LÀN HƯƠNG SAU MÀN TRƯỚNG

Lưu Tề Vũ bị chửi xong thì lấy một món đồ khác ra ngay: “Sếp Văn, đây là địa chỉ hiện giờ của cô Giang.”

Văn Thiệu nhìn lướt qua, sau đó nhíu mày do dự một lúc.

Vào lúc Lưu Tề Vũ nghĩ “chắc anh ấy đang muốn tăng lương cho mình” thì giọng nói lạnh lùng của Văn Thiệu truyền tới: “Tôi bảo cậu tìm địa chỉ của cô ấy à?”

Lưu Tề Vũ:???

Thì ra, dù cậu ta làm gì thì cũng là sai đúng không?

“Thôi.” Văn Thiệu nhét tờ giấy vào trong túi: “Đi…”

Bấy giờ anh không quyết định được, tự tìm địa chỉ của cô rồi lại tự tiện đi qua đó có khiến cho Giang Vãn Ninh thấy phản cảm về mình hay không.

“Sếp Văn, anh không thể đi được đâu, anh chỉ có thể về nhà thôi.” Lưu Tề Vũ cẩn thận nhắc nhở anh: “Nếu hôm nay đến muộn thì có thể là ông cụ Tôn sẽ…”

“Ồ, mắng chết tôi à?” Văn Thiệu không hề lo lắng mà giật giật khóe miệng.

Nếu Tôn Hoàn Nam biết mình vắng mặt trong lần đầu cháu dâu về nhà ăn cơm là vì để mang theo một cô con dâu về cho ông, chắc hẳn là ông sẽ vui đến mức đi thắp nhang cho tổ tông mất thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Văn Thiệu thở dài: “Thôi, về nhà trước đi.”

Có lẽ bây giờ anh cũng không thể đi thẳng đến nhà Giang Vãn Ninh chặn người được, vẫn cứ chờ ăn cơm trưa xong rồi gọi điện thoại cho cô, sau đó lên kế hoạch xem bước tiếp theo nên làm thế nào.

Giờ đây, Lưu Tề Vũ vì tăng lương mà đang điên cuồng hoạt động bộ óc không quá lanh lẹ của mình.

Cậu ta đề nghị: “Nếu không thì, sếp Văn ơi, anh tra trước thử xem bố mẹ cô ấy ép cô ấy gả cho ai rồi anh lại…”

“Tôi lại cái gì?”

“Anh…” Lưu Tề Vũ cũng chưa nghĩ ra được nữa, có lẽ là dùng tiền đập người ta?

“Bảo người ta nhường vợ chưa cưới cho tôi à?” Sau khi Văn Thiệu nói xong thì cảm thấy chuyện này quá sức hoang đường.

Lưu Tề Vũ cười ngượng ngùng một tiếng: “Hay là đừng anh ơi, em cảm thấy có thể là anh sẽ bị đánh đấy.”

Văn Thiệu liếc cậu ta một cái: “Cậu xem xem cô ấy có chặn cậu không.”

“Anh nói gì vậy, sao cô Giang có thể…” Khi Lưu Tề Vũ nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ trong khung trò chuyện WeChat thì giọng nói cũng khựng lại, sau đó, mặt không hề biến sắc mà nói: “Sao có thể không chặn em cho được chứ?”

Cả đoạn đường sau đó, Văn Thiệu luôn tra xem chuyện công ty nhà Giang Vãn Ninh là thế nào, sau khi nhìn thấy tên công ty, Văn Thiệu hơi giật mình, hóa ra nhà bọn họ chính là công ty đầu tiên mà tập đoàn Tôn thị loại bỏ khi đang tìm công ty nguyên vật liệu.

Có phải nếu khi đó Tôn thị ký kết với bọn họ thì sẽ không có chuyện của ngày hôm nay hay không?

Sau khi trong đầu nảy lên suy nghĩ này, Văn Thiệu lại có cảm giác như thể là nhà họ Tôn đã thúc đẩy tất cả những việc này.

Anh gập máy tính lại, cố gắng để bản thân mình đừng có những suy nghĩ không cần thiết này nữa, nhưng trong đầu cứ xuất hiện khuôn mặt đó của Giang Vãn Ninh mãi.

Trong khoảng thời gian này, hẳn là cô đã khóc rất nhiều lần…

Văn Thiệu nhắm mắt lại, trước ngày hôm nay, anh vẫn cảm thấy Giang Vãn Ninh làm việc ngạo mạn vô lễ.

Từ thuở ban đầu, ấn tượng mà cô mang đến cho mình là như thế.

Tình yêu sét đánh vô cùng đột ngột, theo đuổi cực kỳ cố chấp, thậm chí, Văn Thiệu còn cảm thấy chuyện cô từ bỏ mình một cách khó hiểu cũng không có gì là không ổn, bởi vì cô vốn là người làm việc tùy tâm.

Nhưng biến số duy nhất trong chuyện này nằm ở nơi anh, là anh đã động lòng.

Lần đầu tiên Văn Thiệu đi đến Đức, thời gian rảnh sau khi làm việc thì luôn cảm thấy buồn tẻ. Một ngày rồi hai ngày, anh vẫn chưa thấy có gì không ổn, mãi cho đến khi thời gian lâu dần, Văn Thiệu mới nhận ra là vì Giang Vãn Ninh không ở bên cạnh. Khi có cô, trong không gian luôn tràn ngập tiếng nói líu ríu của cô, chẳng còn chỗ cho vắng vẻ chen chân vào nữa.

Khi đó, Văn Thiệu định nghĩa cho thứ cảm xúc khác thường này là “không quen”, giống như ban đầu anh cũng không quen việc nhà bên cạnh có thêm Giang Vãn Ninh vậy. Cô đột ngột không ở bên mình nữa, bản thân mình cũng sẽ không quen, thời gian cứ dần trôi qua, rồi mình sẽ đỡ hơn thôi.

Nhưng sau đó, thời gian cứ dần trôi qua, anh nhận ra tình cảm khác thường mà mình dành cho Giang Vãn Ninh …

Lúc nhìn thấy cô thì sẽ thấy vui vẻ, lúc xa cô thì sẽ cảm thấy lưu luyến, thậm chí là có ham muốn với cô.

Cho dù Văn Thiệu chưa từng yêu đương thì cũng không khó để anh nhận ra mình đã động lòng với cô.

Lần thứ hai đi Đức, Văn Thiệu càng thêm kiên định với tình cảm của mình.

Thế là anh bắt đầu thường xuyên nhắn tin cho Giang Vãn Ninh, bắt đầu dùng chút mưu kế để lừa cô chủ động gọi video cho mình.

Anh bắt đầu thử để bản thân chủ động bày tỏ tình cảm, dù anh không quen chủ động, nhưng vì Giang Vãn Ninh, Văn Thiệu vẫn luôn cố gắng bước ra.

Cho đến ngày đó, ngày Tôn Thanh Châu gây chuyện, khiến anh buộc phải lùi thời gian về nước lại, lúc đó Văn Thiệu mới chân chính nếm trải được hương vị “một ngày không gặp như cách ba thu”.

Cũng vào ngày đó, anh đã đưa ra quyết định, rằng, sau khi về nước, anh sẽ bày tỏ cho Giang Vãn Ninh thấy tâm ý của mình, muốn đáp lại tình cảm của cô, muốn ở bên cạnh cô.

Thậm chí Văn Thiệu đã bắt đầu chờ mong về tương lai của hai người.

Sau này, một năm bốn mùa đều phải đến núi Thanh Nguyên ở, mùa xuân ngắm hoa hạnh nở, mùa hè nhìn hoa sen đầy ao chùa Thanh Nguyên, mùa thu làm hương hoa quế cô thích, mùa đông phải nếm thử tất cả chủng loại hoa mai, chế ra một loại Tuyết Trung Xuân Tín mà cô yêu thích nhất…

Sau đó, bỗng dưng anh lại mất liên lạc với cô, ban đầu Văn Thiệu còn nghĩ là do cô bận rộn, vội chạy bản thảo nên không hồi âm được. Nhưng sau vài ngày anh nhận ra điều khác thường, tất cả tin nhắn anh gửi cho Giang Vãn Ninh đều như đá chìm xuống đáy biển, gọi điện thoại mà cô cũng không mảy may bắt máy.

Văn Thiệu nhận ra là cô đang cố ý, cô đang tránh né anh, anh không biết rõ nguyên do nhưng lại không thể quay người về nước được.

Hôm qua cũng không dễ gì mới về được, anh ngóng trông được gặp cô, nhưng lại nhìn thấy lão Từ bên phía quyên góp, buổi tối anh còn nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh nhạt của cô trong điện thoại.

Cô chưa từng dùng giọng điệu như thế này để nói chuyện với mình…

Bây giờ nhớ tới sự lạnh nhạt của Giang Vãn Ninh, Văn Thiệu chỉ cảm thấy đau lòng thay cho cô.

Anh mượn điện thoại của tài xế, sau đó gửi một tin nhắn cho Giang Vãn Ninh, hy vọng chiều ngày hôm nay cô có thể dành chút thời gian gặp mình.

Văn Thiệu cảm thấy sự hồi đáp của mình dành cho cô quá muộn màng, cũng quá ít ỏi, bởi thế nên mới khiến cho Giang Vãn Ninh lựa chọn không nói cho anh biết gì khi gia đình cô xảy ra chuyện lớn như vậy.

Giang Vãn Ninh không có lòng tin với mình, không có lòng tin với mối quan hệ chưa xác định này.

Văn Thiệu thở dài, may mà lần này Lưu Tề Vũ phát hiện ra sớm.

Có phải hôm qua mình đã đồng ý tăng lương cho cậu ta không?

Thôi, chờ giải quyết xong chuyện của Giang Vãn Ninh rồi lại tính sau.

“Cứ quay đầu lại đi.”

Bây giờ Văn Thiệu thật sự không có tâm tình đâu để mà gặp cháu dâu, anh chỉ muốn đến gõ cửa nhà Giang Vãn Ninh mà thôi.

“Sếp Văn, đã đến nơi rồi…” Cổng nhà họ Tôn đang ở ngay trước mắt.

Trong lúc nói chuyện, xe đã dừng lại ở cổng nhà họ Tôn.

Chú Vương ở bên trong đang lau xe, sau khi thấy anh thì đi tới gọi anh mau vào nhà.

Văn Thiệu chỉ đành xuống xe, thuận miệng hỏi: “Chú Vương, cô gái kia tới chưa?”

“Chưa đâu, cô ấy và bố mẹ đang trên đường tới, cậu lên lầu trước đi, bố cậu đang chờ cậu đấy.”

“Được.” Văn Thiệu đi thẳng đến phòng sách của Tôn Hoàn Nam.

“Về rồi à?” Hôm nay Tôn Hoàn Nam mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn mới tinh, mái tóc hoa râm được chải chuốt cẩn thận, còn dùng keo xịt tóc nữa.

Văn Thiệu khá kinh ngạc: “Vâng, hôm nay bố ăn mặc…”

Tôn Hoàn Nam sờ lên tóc mình, hỏi con trai: “Thế nào? Đủ long trọng chưa?”

“Đủ…”

Keo xịt tóc cứng đến nỗi có thể đập đá luôn rồi.

“Phải để người ta cảm thấy nhà họ Tôn chúng ta xem trọng bọn họ.”

Tôn Hoàn Nam sợ nhà họ Giang cảm thấy, mình ỷ vào việc cứu giúp công ty bọn họ thì sẽ không xem trọng con gái họ, cho nên ông đã đặc biệt cảnh cáo cả nhà từ lớn cho đến nhỏ, nhất định phải chú ý thái độ.

“Vâng, có điều, sao đột nhiên bố lại muốn A Châu kết hôn?” Văn Thiệu tự rót cho mình chén trà, ngửi một chút: “Chẳng phải bố thích hồng trà à? Sao bỗng dưng hôm nay lại uống trà nhài?”

“Vợ chưa cưới của A Châu tặng đấy, thơm không?”

“Vâng.” Văn Thiệu nghĩ đến lần trước mình cùng Giang Vãn Ninh ướp trà nhài, trà bọn họ cùng nhau ủ thơm hơn một chút.

Tôn Hoàn Nam xoa xoa đầu gối, khen ngợi cô gái kia không ngớt lời: “Là cháu ngoại của một người bạn của bố, ôi chao, lần trước vừa gặp là bố đã thấy ưng con bé rồi, cô gái nhỏ điềm đạm nho nhã, có tri thức mà lại hiểu lễ nghĩa, dịu dàng đoan trang, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các.”

“Điềm đạm nho nhã, dịu dàng đoan trang?” Văn Thiệu bật cười: “Cô gái ngoan ngoãn như vậy, chẳng lẽ lại để cho thằng cháu kia của bố bắt nạt người ta à?”

Theo anh thấy, phải tìm được người có thể “trấn giữ” được Tôn Thanh Châu mới tốt.

“Chậc, nó dám!” Tôn Hoàn Nam liếc anh một cái: “Vốn dĩ bố cảm thấy cô gái đó cũng rất hợp với con, nhưng con…”

“Không cần, con không thích kiểu như thế.”

Văn Thiệu nhớ tới người sẽ ôm cánh tay mình làm nũng kia, không nhịn được mà khẽ cười một tiếng.

Trước khi gặp Giang Vãn Ninh, chính anh cũng cho rằng mình sẽ thích kiểu người dịu dàng hào phóng, đến khi thật sự động lòng rồi, Văn Thiệu mới biết, mình chỉ thích Giang Vãn Ninh như con mèo nhỏ kia, khi vui vẻ thì sẽ chui vào lòng bạn kêu meo meo, lúc không vui thì đột ngột cào bạn một cái, làm bạn đau nhưng lại không thể làm gì được.

“Vậy rốt cuộc con thích kiểu gì?” Tôn Hoàn Nam thở dài: “Cháu của con sắp kết hôn đến nơi rồi, còn con, ngay cả đối tượng cũng không có.”

Văn Thiệu đột nhiên đặt chén trà xuống: “Bố…”

“Con có chuyện gì nữa hả?” Tôn Hoàn Nam cảnh giác nhìn anh, thằng nhóc này ngoan ngoãn gọi mình là bố như thế, vừa nhìn là biết đang có ý đồ xấu với ông.

“Chỗ bố còn bao nhiêu tiền? Cho con mượn một chút, sau này sẽ trả lại cho bố theo lãi suất ngân hàng.”

Vốn lưu động trong tay Văn Thiệu không nhiều, đổi bất động sản thành hiện kim thì lại cần thời gian, anh chỉ có thể tính toán qua bên chỗ chỗ ông cụ thôi.

“Không có không có, cái đó… A Châu nói nó tìm con có việc, con đi xem một chút đi.” Tôn Hoàn Nam lập tức đuổi người.

Thấy con trai nhìn mình chằm chằm, Tôn Hoàn Nam lập tức than nghèo: “Bố đã lấy đi mua sính lễ hết rồi, không còn đồng nào nữa đâu, đi tìm anh hai anh ba của con mượn đi.”

Văn Thiệu không hề tin lý do thoái thác này của ông, cho rằng ông cụ đang qua quýt với anh, thế là anh đứng dậy rời đi: “Con biết rồi, con đi trước đây.”

Anh đi đến lầu ba, vừa ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy Tôn Thanh Châu đang ở trong phòng sách vò đầu bứt tai.

Văn Thiệu đi qua gõ cửa: “Ông nội cháu nói cháu tìm chú à?”

“Chú ơi!” Tôn Thanh Châu thả bàn tay đang vò đầu xuống, giống như đã nhìn thấy cứu tinh: “Chú giúp cháu xem tài liệu này với, ông nội nói muốn đích thân kiểm tra, sai thì sẽ dùng gia pháp.”

Văn Thiệu cau mày đi qua, dùng tay vỗ mái tóc giống ổ gà của cậu: “Cào nữa là hói đấy.”

Anh chống tay bên bàn làm việc, cẩn thận nhìn tài liệu trên máy tính.

“Chỗ này, chú đã nhắc cháu cách thức bao nhiêu lần rồi? Sao cháu không nhớ được thế hả?”

“Còn chỗ này nữa, cháu viết sai một chữ rồi, gửi cái này đi thì sẽ tổn thất hơn chục triệu đấy.”

“Từ ngữ chỗ này có vấn đề, chỗ kia cũng sai rồi, còn có chỗ này…”



Văn Thiệu càng xem thì lại càng thấy đau đầu: “Chú tìm người ở công ty kèm cho cháu nhé?”

“Chú ơi, bọn họ đều đã giúp cháu sửa thẳng vào đó rồi…”

“Vậy bây giờ cháu xem mấy chỗ chú vừa chỉ rồi sửa lại trước đi.” Văn Thiệu ngồi xuống đối diện cậu, tiếp tục cầm điện thoại của tài xế nhắn tin cho Giang Vãn Ninh.

Hai mươi phút sau, Tôn Thanh Châu chuyển màn hình máy tính sang cho anh xem.

“Chú nhỏ, chú giúp cháu xem lại đi.”

Văn Thiệu bắt đầu xem từ trên xuống dưới, sắc mặt anh ngày càng kém…

Anh bỗng đứng phắt dậy, xoay màn hình máy tính sang chỗ khác, do không nhịn được mà giọng nói cũng lớn hơn khá nhiều: “Cuối trang đầu tiên, đầu trang thứ ba, trang thứ năm, trang thứ sáu, mấy chỗ này chú đã nhấn mạnh với cháu không dưới năm lần rồi mà? Còn có đoạn cuối, cháu đã sai ở Đức, bây giờ lại sai lần nữa.”

“Tôn Thanh Châu, nếu như không mang theo não thì sau này cháu đừng đi theo chú nữa, cứ để ông nội cháu cầm tay chỉ việc đi.”

Tôn Thanh Châu cúi đầu: “Cháu, cháu sai rồi chú nhỏ…”

“Tiếp tục sửa lại đi.” Văn Thiệu úp sấp điện thoại lên bàn, hết người này rồi lại đến người khác, đều không khiến cho người ta bớt lo được mà.

“Bây giờ người trẻ các cháu có xem thông báo điện thoại không vậy? Tin nhắn ấy.” Anh hỏi một câu đầy khó hiểu.

Tôn Thanh Châu phản ứng chậm mất hai giây: “Không, không xem ạ… Chẳng phải tin nhắn điện thoại toàn nhắc nhở số dư, giảm giá sale thôi à, toàn, toàn xóa qua màn hình khóa là xong.”

“Biết rồi.” Nom sắc mặt Văn Thiệu càng khó coi hơn trước.

Anh nhìn thoáng qua thời gian, bây giờ đã là mười một giờ.

“Sao cháu vẫn còn ở trong phòng sách? Chẳng phải hôm nay vợ chưa cưới sẽ tới à, cháu không cần đi thay quần áo hả?” Ông nội cậu cũng đã thay sang áo Tôn Trung Sơn mới toanh luôn rồi, người trong cuộc là Tôn Thanh Châu lại chỉ mặc một chiếc áo thun tay ngắn lòe loẹt.

“Tới thì tới thôi.” Tôn Thanh Châu chẳng hề tình nguyện một chút nào cả, nói thầm: “Cháu nghe nói công ty nhà cô ấy bị gãy mắt xích tài chính, nợ nần chồng chất. Bởi vậy con nhỏ đó đó mới tìm đến ông nội cháu rồi nói muốn gả cho cháu, không biết vì sao ông nội lại đồng ý…”

Văn Thiệu nhíu mày: “Con nhỏ đó là cái gì thế hả, cháu có biết tôn trọng người khác không vậy?”

“À, thì cô gái đó, rõ ràng là ham muốn tiền của của nhà chúng ta, không biết ông nội nghĩ thế nào nữa.”

Văn Thiệu không vui bởi giọng điệu thiếu tôn trọng người khác này, dạy dỗ cậu với giọng điệu lạnh lẽo như băng: “Chú ý thái độ của cháu, cho dù nhà đối phương như thế nào đi chăng nữa, thì ông nội cháu cũng đã cho cháu mối hôn sự này rồi, cháu phải đối xử tốt với người ta.”

“Cháu biết rồi chú nhỏ, nhưng cháu nói đâu có sai, cô ta muốn tiền…” Tôn Thanh Châu không cam lòng lắm nhưng rồi vẫn phải quay về bàn ngồi: “Cháu sửa tài liệu trước.”

Ngón tay vừa đặt lên bàn phím thì đầu óc Tôn Thanh Châu lại trống rỗng nữa.

Cậu run run rẩy rẩy mà đứng dậy, lại quay màn hình máy tính lại: “Chú, chú nhỏ… chú, vừa nãy chú nói trang nào với trang nào ấy ạ?”

Văn Thiệu nghe vậy thì ngọn lửa trong lòng anh như muốn bùng cháy lên.

Nhưng anh còn chưa kịp mắng thì đã nhìn thấy đôi mắt của Tôn Thanh Châu không còn nhìn mình chằm chằm một cách sợ hãi nữa, mà là nhìn về phía cổng.

“Cái đó, đợi lát nữa chú nhỏ…” Tôn Thanh Châu nhìn cô gái mặc váy trắng ở cửa, hai mắt cậu chỉ biết thẳng, lập tức hoá thành hình trái tim.

Đây, chẳng lẽ đây chính là tiên nữ sao?!

Tiên nữ gặp nạn!!!

Ngay lúc ấy, Tôn Thanh Châu hoàn toàn quên béng đi vừa nãy mình đã phàn nàn với Văn Thiệu như thế nào, hiện giờ cậu chỉ muốn cảm ơn ông nội, cảm ơn ông nội đã tìm cho cậu một người vợ chưa cưới xinh đẹp đến thế.

Cậu ưỡn thẳng sống lưng lên ngay, trên mặt cũng không còn dáng vẻ tủi thân do lúc nãy bị mắng nữa.

Giọng điệu Tôn Thanh Châu nghe rất nghiêm túc, nói rõ ràng từng chữ một: “Chú nhỏ, cháu giới thiệu với chú, đây là…”

Khi Tôn Thanh Châu thay đổi sắc mặt, Văn Thiệu cũng quay đầu nhìn về phía cửa, nhưng biểu cảm của anh còn kinh ngạc hơn cả Tôn Thanh Châu.

Giang Vãn Ninh đứng ở cửa, khi nhìn thấy hai người trong nhà thì cũng giống như đang gặp quỷ.

Sao Văn Thiệu lại ở đây?

Tên mặt bánh bao kia còn gọi anh là chú nhỏ nữa? Chú gì cơ? Là chú ruột hả?

Tôn Thanh Châu nhìn thấy tiên nữ thay đổi vẻ mặt thì giọng nói cũng dừng lại.

“Sao, sao vậy?” Cậu lại nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Văn Thiệu, nghĩ thầm, đúng là gặp quỷ rồi đây này, cậu đã quen biết chú nhỏ hai mươi lăm năm, chưa từng thấy biểu cảm của chú mình bất ổn đến mức này.

Văn Thiệu chậm rãi mở miệng: “Đây là thím của cháu.”

Tôn Thanh Châu:???

Giang Vãn Ninh:?????

Trong ánh mắt kinh ngạc của hai người, Văn Thiệu đứng dậy, anh chậm rãi đi đến bên cạnh Giang Vãn Ninh.

Giang Vãn Ninh trợn tròn mắt, anh đang nói gì vậy?

Thế giới này kỳ dị quá đi mất, hình như đầu óc cô đang ngừng hoạt động mất rồi.

Chắc không phải vì cô nhớ Văn Thiệu quá nên xuất hiện ảo giác đâu nhỉ?

Giang Vãn Ninh đưa tay nhéo vào mặt mình, đau quá đi…

Trong nháy mắt, trong đầu Giang Vãn Ninh chỉ còn lại suy nghĩ, lần này còn có thể kết hôn được hay không.

Bây giờ, nếu như kết hôn với Tôn Thanh Châu, ngày nào cũng “cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp” với Văn Thiệu, việc này sẽ gia tăng xác suất cô cắm sừng cho Tôn Thanh Châu, hơn nữa, đối phương còn là chú ruột của cậu…

Lúc Giang Vãn Ninh đang suy nghĩ lung tung thì Văn Thiệu đã đi đến trước mặt cô.

Văn Thiệu nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng gỡ bàn tay của cô ra khỏi khuôn mặt, cầm trong tay mà nắn bóp.

Anh cúi người, tiến đến bên tai Giang Vãn Ninh: “Em cần tiền à? Nếu phải gả cho nó thì chẳng thà gả cho anh.”

“Gì cơ?” Giang Vãn Ninh kinh hãi trước lời nói này của anh, cô vô thức lùi lại một bước, lưng chạm vào khung cửa.

Văn Thiệu đứng thẳng dậy, nói với vẻ mặt chân thành: “Nếu như em kết hôn để giải quyết vấn đề của công ty nhà em thì có thể cân nhắc đến việc gả cho anh.”

Tôn Thanh Châu:?????

Tôn Thanh Châu ở phía sau đã nhìn đến nỗi ngây người.

Không phải chứ, cướp vợ như thế này cũng được ư?

Cậu cũng sốt ruột theo, cất giọng nói: “Không phải chứ chú nhỏ, đó là vợ chưa cưới ông nội tìm cho cháu, sao chú còn cướp…”

Sau khi Giang Vãn Ninh nghe thấy lời Tôn Thanh Châu nói thì đầu óc hơi choáng vàng, phản ứng của cô trì trệ mất mấy giây, tránh né bàn tay của Văn Thiệu.

“Các anh không bị gì chứ?”

“Các anh ai muốn cưới tôi thì cưới, muốn tôi gả cho ai thì gả à?”

Cô quay người đi ra ngoài, còn chưa đi được hai bước thì đã bị Văn Thiệu kéo cổ tay.

“Ninh Ninh, anh nghiêm túc.”

Giang Vãn Ninh nhắm mắt lại, chóp mũi của cô hơi cay cay: “Nhưng tôi vì tiền nên mới tới đây.”

Cô chưa từng ngờ là mình còn có thể gặp lại Văn Thiệu, càng không ngờ mình sẽ gặp anh trong tình huống này.

Hôm nay, vì để người nhà họ Tôn vui vẻ, Giang Vãn Ninh đã mặc váy dài trắng thuần khiết, xõa mái tóc thẳng, trang điểm nhàn nhạt.

Tất cả những thứ này đều dựa trên sở thích của ông cụ Tôn, cô lựa ý hùa theo mọi thứ, nói trắng ra chính là vì tiền của Tôn Hoàn Nam.

Trước mắt, công ty đã trả được phần lớn nợ nần, nhưng muốn khôi phục và vận hành lại thì vẫn cần một khoản tiền nữa.

Tôn Hoàn Nam đã hứa với cô, chờ sau khi ông công bố thân phận của Giang Vãn Ninh trước mặt mọi người trong một buổi tiệc tối từ thiện của Giang Thành, ông sẽ gửi số tiền còn lại.

Giang Vãn Ninh sợ Tôn Hoàn Nam đổi ý.

Cho nên, khi biết Tôn Hoàn Nam thích các cô gái ngoan ngoãn dịu hiền, cô đã ăn mặc giống một cô gái ngoan ngoãn dịu hiền, từ cách nói chuyện cho đến việc cô làm đều thuận theo ý ông. Biết Tôn Hoàn Nam thích kiểu cô gái đoan trang điềm đạm, cô đã nói chuyện ít đi, giả vờ đoan trang hào phóng.

Giang Vãn Ninh có thể đóng vai một cô cháu dâu ở nhà họ Tôn, cô có thể từ bỏ tính cách và sở thích của mình.

Nhưng cô không muốn để lộ bộ mặt này trước người mình thích, cô hy vọng trong lòng Văn Thiệu, Giang Vãn Ninh mãi mãi tự tin và chói lóa như hồi ở trên núi Thanh Nguyên, chứ không phải là dáng vẻ vì tiền mà đón ý hùa theo khắp nơi như thế này.

“Cho nên, chú nhỏ à, chú có thể buông tay ra được không?” Cô gằn từng chữ một: “Chú như thế này mà bị ông nội Tôn nhìn thấy thì sẽ không tốt lắm đâu nhỉ?”

Biểu cảm của Văn Thiệu cũng đã cứng ngắc: “Em gọi anh là gì?”

“Tôn Thanh Châu là chồng chưa cưới của cháu, cháu gọi chú là chú nhỏ giống anh ấy thì có vấn đề gì?” Giang Vãn Ninh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Không sao, hay là hai chú cháu cứ thương lượng xong đi rồi sau đó thông báo cho cháu biết, rốt cuộc cháu phải gả cho ai nhé?”

Văn Thiệu chợt nhận ra, anh vội vã xin lỗi: “Xin lỗi em, vừa nãy anh không tôn trọng ý của em, chỉ là anh…”

“Không sao, anh nói thật thôi mà.” Giang Vãn Ninh gỡ tay của anh ra khỏi cổ tay mình: “Tôi rất cảm kích ông nội Tôn đã sẵn lòng giúp nhà chúng tôi vào lúc này, cho nên có là ai thì cũng không sao cả…”

“Ninh Ninh!” Văn Thiệu ngắt lời cô: “Đừng nói lẫy nữa, chúng ta nói chuyện đã.”

“Nói chuyện gì? Những gì tôi muốn nói với anh, tôi đã nhờ lão Từ chuyển lời rồi, chúng ta không có gì…”

Giang Vãn Ninh còn chưa nói hết mà bỗng dưng cô lại bị Văn Thiệu nắm lấy cổ tay.

Văn Thiệu kéo cô vào phòng, sau đó đóng sầm cửa và khóa lại.

“Văn Thiệu, anh làm gì vậy?” Giang Vãn Ninh không thể tin được mà nhìn anh: “Bố mẹ tôi vẫn đang ở dưới lầu, anh… Ưm!”

Cô bị Văn Thiệu để dựa vào cửa, hôn chặn miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi