LÊN KẾ HOẠCH RƯỚC PAPA VỀ NHÀ!



Trương Tuyết Y từ trong cơn mê đang dần dần tỉnh lại, môi cô khô khốc, miệng bị dán một miếng băng keo, hai chân hay tay đang bị trói vào một chiếc ghế gỗ vô cùng khó chịu.

Mãi đến mấy giây sau Trương Tuyết Y mới nhớ được hết mọi chuyện đã xảy ra, bắt đầu giãy giụa nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
"Ưm...!Ưm..."
Cô trợn tròn mắt, miệng phát ra những tiếng ê a.
Hai tay đằng sau khoảng ngừng gỡ chiếc dây thừng đang trói chặt tay mình.
Bỗng lúc này bên ngoài có tiếng giày cao gót của phụ nữ, cơ thể Trương Tuyết Y bắt đầu căng cứng, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Cạnh." Cách cửa được mở ra, một người mặc đồ đen bước vào.
Trương Tuyết Y ngẩng đầu lên nhìn, nhưng nhìn một cái đôi đồng tử bỗng co lại, hai bàn tay phía sau siết chặt, bởi lẽ gương mặt trước mắt vô cùng quen thuộc.
"Ha ha, Trương Tuyết Y, không ngờ có một ngày mày cũng chui vào tay tao đúng không?"
Lê Nhật Hạ kiêu ngạo bước tới, chiếc mũ rộng vành đã che đi gần hết đôi mắt nằng nặc sát khí.


Cô ta tiến lại chỗ Trương Tuyết Y, sau đó giựt phăng chiếc băng keo dán trên miệng ra.
"Xoẹt!"
"Á á á á á!"
Trương Tuyết Y đau đớn la lên, có lẽ do Lê Nhật Hạ dùng lực quá mạnh nên cô gần như mất đi một lớp da, môi vô cùng đau rát, một vài giọt máu rỉ ra, khó khăn bật lên thành tiếng.
"Lê...!Lê Nhật Hạ, rốt cuộc là cô muốn làm gì đây?"
Lời Nhật Hạ cười khẩy, không đáp lời, một giây sau cô ta liền mở cửa đi ra, sau khi vào trên tay lại xách hai đứa trẻ, lạnh lùng quăng xuống đất.
Trương Tuyết Vy sững người, nhìn chằm chằm Cherry và Dưa Hấu đang bị trói chặt, nằm lăn lóc dưới sàn nhà lạnh lẽo, cô bỗng gầm lên.
"Chết tiệt! Cô mau thả con tôi ra!"
"Ha ha, cô la lớn nữa lên, la lớn lên để cho hai đứa này thức dậy, rồi chúng sẽ tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình phải chịu đau khổ như thế nào."
Cô ta ngửa đầu cười lớn.
"Lê Nhật Hạ! Tôi cảnh cáo cô, cô có thể sỉ nhục tôi, lăng mạ tôi, nhưng nếu hai đứa con tôi có rụng dù là chỉ một cọng tóc đi chăng nữa thì tôi nhất định sẽ cho cô sống không bằng chết!"
Đôi mắt Trương Tuyết Y chằng chịt tia máu, gân xanh nổi đầy tay và trán, cứ hễ nhìn sang Cherry và Dưa Hấu thì con tim như bị siết chặt lại.
"Ha ha, tình mẫu tử thiêng liêng thật đấy, nhưng bây giờ thì cô làm được gì cơ chứ? Có ngon thì đứng dậy cứu con cô ra đi, bây giờ đã là nửa đêm rồi, tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, chẳng còn ai thức để nghe cô kêu cứu đâu, Trương Tuyết Y."
Trương Tuyết Y tuy rất nôn nóng cứu con nhưng dưới tình cảnh này vẫn phải chờ thời cô, cô âm thầm liếc mắt quan sát nơi này.

Đây là một căn phòng dùng để chứa đồ, rất bụi bẩn, bốn góc tường đều có mạng nhện giăng kín, khả năng có người đi qua đây là bằng không.

Trương Tuyết Y nghiến chặt răng, ánh mắt vô cùng sắc bén và lạnh lẽo, tường chừng như một giây sau có thể nhảy bổ tới ăn tươi nuốt sống Lê Nhật Hạ.
"Rốt cuộc là tôi phải làm thế nào thì cô mới thả con tôi ra đây?"

"Thả hai đứa nó sao? Dễ lắm.

Cô chỉ cần ngồi nghe tôi nói chuyện khoảng ba mươi phút là được."
Lê Nhật Hạ nói xong liền kéo một cái ghế gần đó, ngồi đối diện với Trương Tuyết Y, ngay dưới chân cô ta chính là Cherry và Dưa Hấu vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
"Trương Tuyết Y, tôi với cô cũng không phải mới quen biết ngày một ngày hai, mục đích của tôi chắc cô cũng biết rồi nhỉ?"
"Nhất Thiên?"
"Đúng vậy, tôi yêu anh ấy, yêu còn nhiều hơn cô."
Lê Nhật Hạ ngửa mặt lên trời, tưởng tượng về một thế giới chỉ có mỗi cô ta về Dương Nhất Thiên.
"Cô yêu anh ấy thì sao chứ? Có liên quan gì tới tôi? Phụ nữ yêu anh ấy cũng đâu chỉ mình cô?"
"Nhưng bọn họ đâu thể xứng với Nhất Thiên bằng tôi! Trương Tuyết Y, chỉ cần cô biến mất...!Dương Nhất Thiên sẽ là của tôi..."
Nụ cười trên môi Lê Nhật Hạ đã bắt đầu kì quái.
Trương Tuyết Y siết chặt tay, chỉ hận không thể chạy tới tát cô ta một phát.
"Dù tôi có chết thì Dương Nhất Thiên vẫn sẽ mãi không yêu cô!"
"Bép!"

Lê Nhật Hạ lập tức đứng dậy rồi tiến tới tát Trương Tuyết Y một cái thật mạnh.

Mặt cô nghiêng sang một bên, gò má đã đỏ ửng, miệng lắp ba lắp bắp không nên câu.
"Cô...!Cô..."
Lê Nhật Hạ sững người, nhưng rất nhanh liền cười phá lên, buông lời châm chọc.
"Ha ha, không đâu, nếu cô chết thì Dương Nhất Thiên sẽ yêu tôi, con của cô cũng sẽ biến thành của tôi, chúng tôi sẽ chung sống vô cùng hạnh phúc."
Trương Tuyết Y vô cùng tức giận nhưng mắt thấy đôi giày cao gót của Lê Nhật Hạ ngay sát cạnh đầu bên đầu mình cũng không dám nói vớ vẩn.

Nhưng nhìn cô ta cũng có vẻ không bình thường, đôi mắt đục ngầu, trên môi luôn nở một nụ cười kì dị.
Lê Nhật Hạ cười chán chê lại ngồi xuống ghế, lấy chai rượu chuẩn bị trước đưa lên tu ừng ực, bắt đầu nói nhăng nói cuội.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi