LÀN HƯƠNG SAU MÀN TRƯỚNG

Nảy mầm tình yêu.

Gần như là cùng lúc đó, có một đương sự khác trong chuyện này cũng nhận được lời đánh giá này.

“Tối thứ sáu mà còn tới thư viện cơ á, tớ cảm thấy cậu mất trí thật rồi.”

Diêu Thiến Thiến bất đắc dĩ đi theo cô vào thư viện, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nếu không phải vì trong học kỳ này cậu quen biết tên hồ ly tinh kia, vậy thì có lẽ bây giờ hai chúng ta đang ở Quốc Kim rồi.”

Thứ sáu bọn họ tan học lúc bốn giờ chiều, Nhan Nghiên vội vội vàng vàng đi về ký túc xá gội đầu, thay quần áo, sau đó, trên đường đi thì mua một cái sandwich rồi ăn hết, đúng sáu giờ rưỡi, cô bước vào tòa nhà thư viện.

Có thể khiến cho Nhan Nghiên làm ra những hành vi như thế này, Diêu Thiến Thiến chỉ có thể xếp đàn anh của lớp Bát đoạn cẩm vào hàng “hồ ly tinh” mà thôi.

“Tớ đây gọi là hiếu học, mất trí gì chứ.” Nhan Nghiên ngồi xuống chỗ cũ, lấy máy tính ra chuẩn bị phần pre của môn tiếng Anh.

“Chẳng phải hai tuần sau mới đến lượt cậu à?” Mắt Diêu Thiến Thiến nhìn thẳng, cô ấy là người phải lên bảng vào thứ tư tuần sau mà còn chưa bắt đầu làm Power Point đâu.

Nhan Nghiên bất đắc dĩ nhún vai: “Cậu mới quen tớ ngày đầu tiên đấy à?”

Trước đến nay cô không đặt nặng deadline, bởi vì trong phần lớn các tình huống, Nhan Nghiên đều sẽ hoàn thành nhiệm vụ từ rất sớm.

Nửa tiếng sau, khi Nhan Nghiên đứng dậy đi rót nước thì mới phát hiện ra hôm nay đàn anh học Bát đoạn cẩm không đến, chỗ ngồi gần cửa sổ mà anh thích cũng để trống.

Nhưng trái tim cô chỉ chập chờn trong ba giây rồi lại nhanh chóng rót nước và quay về tiếp tục làm bài.

Buổi tối, Nhan Nghiên đeo túi đi ra khỏi thư viện, bỗng nhiên cô nhìn thấy một người mang vẻ mặt vội vã ở cách đó không xa.

Diêu Thiến Thiến cũng nhìn thấy, cô ấy nhẹ nhàng đụng vào bả vai Nhan Nghiên một cái: “Này, chắc chắn là người ta ăn tiệc xong rồi quay lại đó.”

Nhan Nghiên vô cùng bình tĩnh đi về phía trước, không nhìn ra được chút khác thường nào.

Ở chỗ rất xa, Giang Vãn Trừng đã nhìn thấy Nhan Nghiên, hôm nay cô đeo chiếc balo màu đỏ thắm mà lần trước học thể dục cô mang theo, rất dễ thấy.

Anh cũng bình tĩnh, không thay đổi biểu cảm mà nhìn thoáng qua cô, sau đó đi vào thư viện.

Sau khi bước vào, Giang Vãn Trừng trốn trong góc nhìn ra ngoài, thấy cô đã đi xa, bấy giờ anh mới đi từ cửa hông của thư viện ra để về ký túc xá.

Anh vừa ăn cơm tối xong là vội vã về trường ngay, mặc dù biết rằng, giờ này thì chắc là cô đã đi mất rồi, nhưng anh vẫn muốn thử vận may, lỡ đâu gặp được cô thì sao?

Đúng thật là đã gặp.

Lúc đi ra từ cửa hông, Giang Vãn Trừng đang tự hỏi về bước hành động tiếp theo.

Anh đã ở thư viện nhìn người ta hết một tuần lễ rồi, tiếp theo đó, dù gì thì cũng phải tạo ra chút cơ hội để nói chuyện.



Diêu Thiến Thiến thật sự không biết Nhan Nghiên đang nghĩ gì trong lòng, nói cô mất trí thì quả thật là cũng đúng, ngày nào cô cũng đến thư viện “tình cờ gặp” với người ta. Thế nhưng cô lại không nói chuyện với người ta, thậm chí, cả nhìn người ta cũng ít.

“Bây giờ đã là ngày thứ năm rồi, cậu định cứ tiếp tục thế này à?”

Nhan Nghiên cảm thấy lời này nghe khá kỳ lạ: “Tiếp tục thế này? Thư viện có trai đẹp, khích lệ tớ tự học vươn lên, không phải như thế rất tốt hay sao?”

Diêu Thiến Thiến líu lưỡi: “Nhưng mà, cậu không muốn yêu đương với anh ta hả?”

“Cũng tạm được nhỉ?”

Ngay cả người đó tên gì cô cũng không biết, cho dù muốn yêu đương với anh thì cũng chỉ là muốn yêu đương với vẻ bề ngoài của anh và anh trong trí tưởng tượng của mình mà thôi.

Ít nhất cũng phải tìm hiểu trước chứ?

Có điều, lần trước Nhan Nghiên đã nhìn thấy bài ghi chép và giấy nháp của anh, chắc là anh học Toán cao cấp rất khá, đây là một điểm cộng.

“Vậy nếu như anh ấy bị những người khác theo đuổi ngay thì sao?”

Nhan Nghiên suy tư trong vài giây rồi nói một cách quyết đoán: “Vậy thì tớ đổi tầng tự học.”

Nhắm mắt làm ngơ, mặc dù cô thích ngắm trai đẹp, nhưng cô không phải kiểu người muốn nhìn trai đẹp yêu đương.

Hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Nhan Nghiên bước vào thư viện một lần nữa.

Buổi sáng Diêu Thiến Thiến dậy không nổi, cho nên hôm nay chỉ có một mình cô.

Sau khi cô đến thì không đi vào, mà là tìm một chỗ ở bờ sông phía sau thư viện rồi ngồi xuống học tiếng Anh.

Vừa mở sách ra, Nhan Nghiên lập tức nghe thấy tiếng âm nhạc quen thuộc truyền tới từ rừng cây.

Ban đầu cô không để ý đến, nhưng sau mười lăm phút, âm nhạc vẫn vang lên, đồng thời, cùng với đó là một giọng nam trầm khàn.

“Tốt, đúng, nhẹ nhàng một chút, đúng là như vậy…”

Một lúc sau, trong rừng cây truyền đến giọng nam thứ hai.

“Đây chính là điểm cộng rất tốt mà cậu nói với tớ đấy à?”

Nhan Nghiên hơi khựng lại, giọng nói rất sạch sẽ, hơi trầm, đúng gu của cô một cách hoàn mỹ.

“Nhiều người như thế mà thầy ấy còn bắt tớ làm mẫu, chẳng thà tớ đến lớp thể dục thẩm mỹ bên cạnh cho xong.”

Câu nói thứ hai truyền đến tai, Nhan Nghiên cong môi lên, cô biết đó là ai.

Lại qua mười phút nữa, trong rừng cây có một chàng trai đi ra.

Nhan Nghiên nhớ rõ cậu ta, khi đó cậu ta đứng bên cạnh người đó, luyện Bát đoạn cẩm rất ra dáng.

Cô suy nghĩ một chút rồi thu dọn đồ đạc đi vào.

Có lẽ bên kia rừng cây là một mảnh đất trống, thỉnh thoảng sẽ có người ở đó học bài buổi sáng, buổi tối cũng có người yêu đương, không ngờ bọn họ lại chọn một chỗ tốt như vậy để luyện Bát đoạn cẩm.

Rừng cây xanh um tươi tốt, chồi non mới nhú treo đầu cành, người ta nhìn thấy mà tâm tình cũng vui vẻ theo.

Chẳng mấy chốc, Nhan Nghiên đã nhìn thấy anh đang mặc quần áo trắng, ghế dài trước mặt anh đặt laptop, trong đó đang chiếu video Bát đoạn cẩm.

Cô ở đằng sau nhìn một lúc, động tác của người trước mắt vẫn cứng nhắc, có điều, ít nhiều gì thì cũng đã khớp hơn một chút, so với động tác như người máy của tiết trước thì đã trôi chảy hơn khá nhiều.

“Sai rồi.” Nhan Nghiên bỗng lên tiếng.

Giang Vãn Trừng sợ đến mức thu tay chân lại ngay, đứng thành tư thế nghiêm thẳng tắp tại chỗ.

Điền Nghi Niên nói với anh buổi sáng ở đây không có ai nên anh mới đến luyện, sao lại có con gái cơ chứ?

Giang Vãn Trừng dừng lại tầm mấy giây, muốn dọn máy tính rồi rời đi, không ngờ rằng, anh lại thấy được chiếc balo màu đỏ thắm trên cái bóng của máy tính.

Anh nhìn dòng sông trước mặt mình, hận không thể nhảy xuống giống như con vịt, cảm nhận xem rốt cuộc nước sông mùa xuân có ấm áp hay không.

“Đàn anh?” Nhan Nghiên thấy anh đứng sững người ở nơi đó thì chủ động đi về phía trước hai bước: “Động tác vừa nãy của anh sai rồi.”

Giang Vãn Trừng cố gắng điều chỉnh biểu cảm, sau đó quay đầu lại: “Động tác nào?”

Nhan Nghiên cúi người xuống, mái tóc dài lướt qua cổ tay Giang Vãn Trừng.

Giang Vãn Trừng nín thở theo bản năng, nhưng mùi hương nhàn nhạt trên người cô vẫn bay vào khoang mũi của anh.

Là người hôm qua vừa ngửi mùi hương nước hoa mùi tiêu của Giang Vãn Ninh, giờ phút này, Giang Vãn Trừng lập tức nghi ngờ gu thẩm mỹ của chị gái mình, rõ ràng là mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng này mới thơm mà?

“Đàn anh?” Nhan Nghiên chỉ vào động tác trên màn hình rồi gọi anh, lại phát hiện ra anh đang nhìn mặt sông mà ngẩn người, tai còn đỏ lên nữa.

Giang Vãn Trừng nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Cái nào?”

Nhan Nghiên không nhịn được mà nhíu mày, lại tua video về.

Lần này, Giang Vãn Trừng nhìn thấy rất rõ.

Thấy thì thấy, nhưng anh không biết mình sai chỗ nào.

“Hay là anh làm lại đi?” Nhan Nghiên cũng không biết miêu tả như thế nào, tóm lại là động tác của anh không đúng.

Giang Vãn Trừng sửng sốt, muốn từ chối theo bản năng.

Lại?

Ở đây?

Trước mặt cô?

Nói đùa gì vậy?!

Nhan Nghiên ngồi xuống băng ghế dài, cởi balo ra rồi ôm vào lòng, giọng điệu vô cùng bình thản: “Vừa rồi em đã xem mấy lần rồi.”

“Không cần ngại đâu, lần trước khi các anh học em cũng nhìn thấy rồi.”

“Hơn nữa, giáo viên bảo tiết sau anh làm mẫu trước mặt mọi người, dù gì anh cũng cần phải có thể diện chứ.”

“Bây giờ em dạy anh, còn có thể khiến anh không mất mặt vào tuần sau nữa.”

Cô hơi nghiêng đầu, thấy Giang Vãn Trừng vẫn không có ý muốn động đậy thì lập tức muốn đứng dậy rời đi: “Nếu như anh cảm thấy em đường đột thì em đi trước, em xin lỗi đàn anh.”

“Không có…” Giang Vãn Trừng có chút ngượng ngùng, anh ngăn cô lại.

Anh không cảm thấy Nhan Nghiên đường đột, anh còn muốn cô đường đột thêm một chút… Chỉ là, chỉ là, luyện Bát đoạn cẩm trước mặt cô gái mình thích khiến anh cảm thấy quá mất mặt.

“Em, tiết trước em nhìn thấy anh, anh đã làm cái này à?” Giang Vãn Trừng gãi đầu, giọng điệu hơi mất tự nhiên.

“Cả lớp tụi em đều thấy.” Nhan Nghiên không biết vì sao anh lại hỏi câu này: “Lớp tụi em ở chỗ chênh chếch đối diện lớp anh đó, có thể là anh không nhớ em, em học lớp thể dục thẩm mỹ.”

Thật ra Nhan Nghiên nhìn thấy không chỉ vì tướng mạo của anh, mà còn là vì động tác của anh quá sức nổi bật.

“À…” Giang Vãn Trừng lập tức nhận ra là “mình đang tự đa tình”, lại bổ sung thêm một câu: “Anh cũng nhìn thấy em nhảy thể dục thẩm mỹ, đẹp, đẹp lắm.”

“Cảm ơn anh.” Nhan Nghiên cười với anh.

Bên tai Giang Vãn Trừng nóng lên, để ở cùng cô thêm mấy phút, anh định làm “vò mẻ không sợ rơi”.

Anh lùi lại hai bước, hắng giọng một cái, nghiêm túc hỏi: “Anh làm lại cho em xem nhé?”

Nhan Nghiên gật đầu.

Giang Vãn Trừng vừa làm hai động tác theo tiếng nhạc thì Nhan Nghiên kêu dừng lại.

Cô sắp xếp lại lời nói, cảm thấy mình nói không rõ ràng thì anh cũng không thể hiểu được, thế là cô dứt khoát đứng quay lưng lại với anh: “Anh làm theo em đi.”

Khi âm nhạc vang lên, Nhan Nghiên cũng bắt đầu làm động tác theo người trong video.

Khác với thể dục thẩm mỹ tỏa ra sức sống khắp nơi, khi luyện Bát đoạn cẩm, cô vô cùng vững vàng thoải mái, mỗi một động tác đều rất đúng chuẩn, giống động tác của ông cụ trong video y như đúc, chỉ đổi khuôn mặt mà thôi.

Giang Vãn Trừng ở phía sau nhìn đến ngố người, anh từng nghĩ, làm động tác của Bát đoạn cẩm đến mức tốt nhất thì có thể xưng là cốt cách thần tiên, nhưng sao cô làm lại trông giống như tiên nữ giáng trần thế nhỉ…

“Anh biết chưa…” Nhan Nghiên vừa quay đầu lại, thấy anh nhìn mình chằm chằm, cả tay, chân và đầu đều không hề chuyển động.

Tai Giang Vãn Trừng đã đỏ bừng, nhưng anh vẫn giả vờ làm ra biểu cảm rất bình tĩnh, rất lạnh nhạt.

Nhan Nghiên nhịn không được mà bật cười, cô mím môi: “Anh nhìn hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.” Giang Vãn Trừng mạnh miệng.

Nhìn hiểu cái gì chứ, đầu óc anh đang mơ hồ, không thấy rõ cái gì cả.

“Em đi đây.” Mặt trời dần lên cao, Nhan Nghiên cảm thấy nắng nóng, không muốn ở bên ngoài nữa.

Giang Vãn Trừng phản ứng chậm mất nửa nhịp: “Em đến thư viện à?”

“Vâng.”

“Anh cũng đi.”

Nhan Nghiên chỉ về phía chàng trai đứng ôm hai chai nước ở cách đó không xa: “Anh bảo anh ấy hướng dẫn thêm cho anh đi, động tác của anh ấy rất chuẩn.”

Điền Nghi Niên được Nhan Nghiên chỉ vào, vui đến mức suýt chút nữa đã bay lên.

Vừa rồi, lúc cậu ta lấy nước tới thì nhìn thấy Nhan Nghiên đang làm mẫu cho Giang Vãn Trừng, tròng mắt suýt thì rơi ra ngoài.

Nữ thần giáng thế.

Việc đầu tiên khi hạ phàm lại là dạy anh Trừng luyện Bát đoạn cẩm, hôm nay, quả thật là cậu ta đã được mở rộng tầm mắt rồi.

Khi Nhan Nghiên đeo cặp rời đi, cô còn đặc biệt dừng lại bên cạnh Điền Nghi Niên.

“Bạn này, có thể đừng lan truyền video vừa rồi bạn quay không?” Vừa rồi cô nhìn thấy Điền Nghi Niên giơ điện thoại lên.

Trường học có một diễn đàn và trang web tỏ tình, Nhan Nghiên không muốn hình ảnh và video của mình xuất hiện ở hai nơi đó.

“À, được, được chứ, tôi xóa, xóa ngay.”

“Cảm ơn.” Nhan Nghiên cười với cậu ta, sau đó rời đi.

Sau khi cô đi xa, Điền Nghi Niên gào thét một tiếng chạy đến bên cạnh Giang Vãn Trừng: “Anh Trừng, cậu và nữ thần quen nhau hồi nào vậy?”

“Không biết.” Giang Vãn Trừng lại gãi đầu: “Vừa rồi bỗng nhiên cô ấy nói tớ làm sai động tác, sau đó dạy tớ…”

“Rồi sao nữa?”

“Thì cô ấy đi.” Giang Vãn Trừng cũng thấy hơi khó hiểu.

“Ồ, không hổ danh là nữ thần của tớ, trong lòng chỉ có học tập.” Điền Nghi Niên liên tục cảm thán: “Chắc chắn là cô ấy đi ngang qua nhìn thấy cậu làm động tác sai, sau đó không nhịn được mà tiến lên hướng dẫn cậu.”

“Phạm vi đi ngang qua của nữ thần hơi rộng nhỉ?” Sao cô ấy biết luyện cả bát đoạn cẩm vậy?

Giang Vãn Trừng cũng thấy kỳ lạ, môn thể dục trong học kỳ đầu tiên của trường đại học Giang Nam đều là môn thể lực, một đàn em năm nhất như cô thì không có khả năng từng chọn học bát đoạn cẩm.

“Cô ấy trở thành nữ thần của cậu từ lúc nào vậy?” Giang Vãn Trừng nhíu mày: “Chẳng phải hôm qua cậu còn gọi hoa khôi ở viện Kế toán là nữ thần hả?”

“Vừa trở thành xong.” Điền Nghi Niên che ngực mình lại: “Vừa nãy, lúc cô ấy cười nói với tớ ấy, tớ thấy trái tim của tớ đang nhảy loạn hết lên.”

“Ồ, vậy cậu có rảnh thì đi kiểm tra điện tâm đồ đi.” Giang Vãn Trừng đi qua cất máy tính vào túi.

“Cậu không luyện nữa à?”

“Không luyện nữa, tối về luyện thêm.”

Giờ này nắng hơi độc, Giang Vãn Trừng nhớ tin đồn trên diễn đàn nào đó nói rằng Nhan Nghiên thích con trai da trắng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi