LANG VẪN (MÕM SÓI)

Thế sự khó liệu trước, càng có nhiều lúc không phải con người có thể nắm giữ.

Đứng thẳng trên vách vực cheo leo, Lâu Ánh Thần ngóng nhìn cái rãnh liên thông hai bên bờ rộng không đến một mét, dài cũng không quá trăm mét đó, nói không sợ hãi là không có khả năng.

Cẩn thận tỉ mỉ nhấn nhấn chân trước xuống, giãn ra khoảng cách hai mét, mắt lại không tự giác nhìn xuyên thấu qua con đường nhỏ dưới chân đến vách vực sương khí phiêu lãng, sâu không thấy đáy. Phía dưới có gió lạnh thổi lên, nhất thời lông toàn thân dựng đứng.

“Ô ô……”

Từ trong cổ họng phát ra mấy tiếng gầm, Lâu Ánh Thần nằm sụp xuống, lỗ tai vô thức dán dính vào hai bên não. Y đột nhiên nhớ tới lúc còn nhỏ, có một lần đến công viên chơi đùa, trong lúc hưng phấn trèo lên kệ nhôm cùng với mấy đứa trẻ lớn hơn y, sau đó là kinh nghiệm bị kẹt ở trên đó một đêm. Nếu là bình thường y sẽ không co ro như vậy, nhưng hiện tại, tầm nhìn không thích ứng khiến trong lòng y một trận trống trận, hơn nữa cũng thật sự co về. Tựa như con ốc sên rút đầu về, trong lòng Lâu Ánh Thần nặng nề than thở, tự lẩm bẩm: “Không muốn quay trở về, lại không thể đi tới trước, thật sự….. làm sao đây a……?” Y nằm trên đám cỏ cạnh bờ vực, không bao lâu lại ngồi dậy, từ dưới bụng rớt xuống một mớ cỏ và nước sương, mới phát hiện mà cười khổ, toàn thân thê thảm còn vượt xa hơn cả dự cảm vốn dĩ của y.

“May mắn chính là, không có biến thành hói lông……. Ai”

Về điểm này, y đặc biệt rất vui mừng.

Khi mặt trời lên cao, Lâu Ánh Thần quay đầu chuyển hướng, y tìm được một thủy đàm, vì cách đó chừng vài bước có một khối đá lõm vào một lỗ, y quyết định tạm thời cư trú lại đây. Dù sao cũng không có chỗ nào muốn đi.

Nước trong thì không có cá, quy luật này dường như không đúng ở nơi đây, đặt vuốt vào trong làn nước không tính là sâu đó, thành thục tát được mấy con cá lên bờ, chỉ là nhìn hai cái mang cá trên mặt con này khá kỳ dị, Lâu Ánh Thần hoài nghi, nếu như mình ăn vào có phải hay không sẽ trúng độc. Sau đó y ngồi trên mặt đất cùng mấy sinh vật có sinh mệnh cường lực đó mắt to trừng mắt nhỏ hết nửa ngày, Lâu Ánh Thần cảm thấy an toàn vẫn hơn, có lẽ đi tìm mấy thức ăn quen mắt thôi.

Còn về mấy con cá kia, trước cứ cho phơi nắng đi.

“Phong Khởi…… Phong Khởi”

Lôi Lạc đuổi theo đồng bạn ở phía trước, “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

“ Có chuyện?”

Phong Khởi dừng bước, tràn đầy khó hiểu. Nhưng Lôi Lạc quan sát nhạy bén liền phát hiện trên vai của Phong Khởi có một vết thương.

“Trên người ngươi sao lại bị thương?” Cái mũi của nó động động một chút, không phải là khí tức quen thuộc, chân mày bất giác liền nhăn lại. “Kỳ quái, ngươi bị ai lén tấn công sao?” Trong lòng của nó, trừ mấy con lang chức lớn hơn có thể khiến cho Phong Khởi bị thương ra, thì không còn có ai có thể quang minh chính đại đối kháng với nó mà còn làm nó bị thương.

Phong Khởi tựa hồ lúc này mới chú ý trên người bị thương, trong đầu óc tự nhiên tưởng tượng lại bộ dáng Lâu Ánh Thần nhảy nhào vào, tốc độ đó, khí thế đó……. Nó liền run rẩy một chút, sắc mặt cũng không dễ coi gì. Lôi Lạc đứng một bên cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của nó, thấy sắc mặt nó đại biến sắc, nhất thời nhảy ra chắn trước mặt Phong Khởi.

“Rốt cuộc là ai? Lẽ nào là…… khu phía đông……”

“Ngươi cảm thấy lang ở đó nếu như công kích ta, thì ta sẽ chỉ có một vết thương nhỏ thế này thôi sao?” Phong Khởi hỏi ngược lại.

Lôi Lạc suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có đạo lý, nghiêng đầu lại hỏi: “Vậy thì là ai a?” Nó biết Lâu Ánh Thần đã biến mất rồi, nhưng là căn bản nó không đem hai chuyện này liên hệ với nhau, nó không cảm thấy một gia hỏa chỉ có nửa cái mạng đó có thể có được thực lực này.

Trong lòng Phong Khởi đồng dạng đang cuộn trào, nó biết bản thân đã cứu một đồng loại có thực lực như quái vật, không, có lẽ…… không thể coi đó là đồng loại. Nó luôn cảm thấy, thứ từ trong hai con mắt đó tỏa ra, không phải là dã tâm của loài lang……..

“Gia hỏa nguy hiểm……”

Trong lòng bổ sung thêm một câu, Phong Khởi đi vòng qua Lôi Lạc, đi hướng về phía rừng sâu, “Đi thôi, còn phải săn mồi nữa.”

Lỗ tai nhẹ nhàng run rẩy, nói rõ y đã nghe thấy động tĩnh. Nhưng y không động đậy, vẫn như cũ nằm trong đám cỏ nghỉ ngơi.

Một cái bóng nhỏ bé kiễng tay kiễng chân ngóng về hướng mấy con cá quái dị đang bị phơi nắng trên tảng đá phía trên động khẩu, chính ngay lúc nó lén bắt lấy muốn chạy đi, Lâu Ánh Thần liền nhân thời cơ, như một cơn gió nhào lên.

Chỉ là, ngậm vào sinh vật không rõ đó, vẫn không dám cắn xuống.

Lâu Ánh Thần không nói gì nhìn cái đuôi nhỏ nhắn dài dài từ dưới mũi vươn lên trước mắt vẫy tới vẫy lui, nhất thời liền nổi cơn ớn lạnh, không được bao lâu liền nhổ thứ trong miệng ra. Định thần nhìn lại, gia hỏa bị y cắn ở phần đầu có hơi nguy hiểm đến não bộ, lại chỉ là một con khỉ??

Tiểu gia hỏa tựa hồ còn không hiểu rõ được vừa có chuyện gì, lắc lắc đầu quay quay nửa ngày, sau đó đưa cái đầu bị thủy đàm thấm ướt đó ngẩng lên, nhìn chăm chăm Lâu Ánh Thần, mớ lông ngắn nhỏ trên mặt rất giống con người sau khi gội đầu, chặt chẽ dán dính trên da đầu, ngược lại càng thể hiện rõ một đôi mắt cự đại lồi ra.

Một gương mặt rất kỳ quái

“…….ET a…….” (ET: Extraterrestrial: Sinh vật ngoài hành tinh)

Lâu Ánh Thần bất giác phun ra một từ như vậy từ trong miệng.

Tiểu đông tây (nghĩa là vật nhỏ: cách gọi yêu, gọi thân mật, có khi dùng để chửi) này tự nhiên không hiểu ET trong miệng y là kẻ từ đâu đến, thậm chí không sợ bộ dáng của y, đưa cánh tay nhỏ tinh tế muốn đeo lên người Lâu Ánh Thần, thấy tình thế đó Lâu Ánh Thần vội vàng lui lại, y trước giờ đều không thích tiểu hài tử, bất luận chủng loại, vì y cảm thấy đại não của loại sinh vật đó (ý ở đây là con nít) căn bản chính là hệ thống ngoại tinh (ngoài hành tinh), cấu tạo không giống nhau. Một lòng muốn nhanh chóng giải quyết tình trạng này, y hung ác lộ ra hàm răng, bày ra một bộ hung thần ác sát: “Cút đi, đừng xuất hiện ở đây nữa, nếu không ta sẽ ăn ngươi!” Nói xong, quay người đi vào ổ của mình. Vùi đầu hết nửa ngày, tiểu thâu mới đến kia chỉ là một con khỉ không thể ăn, đây khiến cho y rất phiền muộn.

Cái đuôi chợt nặng, quay đầu lại nhìn, thì thấy con khỉ đó đang ôm đuôi của y bắt đầu đu dây.

Ngươi thứ con hoang này……… (con hoang ở đây là từ dùng để chửi thôi, không phải thật sự có ý nghĩa là con hoang)

Đừng cho rằng ngươi là loại linh trưởng mà ta không ăn ngươi……..

Đương nhiên Lâu Ánh Thần vẫn không cắn tới.

Bị tiểu quỷ đó coi như đồ chơi chơi đùa nửa ngày, cho đến khi trời tối từ trong rừng sâu có một tiếng kêu bén nhọn, con khỉ đó bị gọi về. Lâu Ánh Thần lúc này mới cảm giác, thì ra vô tư là một chuyện thoải mái như thế.

Có chút mệt mỏi ngồi xuống, y ngẩng đầu nhìn những chòm sao rực rỡ trên bầu trời, cầu một ước nguyện với ngôi sao băng vừa xẹt qua.

Đừng để ta lại gặp con khỉ đó nữa.

Ta quả nhiên vẫn là chán ghét hài tử.

Liếm cho thuận lại mớ lông rối mù trên đuôi, Lâu Ánh Thần an nhiên nằm ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi