nhưng tự dưng Giang Vãn Ninh lại nghe ra được chút tủi thân trong đó.

“Ừm…” Giang Vãn Ninh bĩu môi: “Hôm qua cậu ấy vừa về nước, còn chưa điều chỉnh lệch múi giờ là đã cùng em ra ngoài rồi.”

Bỗng chốc Văn Thiệu cách xa màn hình, tiện tay lấy một chiếc áo ngắn tay mặc vào.

“Có chuyện muốn nói với em.” Anh rũ mắt nhìn máy tính, xác nhận lịch trình mấy ngày sau đó của mình: “Có thể cuối tuần tôi không về được, phải ở lại thêm một khoảng thời gian ngắn nữa.”

Ban đầu, anh mua vé máy bay vào ngày hai mươi ba, nhưng phía bên này lại kéo dài tiến độ.

Giang Vãn Ninh gật đầu: “Ồ, được, vậy anh tự chú ý nghỉ ngơi đi nhé.”

Văn Thiệu ngẩng đầu lên, anh còn tưởng là mình nghe sẽ được câu nói thất vọng của Giang Vãn Ninh, thế mà cô chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng “được”.

“Sao vậy? Anh nhìn em với ánh mắt này là sao?”

“Không có gì.” Văn Thiệu giật giật khóe miệng, thế mà người thất vọng lại biến thành chính anh.

“Còn tưởng là em muốn than thở chứ.”

Từ trước đến nay, Giang Vãn Ninh luôn rất giỏi nũng nịu, không biết có phải vì hôm nay cô ở bên ngoài hay không, cho nên cô đã bớt phóng túng đi một chút.

“Than thở có tác dụng không? Có thể than thở cho anh trở về không?” Không hẳn là Giang Vãn Ninh không thất vọng, chỉ là, anh đã ở Đức rồi nên việc khi nào về hay về muộn mấy ngày, đều không phải là thứ cô có thể chi phối được. Dù là chính bản thân Văn Thiệu cũng thế, anh cũng không có cách nào cả, dù sao thì cũng phải đợi tất cả công việc hoàn thành rồi mới có thể về được.

Cô nghiêng đầu, đột nhiên đưa ra quyết định: “Chờ anh về, em có lời muốn nói với anh.”

Hô hấp của Văn Thiệu hơi chậm lại, anh nhìn vẻ nghiêm túc của Giang Vãn Ninh, giọng điệu anh đầy trịnh trọng mà nói rằng: “Tôi cũng có chuyện nói với em.”

“Ồ?” Giang Vãn Ninh như đã đoán ra được điều gì đó, cầm điện thoại tới gần một chút, giọng nói ỏn ẻn: “Vậy rốt cuộc là em nói trước hay anh nói trước đây?”

Văn Thiệu nhìn Giang Vãn Ninh trong màn hình, cô đang cười, hai mắt cô sáng lấp lánh.

“Tôi nói trước.” Giọng Văn Thiệu nhẹ bẫng, anh nói thế.

Mỗi một giai đoạn của mối quan hệ này đều là do Giang Vãn Ninh tiến về phía anh.

Bước cuối cùng, nhất định phải là Văn Thiệu bước về phía cô.



“Cậu làm gì vậy?” Giang Vãn Ninh cúp điện thoại xong đi vào thì nhìn thấy Trần Thư Nhiễm đang đeo tai nghe, nhìn chằm chằm điện thoại xem video một cách say sưa ngon lành.

Trần Thư Nhiễm gọi cô ngồi xuống bên cạnh: “Xem livestream.”

Giang Vãn Ninh đến gần, trong màn hình là một người đàn ông trung niên, ông ấy đang giới thiệu sân vườn nhà mình.

“Đây là cây sơn trà năm đó ông nội tôi cấy ghép, năm nào cũng ra rất nhiều trái, chỉ là không ngon cho lắm, chua muốn chết. Đó là cây nho, nho xanh, giàn nho được con trai về tìm người dựng lên hồi năm ngoái… đáng tiếc, cũng sắp chặt đi rồi.”

“Cái này… có gì đáng xem đâu?” Giang Vãn Ninh hơi khó hiểu.

“Giới thiệu cuộc sống nông thôn đó, trước kia hình như ông ấy toàn livestream nấu cơm gì gì đó, nhưng bên đó sắp dỡ bỏ để xây nhà ga, cho nên livestream lần cuối cùng về sân nhà làm lưu niệm chăng?” Vừa nãy Trần Thư Nhiễm cũng vô tình lướt thấy livestream này, cảm thấy giọng nói của streamer khá buồn cười nên mới ở lại xem một lúc.

“Cái cây lớn nhất đó chính là cây lê ngỗng, ít nhất cũng sắp trăm năm rồi, lúc nhỏ bố tôi ở đó, năm nào cũng ra rất nhiều trái. Lê ngỗng là lê vịt hả? Không phải lê vịt, lê ngỗng chính là lê ngỗng.”

Trần Thư Nhiễm vừa muốn lướt qua livestream, đột nhiên bị Giang Vãn Ninh đè tay lại.

“Đợi đã…” Giang Vãn Ninh lấy điện thoại của cô ấy qua, nhập vào khu bình luận.

Không Thích Đọc Sách Thích Nhuộm Tóc: [Là lê ngỗng thật ư? Là lê ngỗng hơi chua chua đó hả?]

Streamer nhanh chóng nhìn thấy bình luận của cô: “Bạn xem, có người biết đây này, là lê ngỗng thật, tìm khắp cả nước chắc cũng không tìm được bao nhiêu cây nữa đâu, bây giờ người ta cũng không còn trồng lê ngỗng nữa, toàn trồng loại cải tiến, nhiều nước hơn, cũng ngọt hơn.”

Không Thích Đọc Sách Thích Nhuộm Tóc: [Mùi rất thơm à?]

“Đúng, thơm lắm.”

Không Thích Đọc Sách Thích Nhuộm Tóc: [Xin hỏi, ông có bán cây này không? Tôi tìm người vận chuyển.]

Trần Thư Nhiễm kinh ngạc nhìn cô, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Trực giác nói cho cô ấy biết rằng, e là cô đang muốn mua cây này để tặng cho Văn Thiệu.

Nếu không thì, đâu còn ai có thể khiến cho Giang Vãn Ninh hao phí nhiều sức lực như vậy, phải vận chuyển một gốc cây lê từ ngoài tỉnh về lận đó.

“Mua về tặng cho Văn Thiệu.” Giang Vãn Ninh lần mò cái app này: “Này, làm thế nào để inbox cho streamer trong app này vậy?”

“Nhấn chỗ đó…” Trần Thư Nhiễm chỉ biết than thở trước hành vi này của cô: “Cậu thật sự rất yêu sếp Văn nhà cậu đấy.”

“Còn không phải thế à.” Giang Vãn Ninh nhắn tin riêng cho streamer, nói rằng mình thật lòng muốn mua, sau đó để lại cách thức liên lạc của mình.

Văn Thiệu từng nói, trước kia anh tốn hết sức lực cũng không tìm được cây lê ngỗng chân chính, cho nên anh luôn dùng mộc qua chế hương.

Mặc dù lần trước hai người bọn họ đã thử tất cả loại lê có thể tìm được, làm ra hương Trướng Trung bằng lê ngỗng đầy khác biệt, nhưng Giang Vãn Ninh cảm thấy, nếu không dùng lê ngỗng chân chính để chế thì đó vẫn sẽ là một khuyết điểm.

Streamer nói, chậm nhất là đến tháng sau ở đó sẽ phải chặt hết toàn bộ cây, vậy thì tất nhiên là sẽ không đợi được nó ra trái lần nữa, vậy nên cô chỉ có thể mua lại cây.

Streamer không đòi giá cao, chỉ nói Giang Vãn Ninh tự phụ trách chuyện vận chuyển. Ông ấy nói chi phí phá dỡ mà chính phủ cho đã rất cao rồi, hơn nữa, để “ông bạn già” trong sân đến một nơi khác khôi phục cơ hội sống cũng là chuyện tốt.

“Trồng ở đâu đây? Trồng trong nhà tân hôn của hai người hả?” Trần Thư Nhiễm vẫn chưa thể thoát ra khỏi nỗi khiếp sợ để lấy lại tinh thần: “Chắc là trong sân nhà cậu không trồng được cái cây lớn vậy đâu nhỉ?”

Cái cây kia to thế cơ mà, nghĩ thôi cũng biết là nó rất cao, nếu trồng trong sân thì có lẽ trên tầng hai cũng không thấy được ánh nắng.

“Trồng trên núi ấy.” Quà tặng dành cho Văn Thiệu mà, sao có thể trồng trong nhà Giang Vãn Ninh được.

“Trên núi cũng trồng được à?”

Phản ứng của Giang Vãn Ninh chậm đi trong giây lát, thốt lên: “Đúng nhỉ!”

Không biết là ai quản lý chuyện trồng cây trên núi nữa…

Cô lập tức mở khung chat WeChat của Văn Thiệu: “Tớ hỏi anh ấy xem.”

Vừa soạn tin nhắn xong, Giang Vãn Ninh lại xóa hết đi.

Không thể hỏi anh được, hỏi thì anh sẽ không còn bất ngờ nữa.

Giang Vãn Ninh suy nghĩ một chút rồi vẫn nhắn tin cho lão Từ bên phía quyên góp. Lão Từ trả lời cô rất nhanh, nói trồng trong sân là được.

Trong sân của Văn Thiệu có một cây hoa hạnh rất lớn, vừa hay có thể trồng cây lê đó ở ngay bên cạnh.

“Cậu được lắm đấy, người ta định tình thì tặng hầu bao, còn cậu thì hay rồi, tặng cây làm tín vật đính ước.” Trần Thư Nhiễm cảm thấy hai người họ không hề đi theo lẽ thường, có lẽ là vì cách theo đuổi thần tiên trong núi thẳm rừng sâu và cách theo đuổi người phàm không giống nhau.

Giang Vãn Ninh nhướng mày: “Tặng cây tốt biết bao nhiêu! Cái cây này có thể chứng kiến tình yêu của chúng tớ bất kể mọi lúc, đại diện cho tình yêu bất diệt của chúng tớ, cũng giống như cái cây này vậy.”

“Vậy thì lỡ, lỡ như, lỡ như thôi nhé, lỡ hai người chia tay thì xử lý thế nào đây? Chặt nó đi à?”

“Không có chuyện đó đâu.” Giang Vãn Ninh rất chắc chắn.

Trần Thư Nhiễm tưởng rằng cô nói là mình và Văn Thiệu sẽ không chia tay, ai ngờ Giang Vãn Ninh lại khá nghiêm túc, cô nhìn cô ấy và nói rằng: “Có chia tay thì anh ấy cũng không nỡ chặt đi đâu, cái cây đó phải giữ lại cho đời tiếp theo của anh ấy chế hương.”

“Hái lê không quên người trồng, cho dù có xa nhau hay không, anh ấy đều phải nhớ đến tớ cả đời.”



Đi ra khỏi quán cà phê, Giang Vãn Ninh và Trần Thư Nhiễm đi thử mấy sản phẩm mới đầu thu, sau khi xách túi mua sắm đi ra ngoài, lại gặp người mà cả hai không muốn nhìn thấy ở một cửa hàng xa xỉ phẩm nào đó.

“Đi bên này đi.” Giang Vãn Ninh không muốn chạm mặt với Trương Hân Duyệt, thế là chuẩn bị đi đường vòng.

Ai ngờ đâu, Trương Hân Duyệt lại kéo Tống Thiên Kỳ bước nhanh tới, gọi cô lại.

“Vãn Ninh! Cô tránh cái gì vậy hả?” Gương mặt Trương Hân Duyệt mang theo nụ cười ra vẻ, đi tới trước mặt Giang Vãn Ninh.

Giang Vãn Ninh mặc kệ cô ta, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Không có gì cả, nhìn thấy cô thì tới chào chút thôi, không chừng là sau này không thể thường xuyên gặp mặt nhau được.” Trương Hân Duyệt nhìn Trần Thư Nhiễm bên cạnh cô, ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Ủa, sao không cùng bạn trai đi dạo phố?”

Giang Vãn Ninh hơi nhíu mày, không biết cô ta giở cái giọng điệu quái gở này ra để làm gì.

“Chậc, chia tay rồi chứ gì? Cũng đúng thôi, dù sao thì trong giới của chúng ta cũng chú ý đến môn đăng hộ đối mà, công ty của chú Giang sắp phá sản tới nơi rồi, tất nhiên là bạn trai cô sẽ không muốn cưới một người phụ nữ “môn không đăng hộ không đối” về nhà rồi.”

Trái tim Giang Vãn Ninh như thắt lại, sắc mặt lạnh lùng hơn.

“Cô nói gì?” Trần Thư Nhiễm nóng nảy đến mức tiến lên một bước: “Cô nguyền rủa ai đấy hả?”

“Cô không biết à?” Trương Hân Duyệt nhìn túi mua sắm trong tay cô: “Cũng phải thôi, nếu như biết thì đâu có dùng tiền đi mua túi làm gì, phải giữ lại ăn cơm mới đúng.”

“Cô nói đủ chưa hả?” Từ nãy đến giờ Giang Vãn Ninh đều mang dáng vẻ lạnh nhạt.

“Tôi…”

“Nói đủ rồi thì đi được rồi đấy.” Giang Vãn Ninh siết nắm đấm, mặt không biến sắc: “Nhà tôi làm sao, tôi và bạn trai tôi thế nào thì cũng không cần cô quan tâm đâu. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, thay vì lo lắng cho tôi thì chẳng thà cô lo cho bản thân mình kỹ vào.”

Sau khi Trương Hân Duyệt đi, sắc mặt Giang Vãn Ninh lập tức thay đổi.

Trần Thư Nhiễm kéo tay cô: “Cô ta nói…”

“Có lẽ là thật.” Khoé miệng Giang Vãn Ninh giật giật, dù Trương Hân Duyên có thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng sẽ không đến trước mặt cô bịa chuyện kiểu này.

Ngành nghề của nhà họ Trương và nhà cô có “điểm gặp gỡ” nhất định, có thể biết trước về tình hình của nhà họ Giang cũng là điều bình thường.

“Cậu đừng gấp gáp, cậu gọi điện thoại hỏi chú dì trước xem sao?” Trần Thư Nhiễm thấy cô không có phản ứng gì quá lớn thì lại càng thêm lo lắng.

Giang Vãn Ninh lập tức gọi điện thoại cho Ninh Lăng, bà bắt máy rất nhanh.

“Alo? Ninh Ninh à, mẹ và bố con sắp về tới nhà rồi, con và em trai cùng về nhà một chuyến đi, bố mẹ có chuyện muốn nói.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi