LÊN KẾ HOẠCH RƯỚC PAPA VỀ NHÀ!



"Phó Giám đốc Lục, thật xin lỗi, thân phận bạn tôi tôi phải giữ bí mật, nhưng tôi nghĩ chuyện này cũng có liên quan đến Trần Tuyết Y." Khuôn mặt Lê Nhật Hạ lộ rõ vẻ khẩn trương, trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Cô đi ra ngoài đi."
"Vâng." Lê Nhật Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra rồi đóng cửa lại.
Lục Kiên lúc này mới cầm những bức ảnh được đặt trên bàn lên xem, mặt đầy vẻ nghi vấn, anh nhìn thế nào cũng không thấy giống vị chủ tịch của D.F.N, bởi vì người đàn ông trong ảnh ăn mặc hết sức bình thường, chỉ có đôi mắt màu hổ phách là giống trong lời đồn.
Lục Kiên ngửa người ra sau, tựa lưng vào ghế, xem xét lại lời nói khi nãy của Lê Nhật Hạ.

Thủ phạm là Trương Tuyết Y sao? Tại sao cô ta lại làm như vậy? Thân phận của Trương Tuyết Y cũng đâu giống người bình thường, đường là đại tiểu thư của Trương Gia, đã thế còn là con dâu của Dương Gia nữa, không sớm cũng muộn cô ta sẽ phải gả cho Dương Nhất Thiên.
Vậy lí do Trương Tuyết làm vậy là gì? Hay là muốn kết giao với Dạ Nguyệt? Lục Kiên bắt đầu nghĩ tới lí do này, anh ta nhăn trán, xoa xoa thái dương.
Thật ra thì Lục Kiên ngay từ đầu cũng chẳng ưa gì Trương Tuyết Y, anh nhìn kiểu gì cũng thấy Trương Tuyết Y là một người phụ nữ lẳng lơ, không đàng hoàng, nếu như chuyện này là thật thì cũng tốt, có thể một bước dìm cô ta xuống nước, loại bỏ nguy hiểm bên cạnh Dương Nhất Thiên, nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.
Lục Kiên rối như tơ vò, lại cầm bức ảnh lên nhìn một lần nữa, sau một hồi liền quyết định gọi Huyết Tư Vũ tới, vì khi trước người Dương Nhất Thiên nhờ đi điều tra về D.F.N chính là Huyết Tư Vũ, người chụp được ảnh chính diện của Dạ Nguyệt cũng chính là cậu.
Anh lập tức nhấc máy gọi điện, Huyết Tư Vũ cũng rất nhanh liền tới nơi.
Cậu cầm mấy bức ảnh lên xem, gật gật đầu.
"Người này đúng là Dạ Nguyệt, còn người phụ nữ trong ảnh là ai vậy? Sao giống giống nữ ma đầu quá."
"Là cô ta đó." Lục Kiên thản nhiên ném lại một câu.
"Mà cậu có chắc chắn người đó là Dạ Nguyệt không?"
"Chắc chắn 100%, đây này, cậu xem đi, đôi mắt này không thể nhầm lẫn được." Huyết Tư Vũ gật đầu chắc nịch, ngay sau đó liền mở điện thoại ra, bấm vào vài bức ảnh, người trong đó với lại người đàn ông đeo khẩu trang trong mấy bức Lê Nhật Hạ đưa đúng là một.
Lục Kiên thở dài, xem ra chuyện này không khỏi liên quan đến Trương Tuyết Y rồi.

Anh uống một ngụm nước rồi kể đầu đuôi mọi chuyện cho Huyết Tư Vũ nghe.

Huyết Tư Vũ nghe xong hệt như muốn rớt cả tim ra ngoài, Trương Tuyết Y ấy vậy mà lại có quen biết với Dạ Nguyệt? Thân phận tên đó đâu phải bình thường đâu chứ.
"Tuyết Y chắc chắc không phải là người bán đi bản thiết kế của công ty, nhưng mà tại sao cô ấy lại quen biết với tên chủ tịch kia?"
"Nội gián có phải cô ta còn chưa chắc đâu, lòng tham không đáy, biết đâu cô ta lại muốn cái danh phận Dạ phu nhân chứ." Lục Kiên vừa nói vừa cười khinh bỉ.
"..." Quả thật trường hợp này vẫn có thể xảy ra, nhưng cậu vẫn cảm thấy Trương Tuyết Y không phải loại người như vậy.
"Đã gọi điện cho lão đại chưa vậy?"
"Chưa, vài ngày nữa rồi gọi, để Nhất Thiên chuyên tâm xử lia đám người tép ria bên nước M đi đã."
"Ừ."
"Chuyện này cậu đừng có mà lép bép với Trương Tuyết Y, nếu như cô ta là nội gián thật thì hỏng chuyện đấy."
"Ừ, biết rồi." Huyết Tư Vũ lại gật đầu một cách máy móc.
"Sao không gọi nữ ma đầu lên rồi hỏi thẳng?"
"Cuối giờ làm tôi sẽ gọi lên, bây giờ công ty vẫn còn nhiều người, không tiện."
***
Lê Nhật Hạ bước vào văn phòng của mình rồi đi đi lại lại, lòng như lửa đốt.

Cô ta cắn móng tay, suy nghĩ một hồi liền gọi vài cuộc điện thoại đến người giao dịch hôm trước, sau khi xác nhận sẽ không bị bại lộ mới yên tâm ngồi xuống ghế.
Lê Nhật Hạ cho người thăm dò ở phòng Phó Tổng Giám đốc và văn phòng thiết kế nhưng không thấy động tĩnh gì, bây giờ cô ta đã có chút sốt ruột, đáng lẽ Lục Kiên phải gọi Trương Tuyết Y lên để tra hỏi chứ nhỉ?
Cô ta gục mặt xuống bàn, tiếp tục gọi điện thoại để phái người theo dõi trong mấy ngày tới.
***
Cả ngày hôm nay bộ phận thiết kế yên tĩnh đến lạ thường, không ai dám nói một lời nào, một cây bút rơi xuống đất thôi cũng đủ làm mọi người đổ mồ hôi hột.

Phùng Mỹ Liên hôm nay hệt như trúng tà, cứ cách năm phút lại ra chửi một trận, đã thế toàn sử dụng những lời lẽ khó nghe, nhưng chẳng ai dám đứng lên nói lại, vì họ biết cãi lại lúc bà ta đang nổi giận thì chỉ có rước họa vào thân.
Trương Tuyết Y cũng như một con rùa vậy, cô cố rụt cổ xuống, làm cho mình giống một người tàng hình, nhưng cuối cùng vẫn bị dính những quả bom chửi của bà ta.
Đến chiều khi tan ca tất cả mọi người đều ra về, Trương Tuyết Y cũng thu dọn túi xách rồi ra nhà trẻ đón hai đứa con nhưng chưa kịp đi đã bị thư kí Phó Giám đốc gọi lại, nói rằng Lục Kiên muốn gặp cô.
Trương Tuyết Y tuy còn nhiều nghi vấn nhưng không dám hỏi lại, chỉ đành nhắn tin nhờ Lê Tử Đằng đón hai bé giúp, còn mình thì đi theo cô thư kí kia.
Lúc cô bước vào Lục Kiên đang nói chuyện điện thoại với ai đó, thấy Trương Tuyết Y thì ngay lập tức cúp máy, chẳng chào hỏi gì mà hỏi ngay một câu không đầu không đuôi.
"Trương Tuyết Y, cô có quen biết với chủ tịch D.F.N à?"
"Dạ không, Phó Giám đốc Lục, anh nghi ngờ tôi là nội gián sao?"
Trương Tuyết Y lắc đầu, mí mắt giật giật, cười một cách gượng gạo, cái tên này đang suy nghĩ điên rồ gì vậy?
"Sáng chủ nhật cô làm gì?"
"Tôi đi đón bạn."
"Trai hay gái?"
"Anh hỏi nhiều như vậy làm gì, đang điều tra tôi sao?"
"Tôi đang nghi ngờ cô là nội gián, vui lòng phối hợp."
Lục Kiên nhếch mép, vừa nói vừa gõ vài cái lên mặt bàn.
Trương Tuyết Y hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
"Tôi hỏi lại lần nữa, người bạn cô đi đón đó là trai hay gái?"
"Trai."
"Người này sao?" Lục Kiên lấy một bức ảnh mà khi nãy Lê Nhật Hạ mang tới đưa ra trước mặt cô.
Trương Tuyết Y gật đầu, nhưng có chút nhưng tức giận.

"Phó Giám đốc Lục, anh cho người theo dõi tôi sao?"
"Chuyện này cô không cần quan tâm, người đàn ông đó tên gì?"
Cô nắm chặt tay lại, mím chặt môi, nếu không phải bây giờ quan hệ hai người là cấp trên - cấp dưới thì Lục Kiên chắc chắn đã ăn đấm rồi.

Nhưng Trương Tuyết Y vẫn chưa muốn mất đi công việc béo bở này nên cô phải nhẫn nhịn.
Lục Kiên thấy cô không trả lời liền hỏi tiếp.
"Hắn ta tên Dạ Nguyệt đúng không?"
Trương Tuyết Y im lặng, mãi một lúc sau mới trả lời.
"Phó Giám độc Lục, anh cho người theo dõi tôi rồi lại còn điều tra cả bạn của tôi sao?"
"Trương Tuyết Y, cô giả ngu hay ngu thật vậy?" Lục Kiên bắt đầu tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
"Ý anh là gì chứ?"
"CÔ không biết người đó là chủ tịch tập đoàn D.F.N - Dạ Nguyệt à?"
"Anh đùa tôi sao, cậu ta chỉ là một quản lí khách sạn bình thương thôi mà, hay anh tìm nhầm người rồi?"
Lục Kiên hít thở không thông, người phụ này đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Là cô ta không biết thân phận thật của tên đó hay đang cố che giấu cho hắn ta?
Anh đứng dậy mở cặp mình lấy ra một tập tài liệu đưa cho Trương Tuyết Y.
Trương Tuyết Y tỏ vẻ nghi vấn nhưng vẫn mở ra xem, không ngờ trong đó lại là sơ yếu lí lịch của Dạ Nguyệt.

Không nhiều lắm, chỉ duy nhất vài bức ảnh, tên tuổi và thân phận, đến cả quê quán và người thân cũng không có ghi.
"Trương Tuyết Y, cô rốt cuộc là đang giả ngu hay ngu thật vậy? Người bạn của cô chính là chủ tịch tập đoang D.F.N - Dạ Nguyệt, và cũng chính là người vửa mở họp báo ra mắt sản phẩm sáng nay.
Tôi nghi ngờ cô là người đã lén bán bản thiết kế của công ty vì cô có quen biết hăn ta, sáng chủ nhật cô còn tới sân bay một mình để đón hắn về nước không phải sao?"
Lần này Trương Tuyết Y quả thật không thể cãi được nữa, chỉ biết đứng đó trợn tròn mắt, cô thực sự không biết chuyện này.
Cô lắp ba lắp bắp.

"Phó Giám đốc Lục, bản thiết kế lần này bị mất thực sự không liên quan đến tôi, tôi không biết gì hết, tôi cũng không biết bạn tôi là chủ tịch của D.F.N."
"Vậy cô tiếp cận tên đó làm gì, không phải vì cái danh Dạ phu nhân sao?"
"Tất nhiên là không phải rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường."
"Trương Tuyết Y, quan hệ của hai người tôi không quan tâm, nhưng nếu điều tra không ra hung thủ thì người bị nghi ngờ đầu tiên chính là cô."
"Tôi sao, tại sao lại là tôi chứ, nói có sách mách có chứng, anh không có chứng cứ thì đừng có mà vu khống cho tôi!"
"Tiếp cận Dạ Nguyệt chính là động cơ phạm tội lớn nhất của cô rồi."
Lục Kiên vẫn không chịu thua, quyết tâm nói đến cùng.
"Phó Giám đốc Lục, cứ chờ đấy, chờ tôi mang được chứng cứ chứng minh mình trong sạch thì anh nhất định phải cúi đầu xin lỗi tôi!"
Trương Tuyết Y nói xong liền đùng đùng bỏ đi, không chào hỏi lấy một lời, cũng không chờ người đàn ông kia đồng ý với câu nói của mình.
Ngay khi bóng dáng Trương Tuyết Y khuất đi thì Huyết Tư Vũ cũng từ trong phòng nghỉ bước ra ngoài.
"Này, Lục Kiên, tôi cảm thấy những gì cô ấy nói không có gì là giả đâu, có lẽ Tuyết Y không biết thân phận thật của hắn."
"Chuyện này còn chưa chăc đâu, cô ta giỏi diễn xuât như thế thì việc gì chả che giấu được, tạm thời cứ cho người theo dõi đi đã."
***
Lúc Trương Tuyết Y về đến nhà chỉ mới hơn sáu giờ tối, Cherry và Dưa Hấu đã ngồi đợi sẵn trên ghế, lúc thấy cô về thì chạy lại ôm chân.
"Mama!"
"Ai đưa hai đứa về vậy?"
"Chú Tử Đằng đưa bọn con về."
"Ừ, để mẹ đưa hai đứa đi tắm rồi dắt ra ngoài ăn cơm nhé."
"Vâng."
Trương Tuyết Y mỉm cười, hai tay bế hai cục bông vào toilet tắm rửa sạch sẽ rồi đưa ra một nhà hàng buffet gần đó ăn tối.
Tâm trạng lúc này cũng đã dễ chịu hơn đôi chút.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi