LÊN KẾ HOẠCH RƯỚC PAPA VỀ NHÀ!



Cùng lúc này ở Trương Gia.

Hai chiếc xe màu đen sang trọng từ từ tiến tới, phía sau còn thêm năm chiếc nữa, thoạt nhìn như là vệ sĩ đi theo.
Nó dừng lại ngay trước cổng nhà của Trương Tuyết Y.

Hoàng quản gia là người bước xuống đầu tiên.

Ông lần lượt mở cửa từng xe.

Hai người bước xuống từ chiếc xe đầu tiên là Dương Lập Thành và Lương Hi Hoa, cả hai cụ đều khoác trên mình một bộ đồ nhẹ nhàng, thanh lịch nhưng cũng không kém phần sang trọng.
Thoạt nhìn chắc không ai tưởng hai người đã có cháu với chắt luôn rồi.
Còn hai người bước xuống từ chiếc xe thứ hai là Dương Minh Thành và Quân Dao.

Cả hai cũng ăn mặc rất thoải mái, như là tới đây với tư cách là những người bạn vậy, chứ không phải tới làm khách.
Quân Dao tiến tới chỗ Lương Hi Hoa rồi hỏi một cách e dè.
"Mẹ...!chúng ta chưa báo trước mà tới đây liệu có đường đột quá không ạ?"

Lương Hi Hoa nghe vậy liền lườm một cái, bà nói với vẻ tức giận.
"Đường đột, đường đột thì có sao chứ? Tôi thà mất mặt còn hơn mất cháu dâu với chắt nội!"
Dương Lập Thành cũng gật đầu rồi bồi thêm một câu.
"Mẹ con nói đúng đấy, chứ nhìn hai đứa mà xem.

Con trai cũng lớn như vậy rồi, sự nghiệp cũng đã có, con cái cũng có nốt.

Thế mà mãi không cưa đổ được vợ.

Tính ra đến nay cũng mấy tháng rồi đó chứ, lấy cớ dọn qua bên đó ở luôn rồi.

Chả thèm về thăm hai cái thân già này chút nào.

Đã thế lại còn không tán được, nói xem có vô dụng không cơ chứ!"
Dương Minh Thành: "..."
Quân Dao: "..."
Lương Hi Hoa lại nói tiếp.
"Mà đáng đời lắm, khi trước còn thì không biết giữ.

Bây giờ để lưu lạc tới mức này.

Chuyện này truyền ra xem có ai cười cho không? Đường đường là một người đàn ông mà tán mãi không được một cô gái, đúng là làm ta thất vọng mà."
Bà vừa nói xoa ngực, mặt đã đỏ bừng hết cả lên.

Hễ cứ nghĩ tới chuyện này là bà không thể bình tĩnh cho được.
Quân Dao nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Đúng là lần này Dương Nhất Thiên đã làm cho mọi người khá thất vọng.
Dương Minh Thành đi bên cạnh cũng không mấy vui vẻ gì.

Ông thở dài rồi lắc đầu ngao ngán.

Từ xưa tới giờ ông rất hãnh diện và tư hào về hai đứa con trai của mình.
Một đứa thì không theo nghề kinh doanh mà lại đi làm cảnh sát, tuy vậy nhưng thằng bé vẫn rất thành công và gặt hái được nhiều điều.

Mặc dù nghề này có hơi nguy hiểm.
Còn đứa lớn thì khỏi phải nói, ông rất hãnh diện khi người khác hỏi về con của mình.

Tuy nó còn trẻ, và gặp thất bại rất nhiều lần trong sự nghiệp của mình nhưng tính đến thời điểm hiện tại thì đã vượt ngoài mong đợi rồi.
Dương Nhất Thiên rất có thiên phú về thương trường, anh cũng chính là người đưa Dương Thị ra sàn đấu quốc tế từng bước một.
Nhưng nếu xét về mảng hôn nhân và gia đình thì có lẽ Dương Nhất Thiên đã thất bại rồi.

Phải, thất bại một cách ê chề và thảm hại.
...
Hoàng quản gia là người đi trước, ông tiến lên rồi gõ cửa.

Còn mọi người thì đi ngay sau.
Ngay lập tức từ trong căn biệt thự phát ra những tiếng bước chân nhè nhẹ.
"Cạch-" Dì Lan là người đi ra mở cửa, ngay khi thấy những người trước mặt mình thì khuôn mặt bà có chút ngạc nhiên, nhưng vài giây sau liền khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.
"Mời mọi người vào nhà, để tôi gọi ông chủ bà chủ xuống!"
Dì Lan nói rồi ngay lập tức kêu những nữ hầu gần đó dọn dẹp ghế rồi lấy nước uống cho cả nhà vừa tới.
Còn mình thì đi lên lầu.
Năm phút sau Trương Tư Quang và Tô Vân đã bước xuống lầu.

Cả hai nhìn những người ngồi dưới ghế thì đều nhíu mày, sao mấy người này lại ở đây vậy chứ?
Trương Tư Quang đi tới rồi nói, ông cười một cách mỉa mai.
"Hóa ra là bác Dương với lại anh chị Dương à, không biết hôm nay ngọn gió nào đưa mọi người tới đây nhỉ?"
Dương Minh Thành mỉm cười đáp lại.
"Qua đây chỉ có một chút chuyện lặt vặt thôi, với hình như dạo này anh Trương có vẻ rảnh nhỉ, ngày thường cũng không thấy tới công ty."
Trương Tư Quang ngồi xuống uống một ngụm trà rồi nói.
"Công ty đã có người quản lí rồi, với cả Húc Húc nó cũng ở đó nên tôi không lo.

Bây giờ đều đã có tuổi rồi, không biết còn sống được bao nhiêu mùa xuân nữa nên cứ phải tận hưởng đã, làm cho nhiều rồi khi chết cũng có mang theo được đâu."
Cả hai bên đều mỉm cười, nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Bác Dương, cháu không biết hai người tới đây làm gì nhưng nếu nói về chuyện tình cảm của Tuyết Y và Nhất Thiên thì cháu không đồng ý đâu ạ."
Một lúc sau Tô Vân lên tiếng, giọng nói có phần hờ hững và lạnh nhạt.
Bà cũng đã biết tình hình của con gái mình dạo gần đây.

Dương Nhất Thiên đã chuyển tới nhà con bé ở với đủ thứ lý do trên trời dưới đất.
Và Trương Tuyết Y cũng không từ chối, tuy không biết hai đứa có ngủ chung phòng không nhưng bà và chồng cảm thấy rất khó chịu về điều này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi