LÊN KẾ HOẠCH RƯỚC PAPA VỀ NHÀ!



Cả hai người đều đi xung quanh tầng này để kiếm cái nào rẻ rẻ thì những tiếng lạch cạch của giày cao gót vang lên, tiếp đó là một giọng nữ chanh chua phát ra.
"Hai người các cô làm gì ở đây vậy, hư một cái thôi cũng không đủ tiền đền được đâu đấy!"
Lê Nhật Hạ tiến tới chỗ Trương Tuyết Y rồi cười lạnh, một con nhà quê mà cũng mò tới đây để mua hàng hiệu à.

Chắc nghĩ mình được cái mặt đẹp nên muốn tới diện đồ hiệu để câu dẫn ai đây mà, đúng là đồ lẳng lơ.
Cô ta nói một cách mỉa mai.
"Còn đứng ở đây làm gì vậy, cô cũng muốn mua à, chọn lấy cái rẻ nhất mà mua đấy, đỡ lãng phí!"
Trương Tuyết Y nghe vậy thì cũng không nói gì, chỉ xem Lê Nhật Hạ như một người vô hình, còn mình với Tiểu Linh tiếp tục đi xem đồ.
Cô tiến tới một chỗ gần đó rồi hỏi nhân viên.
"Cho tôi xem bộ rẻ nhất trong đây có được không ạ?"
Ả nhân viên có vẻ như là người quen của Lê Nhật Hạ, nghe Trương Tuyết Y nói vậy thì trả lời bằng giọng mỉa mai xen lẫn chán ghét.
"Quay ra đằng sau rồi nhìn thẳng về hướng 45°, chỗ đó là những bộ rẻ nhất rồi, nếu mà muốn rẻ nữa thì đi ra chỗ khác đi, chứ nơi này không có loại đó đâu."

Trương Tuyết Y khẽ gật đầu rồi tiến tới hướng cô ta vừa chỉ.

Những bộ phía này quả thật không đắt lắm, nếu như so với những bộ đồ bình thường thì chắc chắn sẽ đắt hơn, nhưng khi so sánh với hàng hiệu thì giá này là vừa đủ rồi, không đắt cũng không rẻ.
Cô chọn cho Tiểu Linh một bộ váy đơn giản vừa với vóc người cô bé, còn mình thì chọn lấy một bộ màu xanh rêu, sau khi thử xong thì Trương Tuyết Y mang ra ngoài nói với nhân viên.
"Tính tiền cho tôi cái này đi."
Ả nhân viên nhếch mép, đang định cầm lấy thì Lê Nhật Hạ đi tới rồi giựt lại.
"Tôi mua cái này, gói lại cho tôi."
"Vâng."
Trương Tuyết Y: "..."
Tiểu Linh: "..."
Giựt đồ mà người khác đã chọn có vẻ thú vị nhỉ?
Trương Tuyết Y thở dài, cô lấy một bộ khác cùng kích cỡ với bộ mới nãy rồi đi ra quầy thu ngân.
Chờ khi Trương Tuyết Y và Tiểu Linh tính tiền xong rồi đi ra khỏi thì Lê Nhật Hạ mới lấy một bộ y chang vậy rồi đưa cho ả nhân viên đi ngay sau lưng mình.
"Gói chiếc đầm này lại cho tôi!"
"Nhưng mà cái này giống với cái của người phụ nữ kia rồi ạ..."
"Cô nói nhiều quá vậy, kêu làm thì làm đi, với lại gói chiếc kia lại luôn cho tôi!"
Lê Nhật Hạ tức giận quát lên, giọng cô ta to tới nỗi ả nhân viên đứng bên cạnh phải rùng mình, không dám cãi lại mà răm rắp nghe theo.
Trương Tuyết Y, để xem hôm nay cô với tôi ai đẹp hơn?
***
"Xì, đúng là cái thứ gì đâu không mà!" Trương Tuyết Y bĩu môi nói, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú theo bóng lưng vừa mới đi từ trong ra.
Tiểu Linh nuốt nước miếng, cô bé rụt rè kéo tay cô rồi hỏi.
"Chị, quản lí Lê đó bị gì vậy? Sao lại mua một chiếc giống y đúc chiếc váy của chị vậy chứ?"

Trương Tuyết Y trả lời, giọng nói lộ rõ vẻ chán ghét.
"Cô ta muốn chơi trò đụng hàng đó em, để xem ai đẹp hơn." Cô đã biết ngay là Lê Nhật Hạ chẳng tốt đẹp gì đâu mà, may mà lúc đi ra đã đứng ngay góc khuất này để theo dõi tình hình, vì vậy mới biết được chiêu trò của ả.
Nếu như Lê Nhật Hạ thay đồ rồi tới biệt thự Dương Gia trước thì khi Trương Tuyết Y vào sau chắc chắn sẽ bị nói là ăn theo, làm theo.
"Chị, em có cách này, chị có muốn thử không?" Tiểu Linh nói, đôi mắt lộ rõ vẻ khoái chí.
"Cách gì cơ?"
Cô bé mỉm cười rồi kéo Trương Tuyết Y đi xuống dưới phòng chờ tầng một.

Cả hai chốt cửa lại rồi đi vào trong.
"Nè, em tính làm gì vậy?" Trương Tuyết Y tò mò hỏi.
"Em sẽ biến chiếc váy này thành độc nhất vô nhị!" Tiểu Linh mỉm cười nói.
***
Bên trong Cẩm Tú Viên.
Người làm tấp nập đi lại, trên tay bưng đủ thứ, nào là đồ ăn, thức uống, nào là rượu vang, đồ trang trí.
Căn biệt thự đã đẹp hơn rất nhiều, không còn là màu vàng cổ kính thường ngày nữa mà là một màu trắng tinh khiết.
Hoa trang trí cũng được dán lên rất nhiều.

Cẩm Tú Viên rất rộng, đặc biệt là phòng khách, vì vậy nên tổ chức một buổi tiệc như hôm nay không có gì là khó cả.
Mọi năm ngày kỉ niệm thành lập công ty vẫn diễn ra ở Dương Thị, nhưng năm nay ngày mừng thọ của Dương lão gia tính theo ngày âm lịch* lại trùng với ngày này nên mọi người đã bàn bạc rồi đưa ra quyết định là tổ chức ở Cẩm Tú Viên luôn cho tiện.
Những chiếc bàn ăn trải khăn vàng được bê ra rồi sắp xếp từng cái một.

Khoảng ba mươi phút sau thì công việc trang trí và chuẩn bị cuối cùng đã hoàn thành.
Khách khứa cũng đã bắt đầu có mặt.
Hai chiếc xe màu đen đi tới trước cổng Cẩm Tú Viên rồi dừng lại.

Cánh cửa được mở ra, cùng lúc đó bốn đôi chân thon dài bước xuống.
-----
(*) Mình không rõ ngày mừng tuổi của các cụ già tính theo ngày âm hay dương nên ghi đại ngày âm để cho nó hợp lý một chút xíu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi