LÊN NHẦM XE HOA CƯỚI CHỒNG NHƯ Ý


Gần như cùng lúc, tất cả mọi người đều chạy vội về hướng phòng nghỉ.
Lãnh Phùng cũng nhận được tin, bèn dẫn theo nhóm cảnh sát mặc thường phục chạy lên tầng trên.
Bạch Phi Minh xuống tầng trước nhất, thấy Lâu Doanh đang đạp cửa.
"Chất lượng của cánh cửa này cũng quá tốt rồi đi."
Lâu Doanh đá vài cái vẫn không mở được.
Mùi xăng nồng nặc thoát ra từ dưới khe cửa, ngay sau đó, xăng cũng dần tràn ra ngoài.
Lâu Doanh gấp gáp nói: "Không ổn."
Kẻ đó thực sự muốn phóng hỏa.
Bạch Phi Minh tông cửa mấy lần cũng không được nốt, hỏi: "Kim châm của cô đâu?"
"Ừ nhỉ, suýt chút nữa quên mất, tôi còn có kỹ năng phá khóa." Lâu Doanh vỗ vỗ trán, lấy ra một cây kim châm cạy mở ổ khóa.
"Lâu Doanh, Bạch Phi Minh, chị dâu đâu?"

Vạn Nhất đã chạy đến.
Lãnh Phùng và đám người Tần Chấn Lâm, Tô Đình Nghiêm cũng lần lượt đến nơi.
Tần Chấn Lâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Đối với những người không biết chuyện, nhìn thấy mọi người lũ lượt chạy về phía này, trong lòng họ sẽ cảm thấy khá hoảng loạn.
Tần Chấn Lâm vừa hoảng hốt vừa tò mò.
Vào ngày vui lớn như này, mọi người hoảng hốt căng thẳng làm cái khỉ gì chứ!
Lời vừa dứt, cánh cửa đã bị Lâu Doanh cạy khóa mở ra.
Cảnh tượng bên trong phòng khiến đám người ngoài cửa nhìn mà giật mình.
Tần Nhã Hân mặc váy cưới, đi giày cao gót, đang nâng một thùng xăng đổ khắp phòng.

Trên tường, trên giường, trên sô pha, trên sàn nhà, khắp nơi đều ngập xăng.
Còn Tô Yên mặc váy cưới đang nằm trên giường, có vẻ đã hôn mê.
Mặt cô hướng về phía cửa sổ, người ở cửa không trông thấy được, có điều trong phòng này chỉ có Tô Yên, bộ áo cưới kia cũng giống hệt bộ Tô Yên mặc hôm nay.
"Tần Nhã Hân, dừng tay."
Lâu Doanh muốn xông vào nhưng đã bị Vạn Nhất ngăn lại.
Bởi lẽ Tần Nhã Hân đang cầm bật lửa trong tay, chỉ cần nhẹ nhàng bật lên thôi, toàn bộ căn phòng sẽ lập tức bốc cháy.
"Ai không sợ chết, muốn chết cùng Tô Yên thì vào đây." Tần Phỉ cười đến điên dại, vết sẹo trên mặt gớm ghiếc đáng sợ: "Kẻ nào dám bước một chân vào, tao sẽ lập tức thiêu chết cô ta."
Ai nấy đều nôn nóng muốn chết, nhưng cũng không dám hấp tấp đi vào.
Tần Chấn Lâm nhìn thấy Tần Nhã Hân lập tức giận sôi gan, ông ta đứng đằng trước nhất, chỉ vào Tần Nhã Hân, bày ra tư thái cùng khí thế như trước kia: "Tần Nhã Hân, bỏ bật lửa xuống cho tao.

Nếu hôm nay mày dám làm tổn thương dù chỉ là một cọng tóc của Tiểu Yên, ông đây cũng sẽ đánh chết mày."

Khi còn nhỏ, Tần Chấn Lâm đã dùng chính cách này để dạy bảo con gái mình.
Tần Nhã Hân trước đây rất sợ Tần Chấn Lâm, nhưng hôm nay cô ta chẳng coi lời nói của Tần Chấn Lâm ra gì nữa.
"Hôm nay tôi chỉ muốn chết cùng Tô Yên.

Người đàn ông tôi không có được, hạnh phúc tôi không thể nắm lấy, tất cả những thứ này cô ta cũng đừng hòng chiếm được."
Tô Duy đẩy Tần Chấn Lâm ra, tâm tình có phần mất kiểm soát mà rống về phía Tần Nhã Hân: "Nếu mày dám làm chị gái tao bị thương, tao thề có trời sẽ nghiền mày ra bã."
Tô Duy chẳng hề sợ câu uy hiếp của Tần Nhã Hân, nhấc chân định bước vào trong phòng, cố đưa Tô Yên ra ngoài.
Vừa mới cất bước, Tần Nhã Hân đã bật bật lửa, ngọn lửa nhen nhóm lên, chỉ cần cô ta ném về phía Tô Yên thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tất cả những người có mặt đều thót tim, Tô Duy đành phải nhanh chóng lùi lại.
Lâu Doanh mắng: "Cái con mụ điên kia, mày chết đến nơi rồi, đừng có kéo chị tao theo."
Lãnh Phùng lên tiếng với tư cách cảnh sát: "Tần Nhã Hân, chỉ cần cô buông bỏ phản kháng, cô sẽ được xử lý khoan hồng."
Lãnh Phùng đang cố kéo dài thời gian, anh ta bí mật nháy mắt ra hiệu với Bạch Phi Minh, định trèo xuống từ cửa sổ tầng trên, sau đó nhảy vào phòng cứu Tô Yên ra.
Tô Đình Nghiêm lo lắng nói: "Con gái tao nó đắc tội gì với mày mà mày cứ nhất quyết muốn kéo con nhỏ chết chung chứ?"
Vạn Nhất khuyên bảo: "Tần Nhã Hân, quay đầu là bờ, đừng u mê không tỉnh nữa, mau dập lửa đi, dù cô có giết Tô Yên ông chủ cũng sẽ không thích cô, tình yêu không thể chỉ đến từ một phía."
"Chúng mày cũng đạo đức giả quá cơ.


Tao đã tính kế giết Trần Tố Anh, chúng mày sao có thể tha cho tao, bày ra cái bẫy lớn như vậy cũng không phải vì muốn bắt tao sao? Được thôi, vậy thì cùng chết hết đi." Tần Nhã Hân cười điên cuồng chỉ vào đám người đứng ở cửa: "Lục Cận Phong đâu, sao lại thành con ba ba rụt đầu mất rồi? Chẳng phải anh yêu con đàn bà này đến điên rồi à? Sao không bước ra? Bước ra đây."
Lúc này tất cả mới ngớ ra, mọi người đều đã chạy đến nơi, chỉ có mỗi Lục Cận Phong là không thấy đâu.
"Lục Cận Phong, nếu anh còn không bước ra, tôi sẽ phóng hỏa thiêu chết con đàn bà này.

Tôi đếm đến ba, một, hai, ba..."
"Đừng mà."
Tần Nhã Hân ném cái bật lửa trong tay về phía Tô Yên trên giường.

Lửa vừa tiếp xúc với xăng lập tức bùng lên, trong nháy mắt, ánh lửa đã lan ra tới tận cửa.
Đám người đứng trước cửa vội vã lùi ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi