LÊN KẾ HOẠCH RƯỚC PAPA VỀ NHÀ!



Những ngày tiếp theo đó rất nhẹ nhàng và quá đỗi yên bình, kể cả lúc ở nhà lẫn đi làm.

Không có ai gây sóng gió gì cho cô cả.
Cherry và Dưa Hấu cũng đã bắt đầu nhập học, học cùng với hai bé còn có bé Cam nữa.

Điều này khiến cho Trương Tuyết Y nhẹ nhõm đi rất nhiều, từ giờ cô sẽ không phải lo đến chuyện gửi nhờ hai bé ở đâu mỗi khi đi làm.
Nhưng có một việc là mấy ngày nay không thấy bóng dáng Dương Nhất Thiên đâu, có vài lần cô nhắn tin linh tinh này kia nhưng không thấy anh trả lời.

Gọi điện thoại nhưng cũng không bắt máy.

Có lần cô đi ngang qua rồi hỏi thử Cao Tuấn nhưng chỉ nhận được một câu trả lời là anh đã đi công tác rồi...
***

Chớp mắt đã một tuần trôi qua, cũng đã tới ngày công bố kết quả thử việc của Trương Tuyết Y.
Chờ sau khi đưa Cherry và Dưa Hấu tới trường học thì cô cũng nhanh chóng đi tới Dương Thị.
Những người khác chỉ hơi căng thẳng xíu thôi nhưng đối với Trương Tuyết Y thì lại nóng như lửa đốt.

Cô chỉ cần được ban lãnh đạo đánh giá tạm ổn là mừng rồi.
...
Trương Tuyết Y tới Dương Thị rồi đi thẳng lên văn phòng làm việc.

Chưa tới giờ làm nhưng tất cả mọi người đều đã có mặt gần đủ.
Tiểu Linh thấy cô đầu tiên nên cô bé chạy ra đón.
"Chị Tuyết Y, chị lên phòng Tổng Giám đốc đi!"
"Hả, gì cơ, làm gì phải lên tới tận đó?" Trương Tuyết Y ngỡ ngàng.
"Có kết quả thông qua kế hoạch của bộ phận thiết kế rồi, tính ra là ở phòng của Phó Giám đốc nhưng hôm nay Phó Giám đốc Lục Kiên bận rồi nên phải lên tận phòng Tổng Giám đốc lấy..."
Trương Tuyết Y: "..."
Cô chỉ tay vào người mình rồi nói một cách oan ức.
"Chị đi sao, sao lại là chị?"
Tiểu Linh lắc đầu rồi nói với giọng bất đắc dĩ.
"Em không biết, tổ trưởng kêu chị đi!"
Trương Tuyết Y cười gượng, cuối cùng cũng phải miễn cưỡng đi lên lấy kết quả về.
Phòng Tổng Giám đốc ở tầng cao nhất nên đi mất chút thời gian, khoảng mười phút.

Và đặc biệt dãy hành lang của tầng này không có lấy một bóng người, à không, phải nói là ít ai dám lên đây.

Trương Tuyết Y đi gần tới nơi thì nghe thấy có âm thanh vọng ra từ gần phòng chờ.
"Tổng Giám đốc của mấy người đã về chưa vậy?"
"Dạ chưa thưa quản lý Lê, khoảng nửa tiếng nữa Đại Boss mới về ạ." Người trả lời là một thư ký, giọng cô ta vừa có chút sợ hãi lẫn kính nể.
Trương Tuyết Y đi vào thì bắt gặp cảnh này, cô thư ký thấy cô thì lườm một cái, ánh mắt như nhìn một con chó đi lạc.
"Cô lên đây làm gì vậy, bộ muốn lên là lên được à?" Ả ta nói với giọng chanh chua.
"Tôi tới lấy kết quả của bộ phận thiết kế."
"Kết quả trợ lí Cao đang giữ rồi, cô ngồi đợi đi tí anh ta về rồi lấy."
"Vâng." Trương Tuyết Y đáp lại một câu rồi vào phòng chờ ngồi xuống.
Lê Nhật Hạ thấy vậy cũng đi vào theo rồi ngồi đối diện Trương Tuyết Y, cô ta nói với giọng mỉa mai.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì cô là Trần Tuyết Y đúng không?"
"Vâng."
"Ồ, nghe nói bữa trước bài thuyết trình của cô không tốt đúng không, kiểu này là chuẩn bị bị cho thôi việc rồi chứ gì?"
Trương Tuyết Y thở dài ngao ngán, cô nói với vẻ bất lực.
"Haiz, nghỉ việc thì thôi vậy, đành phải về nhà đi lấy chồng giàu thôi chứ biết sao bây giờ..."
"..." Lê Nhật Hạ nhíu mày, nhìn người trước mặt mình như một con điên, một con nhỏ nhà quê mà đòi lấy đại gia à?

"Hứ, với cái bản mặt của cô thì đi làm tình nhân cho mấy ông bụng bự còn nghe được đấy, chứ tu đến kiếp sau còn chưa lấy được ai nhà giàu đâu..." Cô ta nói với giọng khinh thường.
Trương Tuyết Y không tức giận, ngược lại còn cười khẽ rồi nói.
"Quản lí Lê nghĩ vậy thật sao, biết đâu người theo đuổi tôi còn xếp hàng dài lận đấy..."
"Vậy sao..." Lê Nhật Hạ nói vậy nhưng cũng chẳng để ý, chỉ xem đây là một câu nói an ủi bản thân của Trương Tuyết Y thôi.
"À đúng rồi, dù cô có vớ được người nào đi chăng nữa thì cũng không bằng tôi đâu, nhìn này, thấy không, đây là chồng tương lai của tôi đó, hôm qua tôi và anh ấy còn ở chung một khách sạn nữa này."
Lê Nhật Hạ cười đắc ý, cô ta lấy điện thoại ra rồi mở một vài bức ảnh đưa cho Trương Tuyết Y coi.
Người trong ảnh là Dương Nhất Thiên, nhìn từ góc này thì có vẻ như người chụp là Lê Nhật Hạ, hai người tuy không chung một khung hình nhưng địa điểm và phong cảnh phía sau hoàn toàn giống nhau, thời gian cũng hoàn toàn trùng khớp.
Lê Nhật Hạ mỉm cười, cô ta tiếp tục lấy một sợi dây chuyền trong túi xách ra rồi khoe khoang với Trương Tuyết Y.
"Còn đây nữa, trong lúc chúng tôi ở cùng nhau thì anh ấy đã mua cho tôi rất nhiều trang sức, nhưng sợi dây này là cái đắt nhất này, nghèo kiết xác như cô thì làm gì có tiền mua chứ."
Lê Nhật Hạ cười thầm, cô ta cầm sợi dây lên rồi đắc ý nhìn.
Tuần trước cô ta đã vô tình nghe thấy cuộc trò của Cao Tuấn với một người khác, nội dung đại loại như là tuần tới Dương Nhất Thiên sẽ tới tỉnh đó công tác và kiểm tra nên hãy chuẩn bị khách sạn và tài liệu trước.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi