LÊN KẾ HOẠCH RƯỚC PAPA VỀ NHÀ!



Cô nháy mắt với anh một cái sau đó liền rời đi.
Những tiểu thư khác thấy cơ hội đã đến nên tranh thủ lại bắt chuyện.

Trương Tuyết Y cũng không hề tỏ ra kiêu ngạo hống hách mà vui vẻ đáp lời họ.

Những người phụ nữ rất nhanh đã tìm thấy điểm chung của nhau, cười cười nói nói vô cùng vui vẻ.

Sau một hồi trò chuyện những người đó cuối cùng cũng nhận ra cô chính là đại tiểu thư của Trương Gia.
Một người phụ nữ tò mò hỏi.
"Dương phu nhân, có một khoảng thời gian cô không còn xuất hiện ở Trương Gia nữa có đúng không? Chả trách chúng tôi lại quên béng mất một người có địa vị cao quý như cô."
Trương Tuyết y nhấp một ngụm rượu, đáp lời.
"Khoảng thời gian đó tôi ra nước ngoài dưỡng thai, mãi đến mấy năm sau mới lại về nước nên mọi người mới không biết đó thôi."
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, cuối cùng cũng hiểu rõ được sự việc.

Bấy lâu nay họ cứ tưởng Dương Nhất Thiên là một người đàn ông độc thân cơ chứ, nào ngờ đã có vợ có con cả rồi.
Đám người đó lại định kể lại đủ thứ, kể cả công lao của mình đối với công ty.

Trương Tuyết Y từ đầu đến cuối luôn nở một nụ cười xã giao, tuy có chút ghét bỏ nhưng cũng không bày tỏ thái độ gì nhiều.


Thân phận thật của cô cũng được truyền tai nhau, rất nhanh những người có mặt trên du thuyền này đã biết hết.
Ở một góc khác trên chiếc du thuyền này chính là Lê Nhật Hạ với chiếc đầm màu đen và khuôn mặt được trang điểm đậm trông rất quỷ dị.

Cô ta hệt như một người vô hình, từ đầu đến cuối chẳng nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm về phía Cherry và Dưa Hấu cách đó không xa, hai bàn tay siết chặt, những đường gân nổi đầy trên cánh tay trông rất đáng sợ.
Lê Nhật Hạ lên chuyến đi này với mục đích tiếp cận Dương Nhất Thiên, nhưng nào ngờ đâu đi theo anh còn có Trương Tuyết Y và hai đứa trẻ.

Ngàn vạn lần cô ta cũng không ngờ được hai người đó đã có với nhau hai đứa con lớn như vậy rồi.

Đã như thế thì làm sao cô ta còn cơ hội để xen vào nữa cơ chứ?
Khuôn mặt Lê Nhật Hạ đã bắt đầu méo mó, gò má đỏ bừng vì tức giận.

Cô ta hết nhìn Cherry, Dưa Hấu lại liếc sang Trương Tuyết Y và Dương Nhất Thiên đang trò chuyện cách đó không xa, ánh mất dần trở nên nguy hiểm.
***
Cherry và Dưa Hấu ăn uống một lúc cũng cảm thấy chán, vả lại cứ ngồi một lúc là lại có người đến bắt chuyện hỏi han nên hai bé thấy khá phiền, thế là quyết định đi về phòng.
Dưa Hấu nằm phịch xuống giường, một giây sau liền bật dậy, cởi phăng bộ vest nóng nực trên người mình, Cherry cũng tương tự.
"Chị à, khi nãy chị có thấy cái cô Lê kia nhìn chằm chằm chúng ta không?"
"Có."
"Sao cô ta lại nhìn vậy?"
"Chị không biết, nhưng chắc là đố kị với chúng ta."
Ngay khi Cherry vừa thay một bộ đồ khác thoải mái hơn thì chiếc điện thoại đặt ngay đầu giường kêu lên.
"Ting!"
Hai chị em đều đồng thời quay sang nhìn.
"Là điện thoại của papa sao? Ai nhắn vậy?"
"Chị không biết nữa, để tới xem thử, liệu có phải tin nhắn gấp không nhỉ?"
Cherry nói xong liền đi tới với lấy chiếc điện thoại, mở ra xem, là số lạ, nội dung tin nhắn chỉ có một câu.
"Dương Tổng, có thể ra sau boong thuyền một chút không? Tôi muốn nói một số chuyện liên quan tới Tuyết Y."
Hai bé ngơ ngác nhìn nhau, Cherry nhìn chằm chằm vào số điện thoại vừa gửi tới, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Một giây sau cô bé liền mở tấm ảnh vừa chụp được hồi chiều ra, đối chiếu từng số điện thoại.
"Số này là của cô Lê..."
Dưa Hấu: "..."
"Cô ta nhắn cho papa làm gì vậy? Nói chuyện liên quan đến mama nữa chứ?"

Cherry nhún vai, sau đó thay mặt papa mình nhắn lại một câu.
"Chuyện gì vậy?"
Lê Nhật Hạ không nghĩ "Dương Nhất Thiên" sẽ trả lời mình nên có chút kích động, rất nhanh đã trả lời lại.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì sau khi chia tay anh Tuyết Y đã có khá nhiều mối quan hệ rắc rối với những người đàn ông khác, tôi nghi ngờ hai đứa nhóc đi theo cô ấy không phải con của anh.

Dương Tổng, chúng ta gặp nhau đi, tôi sẽ nói rõ hơn về việc này."
Cherry và Dưa Hấu hoàn toàn cạn lời, ý là muốn nói hai bé không phải con ruột của papa sao? Khích bác ly gián à?
"Cô ta chưa thấy mặt của chị sao? Không phải đúc từ một khuôn thì là gì nữa?"
Dưa Hấu cười khẩy một cái.
Cherry cũng chỉ biết lắc đầu bất lực.
"Chị không biết, có lẽ là do đứng ở khoảng cách xa nên không thấy rõ."
Hai bé ngước nhìn lên đồng hồ, sau đó nở một nụ cười tinh ranh.

Một giây sau liền xoá tin nhắn đi rồi ra khỏi phòng.
"Tới trêu đùa cô ta một chút đi!"
"Vâng."
Cherry và Dưa Hấu đã lên một kế hoạch khá đặc sắc, nhưng một mình hai bé thì không thể thực hiện được, thế là sau một hồi suy nghĩ thì cảm thấy người có thể nhờ vả được chỉ có Sở Tiêu, thế là hai bé mau chóng chạy đi tìm
"Cái gì cơ, sao hai đứa lại biết tới Lê Nhật Hạ vậy?"
Sở Tiêu nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc.
Dưa Hấu vui vẻ giải thích, chỉ vài ba câu ngắn gọn đã có thể tóm tắt lại toàn bộ sự việc.
"Nói vậy là...!Lê Nhật Hạ có ý với Dương Tổng sao..."
Lúc đi làm cô chỉ nghĩ Lê Nhật Hạ đố kị với vẻ đẹp của Trương Tuyết Y nên mới thường xuyên kiếm cớ gây sự, nào ngờ đâu mục đích của người phụ nữ đó lại chính là chia rẽ tình cảm của Trương Tuyết Y và Dương Nhất Thiên.
Sở Tiêu thật sự rất mến Trương Tuyết Y, vậy nên khi nghe hai bé con trước mặt nói thì không do dự mà đồng ý.
Ba người bắt đầu tìm một căn phòng trống rồi bố trí "ma trận", mười lăm phút sau tiến tới boong tàu.

Sở Tiêu dặn hai đứa trốn vào một góc, để một mình đi ra.

Lê Nhật Hạ đang đứng dựa vào lan can, mặc một chiếc váy vô cùng phản cảm, chân váy ngắn cũn cỡn, không che nổi hết cặp mông đã chảy xệ, hơn nửa bộ ngực cũng lộ ra ngoài.

Bộ dạng này thì 90% là muốn câu dẫn Dương Nhất Thiên rồi.

Trên người Lê Nhật Hạ còn nồng nặc mùi nước hoa trông rất ghê tởm.
Sở Tiêu trong nháy mắt buồn nôn, nhưng cũng cố chịu đựng để tiến lại phía người phụ nữ đó.

Vì sợ Lê Nhật Hạ nhận ra mình nên cô bịt khẩu trang, đeo mắt kính vào, đội nón sau đó tiến tới, chỉnh giọng nói trầm xuống một chút.
"Cô có phải là cô Lê không ạ?"
Lê Nhật Hạ giật mình quay người lại, tò mò hỏi.
"Đúng vậy, là tôi.

Cô là ai vậy?"
Dưới lớp khẩu trang, Sở Tiêu nở một nụ cười vô cùng "thân thiện".
"Dương Tổng bảo tôi đến đây để mời cô vào phòng 702 tầng 3, ngài ấy đang ở bên trong đợi cô, rượu và hoa tươi đã chuẩn bị đầy đủ."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi