LÊN KẾ HOẠCH RƯỚC PAPA VỀ NHÀ!



Lúc cô về tới nơi Dương Nhất Thiên đang hí hoáy nấu ăn ở trong bếp, còn ba cô thì ngồi xem ti vi ở ngoài phòng khách, có vẻ cuộc trò chuyện của hai người đã kết thúc vài phút trước đó.

Trương Tuyết Y nhanh chóng chạy thật nhanh vào bếp, phát hiện lưng áo sơ mi của Dương Nhất Thiên đã ướt đẫm.

"Anh à, nói chuyện sao rồi, ba em có đồng ý không?"
Anh quay người lại, mỉm cười gật đầu.

"Ba em đồng ý rồi, ông ấy nói tối nay ăn xong sẽ tới nhà anh để quyết định ngày cười."
Trương Tuyết Y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng.

"Mà hai người đã nói chuyện gì mà lâu quá vậy? Ông ấy có làm khó anh không?"
Dương Nhất Thiên rửa tay, đi lại búng cô một cái.

"Chuyện của đàn ông với nhau, em không cần biết đâu."
"Xì, không thèm hỏi nữa."
Tô Vân ở ngoài phòng khách cũng rất tò mò y như con gái mình.

Bà tiến lại ngồi cạnh Trương Tư Quang, thấp giọng dò hỏi.

"Mình à, khi nãy trong phòng anh đã nói gì với thằng bé vậy?"
"Chơi một ván cờ thôi."
"Ai thắng?"
"Nó thắng."

"Ông nhường à?"
"Tất nhiên rồi, chơi tốt đó nhưng không qua mặt được tôi đâu."
"Trời ạ, ông đúng là đồ trẻ con."
Tô Vân bật cười, đứng dậy đi vào bếp xem coi có cần phụ gì không.

Bữa tối hôm ấy đều do Dương Nhất Thiên một tay chuẩn bị, từ chế biến nguyên liệu đến nấu nướng, khẩu vị rất hợp với mọi người.

Sau khi ăn xong tất cả mọi người lại lái xe đến Dương Gia để chào hỏi và bàn bạc, cuối cùng cũng quyết định ngày cưới của Dương Nhất Thiên và Trương Tuyết Y là ngày mùng 1 tháng 1, nghĩa là chỉ còn gần một tháng nữa hai người sẽ chính thức về chung một nhà.

***
Tuần tới Trương Tuyết Y bận rộn hơn rất nhiều, ban ngày thì đi làm, đến tối lại về chuẩn bị cho hôn lễ của mình.

Nơi tổ chức và đồ ăn đều được giao lại cho Quân Dao và Tô Vân chuẩn bị, tuy nhiên về phần khách khứa và váy cưới, ảnh cưới cô vẫn phải tự mình lo liệu, chỉ riêng phần liệt kê danh sách khách mời thôi cũng đủ khiến cô đau dầu.

Trương Tuyết Y không định mời đồng nghiệp, vì khi rùm beng lên thì công việc sẽ gặp phải nhiều rắc rối.

Cô chỉ định mời bạn bè thân thiết và họ hàng hai bên, đồng thời cũng không mời phóng viên tới, tới thời điểm thích hợp hai người sẽ công khai sau.

Trương Tuyết Y nằm sấp trên giường, xung quanh chính là một đống giấy nháp và vài cây bút.

Cô vò đầu bứt tóc, ngồi bật dậy rồi chửi bới.

"Ôi trời ơi, khi nào mới xong đây? Rốt cuộc chúng ta có bao nhiêu họ hàng người thân vậy? Còn có những người mà em chưa từng gặp nữa?"
Dương Nhất Thiên đang nằm trên giường đọc sách thấy vậy thì phì cười, xoa đầu cô rồi an ủi.

"Cứ thong thả đi, còn tới ba tháng lận mà."
Trương Tuyết Y quay ngoắt lại nhìn anh, tức giận nói.

"Sao nhìn anh thảnh thơi quá vậy, phụ giúp em một tay đi chứ."
Anh ngồi dậy, xoa xoa vai cô, cố tình trốn tránh công việc phiền phức này.

"Có hối hận vì lấy anh không?"
"Hối hận chứ! Nếu biết tổ chức lễ cưới rắc rối như vậy thì em đã không cầu hôn anh rồi."
"Nghỉ ngơi một chút đi, anh dẫn em đi chơi."
"Đi đâu?"
"Đi đi rồi biết."
Dương Nhất Thiên và Trương Tuyết Y bước xuống giường, mặc một chiếc áo khoác đơn giản rồi đi ra ngoài, Cherry và Dưa Hấu đã sang nhà bạn chơi nên không cần lo cho chúng.

Hai người không đi xe như mọi ngày mà đi bộ.


Dương Nhất Thiên nắm tay Trương Tuyết Y, dắt cô đi trên con đường tấp nập người qua lại.

Từng gợn gió nhẹ thổi qua, khiến tóc của cô nhẹ bay trông gió.

"Không khí trong lành quá đi mất.

Lâu lắm rồi em mới thấy thoải mái như vậy."
"Hôm nay lúc anh đi làm về phát hiện ra một nơi rất đẹp, chúng ta tới đó ngắm cảnh một chút."
Hai người tay trong tay, vừa đi vừa nói chuyện, nhưng không hiểu sao Trương Tuyết Y lại có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.

"Anh à, sao em có cảm giác như mình đang bị theo dõi vậy."
Dương Nhất Thiên quay người lại, quan sát phía sau lưng nhưng không thấy ai cả, chắc Trương Tuyết Y chỉ cảm thấy bất an vì nghe tin Lê Nhật Hạ vượt ngục.

"Không có ai đâu, em đừng lo."
Cô gật đầu, quyết định không quan tâm tới nữa.

Sau hơn mười lăm phút đi bộ thì hai người đã dừng trước một cây cầu gần đó.

Ở đây rất vắng người, bên dưới là một dòng sông, hai ven sông có rất nhiều ngôi nhà, xung quanh đó cũng có rất nhiều toà câu tầng với rất nhiều ánh đèn đủ màu sắc.

Đứng từ trên cầu nhìn xuống cứ như là đang ngắm sao vậy, mặt nước phản chiếu ánh trăng ở trên cao khiến nó óng a óng ánh, trông rất đẹp và lãng mạn.

Trương Tuyết Y tiến tới, bám vào lan can, cảm thán không thôi.

"Không ngờ ở gần nhà mình cũng có một nơi như thế này."
"Cảnh đẹp không?"
"Ừm, đẹp lắm, cảm ơn anh."
Cô mỉm cười, nhắm mắt lại để tận hưởng không khí trong lành, bỗng dưng vài giây sau ở cổ lại xuất hiện một cảm giác lành lạnh.


Trương Tuyết Y mở mắt ra, trên chiếc cổ trắng ngần là một chiếc dây chuyền có mặt là hình mặt trăng, được đính một viên đá màu xanh lục trông rất đẹp.

"Cái gì đây?"
Dương Nhất Thiên sau khi đeo liền vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.

"Tặng em đó, đáng lẽ ra anh phải là người cầu hôn trước nhưng em lại thực hiện mất rồi, đến cả nhẫn cũng để em phải mua nên bây giờ anh tặng lại em một sợi dây chuyền, coi như đền bù nhé."
"Nhưng mà sao em cứ cảm thấy nó quen quen vậy nhỉ? Hình như từng thấy trên tạp chí rồi thì phải..."
Cô vân vê cằm, ngẫm nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn không nhớ ra nổi.

"Chỉ là một sợi dây bình thường của nhà thiết kế Victor thôi, tại em không thích đeo những món xa xỉ nên anh không dám mua một sợi quá đắt tiền."
"Hì hì, chỉ có anh là hiểu em nhất, tặng anh một nụ hôn này."
Trương Tuyết Y nhe răng cười, quay người lại ôm lấy eo Dương Nhất Thiên rồi thơm lên má anh một cái.

"Chụt."
"Sao lại hôn vào má vậy?"
"Nhỡ có người đi ngang qua thì ngại chết mất."
"Yên tâm đi, chỗ này ít người qua lại lắm."
Anh nói xong liền cúi người xuống hôn lên môi cô.

Hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau, không một kẽ hở.

"Y Y, anh yêu em...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi