LẠNH LÙNG TÌNH NHÂN

“Ồ, vậy sao?” Cao Thiên Dực đang đánh chữ bỗng ngừng lại, không đến vài giây liền tiếp tục, dường như đối với anh Quý Lan Thanh chỉ là đang báo cáo,vẻ mặt một chút cũng không biến đổi.

“Anh nghe em nói chia tay một chút phản ứng cũng không có sao?” Hành động vô tâm của anh, chân chính đã làm tổn thương Quý Lan Thanh, “Em có vị trí nào trong lòng anh hay không?”

“Không ” Giọng Cao Thiên Dực vẫn đạm nhạt như băng, “Em đã nói chia tay rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào thực hiện, cho nên anh không cần ngạc nhiên.”

“Em cho anh biết, lần này là thật!” Lý trí Quý Lan Thanh  hoàn toàn biến mất, trực tiếp nói.”Em muốn rời khỏi anh, bây giờ em đi, sẽ không quay trở về!”

“Em có chỗ để đi sao?”

“Đương nhiên có!” Quý Lan Thanh tức giận, đã đến nông nỗi này, dù không có cũng phải nói có, sớm biết sẽ có chuyện này xảy cậu đã mướn phòng trọ lại rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng chắc chắn sẽ có cách – tức giận, cậu thực sự tức giận, người này căn bản không xem cậu ra gì.”Anh đừng xem thường em, em rất được người ta hoan ngênh, không cần anh lên tiếng, tùy tiện chọn đại một học trưởng cũng có thể cho em sống nhờ.”

“Vậy thì em cứ tự nhiên!” Cao Thiên Dực không hề nhúc nhích, giống như núi băng không lay chuyển.

“Anh không có gì muốn nói với em sao?” Quý Lan Thanh cắn chặt môi, hai tay siết vào nhau.”Em đi sẽ sẽ không trở về nữa!”

“Tạm biệt, đi thong thả.” Cao Thiên Dực vẫn vân đạm phong thanh.

Đáng giận! Thật đáng giận! Anh thế mà không hề có ý  giữ lại.

“Được, anh đừng hối  hận!” phải bảo vệ một ít tôn nghiêm còn sót lại, Quý Lan Thanh không cho phép mình ở trước mặt anh mà rơi lệ, cậu di chuyển cơ thể, đi đến cửa.”Em thực sự  đi đây!” cậu đi tới trước cửa lại dừng lại, quyết định cho Cao Thiên Dực giữ mình lại.

“Đi ra nhớ phải đóng cửa!” Giọng nói này có tính hủy diệt rất cao a.

“Yên tâm, em sẽ đóng!” khuôn mặt Quý Lan Thanh vặn vẹo, cậu hận Cao Thiên Dực không có tâm không đặt cậu trong lòng! Cậu cố ý đóng cửa thật mạnh, mang giày vào, liền từ bi cho Cao Thiên Dực lần gặp mặt cuối cùng, cậu vẫn muốn người đàn ông này giữ cậu lại!

“Này không tiễn!”

Nhưng những lời mà cậu nghìn chờ vạn đợi vẫn là một câu nói vô tình.”Em đi! Sau này anh sẽ không thấy em.” Cậu cuối mặt chỉnh lại giày, đúng lúc cậu định đi thì, phía sau lại truyền tới giọng của Cao Thiên Dực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi