LÊN KẾ HOẠCH RƯỚC PAPA VỀ NHÀ!



Lương Hi Hoa nghe vậy thì cũng không nói gì.

Bà nhìn Tô Vân một hồi rồi rồi thở dài, lúc này mới lên tiếng.
"Tiểu Vân, Tư Quang, hôm nay chúng ta không phải tới vì chuyện này, chuyện tình cảm của tụi nhỏ thì cứ để chúng nó tự giải quyết, người lớn hà cớ gì phải xen vào chi cho mệt, vả lại trong truyện này Dương Nhất Thiên cũng là người có lỗi.

Mặc dù không biết thằng nhóc đó đã làm gì nhưng bác cũng không muốn tẩy trắng gì đâu, còn hôm nay ghé thăm là vì chuyện khác."
Ngay khi Lương Hi Hoa vừa dứt lời thì Dương Minh Thành và Quân Dao liền quay ra nhìn bà với ánh mắt ngỡ ngàng.

Không phải tới khuyên Trương Gia đồng ý cho hai đứa quen nhau sao, sao bây giờ lại bảo không quan tâm rồi?
Còn Dương Lập Thành cũng không ngạc nhiên gì mấy, ngay từ khi Tô Vân nói câu kia thì ông đã biết vợ mình sẽ nói như thế nào rồi.

Ông cầm tách trà lên uống một ngụm rồi chậm rãi nói tiếp.
"Thật ra thì ngày mốt là tiệc mừng thọ của bác rồi, tới đây chỉ vì muốn mời nhà các con tới góp vui thôi.


Tuyết Y và Nhất Thiên nó cũng đã là bạn nên hiểu lầm gì trong quá khứ cứ xóa sạch hết đi.

Vả lại mấy năm trước hai đứa cũng không tới rồi, chẳng lẽ năm nay cũng không tới được hả?"
Trương Tư Quang và Tô Vân nghe vậy thì có chút ngại, đúng là mấy năm trước do tức giận chuyện Dương Gia nên họ không muốn tới, nhưng lần này trưởng bối đã đích thân tới đây mời thì làm sao mà từ chối được?
Trương Tư Quang trả lời.
"Bác Dương, lần này bọn cháu sẽ tới mừng thọ bác, bác yên tâm đi."
Dương Lập Thành lúc này mới gật đầu hài lòng, tiện thể còn nói thêm một câu.
"Ừ ừ, vậy là tốt rồi, mà kêu Tuyết Y mang hai đứa nhóc tới luôn, dù sao hôm đó cũng là ngày kỉ niệm ngày thành lập Dương Thị."
"Vâng." Tô Vân và Trương Tư Quang gật đầu.
Mọi người ngồi nói chuyện một xíu nữa rồi mới về, trước lúc đi Quân Dao quay lại nói với Tô Vân một câu, vẻ mặt có chút áy náy.

Hồi trẻ hai người đã từng là bạn, nhưng không hiểu sao bây giờ lại có vẻ xa cách như vậy.
"Tô Vân, tôi thay mặt Nhất Thiên xin lỗi bà, có lẽ nó đã làm Tuyết Y tổn thương nhiều rồi, nhưng dù sao tôi vẫn muốn mọi người có thể ủng hộ chuyện tình cảm của hai đứa nó, tôi cũng không muốn mất đi đứa con dâu như con bé..."
Tô Vân nghe vậy thì sóng mũi có chút cay cay.

Bà cầm tay Quân Dao rồi nói.
"Dao Dao, thật ra tôi cũng không muốn mọi chuyện thành ra như vậy, nhưng tôi vẫn tôn trọng ý kiến của con gái mình, nó muốn sao tôi cũng sẽ không từ chối.

Còn đối với bên nhà bà, nếu Trương Gia làm gì không phải thì cũng cho tôi thay mặt gửi đến lời xin lỗi."
Quân Dao mỉm cười.
"Không sao, bữa đó bà nhớ tới nhé, kêu cả Húc Húc tới nữa.


Tôi sẽ chờ."
"Ừ, đi đường cẩn thận nhé, tạm biệt."
"Tạm biệt."
***
Thoắt cái ngày mừng thọ của Dương Thị cũng đã tới, buổi sáng Trương Tuyết Y đã thay đồ sạch sẽ cho Cherry và Dưa Hấu rồi đưa tới cho Hoàng quản gia trông hộ.

Tính ra cô định đưa thẳng cho ba mẹ của Dương Nhất Thiên, nhưng hình như hôm nay cả nhà bên đó đều phải lên Dương Thị họp nên chỉ còn mỗi bác quản gia ở đó thôi.
Còn cô thì tới công ty, hôm nay có tiệc nên Dương Thị chỉ cho làm một buổi sáng thôi, còn buổi chiều để cho mọi người về chuẩn bị đồ đạc, và trang điểm này kia.
Vì vậy nên sau khi tan làm thì Trương Tuyết Y và Tiểu Linh cũng đi tới trung tâm mua sắm ngay đối diện tòa nhà Dương Thị.
Cả hai cùng vào thang máy rồi bấm chọn lên tầng cao nhất - nơi chuyên bán những chiếc đầm dạ hội cao cấp.
Tầng này rất rộng và có đủ các kiểu váy sang trọng.

Đủ màu sắc cũng như giá tiền tương ứng.
Tiểu Linh khoác tay Trương Tuyết Y rồi rụt rè hỏi.
"Chị ơi, đồ ở chỗ này đắt lắm đó, liệu em với chị có đủ tiền mua không?"
Trương Tuyết Y vỗ tay cô bé rồi bình tĩnh trả lời.
"Không sao đâu, chọn chiếc rẻ rẻ xíu là được đó mà, với lại mặc xong thì hôm sau em lên mấy trang web quần áo rồi bán lại ấy, đồ mới mặc một lần sẽ không bị lỗ nhiều đâu."

"Ồ, vậy cũng được hả?" Tiểu Linh tò mò hỏi, có thể nhượng lại đồ đã mặc sao?
Trương Tuyết Y gật đầu.
"Ừ, chị cũng hay làm như vậy đấy, đỡ lãng phí tiền." Với lại có chiếc thẻ đen của Dương Nhất Thiên thì sợ gì chứ.
Tiểu Linh gật đầu, cô bé thử tiến lại những bộ đồ được treo trong tủ kính để coi giá tiền nhưng sau khi thấy được thì trợn tròn mắt.

Cả một dãy số không dài dằng dẵng đằng sau.
Tiểu Linh kéo tay Trương Tuyết Y ở gần đó lại rồi nói.
"Chị ơi, chị nhìn chiếc đầm này nè, mắc thật đó!"
"Đâu đâu?" Trương Tuyết Y nghe vậy cũng tò mò lại xem, nhưng nhìn giá tiền xong thì bủn rủn hết cả người.
Cô kéo Tiểu Linh ra xa đó rồi nói.
"Tránh xa chỗ này ra đi em, làm rớt một cái cúc thôi chắc bán mười cái thân cũng không trả hết nợ."
Tiểu Linh gật đầu lia lịa, cô bé cũng chưa muốn phải mất mạng ở chỗ này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi