LĨNH VỰC BÓNG TỐI


“Boss không biết thì cứ nói, tôi có cười đâu?” Trương Oanh Oanh khó chịu ra mặt.
Nếu nghĩ thông suốt cần gì phải hỏi ra khỏi miệng?
【Tôi không biết.】
“Nói dối, Boss nhất định không muốn cho tôi biết sự thật.” Trương Oanh Oanh không muốn nghe nhất chính là ba chữ này.
【Vì sao tôi phải dấu diếm cô, xong chuyện nhanh tôi còn hàng tá công việc khác phải làm.】
Câu nói có lý nhưng Trương Oanh Oanh lại thấy khó nghe, đương nhiên chuyện này là do cô mang đến cho số 0.

Có ba nghìn tên Quỹ Dữ nhưng cứ phải là số 0, chẳng thể trách cấp trên vô tình.
Cuộc trò chuyện ngày hôm qua thực sự rất vô nghĩa, Trương Oanh Oanh đem một bụng ấm ức mà đi ngủ, tối hôm đó còn mơ thấy người kia hôn lên vành tai.

Cô nhận định đó là ác mộng thay vì một giấc mơ đẹp.
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 351 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】 - [Chủ nhật]
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 350 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】 - [Thứ 2]
Bắt đầu một tuần mới, nhà trường chính thức ra thông báo cho toàn bộ học sinh nghỉ một tuần, những thành viên ban đầu vẫn duy trì sĩ số ở nhà Trương Oanh Oanh Oanh.
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 349 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】 - [Thứ 3]
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 348 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】 - [Thứ 4]
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 347 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】 - [Thứ 5]

Con số giảm dần khiến Trương Oanh Oanh nóng ruột, bởi vì tạo hóa của tự nhiên đang cố kéo chân.

Lương thực cô tích trữ đủ cho sáu người bọn họ dùng thêm hai tuần nữa, việc cô lo ngại là do cái tên Sở Dật.
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 346 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】 - [Thứ 6]
Sau giọng nói của số 0 là tiếng chuông, cô sắp quên đi thứ âm thanh này rồi.

Vốn dĩ đã rất ít người tìm đến nơi này, trong cơn bão tiếng chuông lại bất chợt vang lên.

Trương Oanh Oanh bảy phần nghi ngờ, hai phần nóng nảy, giờ này ngoại trừ cô và Du Minh thức giấc thì không còn ai.
Nhanh chóng đi xuống mở cửa, đập vào mắt là hình ảnh của một cậu thiếu niên.

Trương Oanh Oanh trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo một ánh mắt đã nhận ra người kia.
“Cậu đến tìm ai?”
“Tôi đến giao thịt.”
Phùng Ân là con của người bán thịt đã giúp Trương Oanh Oanh đem một nửa chồng sách giáo khoa về lớp.

Gương mặt điển trai hơn cả Nhuệ Luân, học lực có thể nói là vượt mặt những người ở đây.
Cô lạnh lùng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Du Minh khẽ nói từ phía sau: “Tôi thanh toán qua điện thoại rồi.”
Ấn tượng đầu tiên mà Phùng Ân để lại là sự nhiệt tình thái quá, trong cơn bão lại đi giao thịt? Nghĩ thôi cũng biết có ý đồ.

Trương Oanh Oanh cứ bận tâm mãi, là do cô bị dồn nén đến ấm đầu hay là Phùng Ân có vấn đề?
Cô nhường một bước, cho rằng bản thân đề phòng có hơi quá đáng.

Nhận lấy thứ đồ giao đến cô lập tức nói: “Về cẩn thận.”
Trong lời nói không có thành ý, Du Minh cũng nhận ra.
Quay vào trong, cậu ta hỏi: “Em biết người này?”
Ánh mắt lảng tránh, Trương Oanh Oanh đáp: “Không quen.”
Nói đúng hơn là không thích sự xuất hiện của Phùng Ân, cả hai người bọn họ mặc cho cơn gió bão bên ngoài, quyết không giữ lại thêm người nào.
【Bộ não bị đầy rồi sao?】

“Còn dư nhiều lắm, chỉ là tôi không muốn dính líu với ai nữa.” Trương Oanh Oanh đứng trong bếp lầm bầm.
【Nếu cậu ta có chết trên đường đi về cũng được sao?】
Cô nhấp một ngụm trà thư giãn: “Không liên quan.”
Du Minh đứng bên cạnh sơ chế thịt cứ nghe đứa em gái lầm bầm như người bị nhập, trước kia còn nghĩ ngợi lung tung bây giờ đã tập làm quen.

Cậu ta không can dự vào cuộc trò chuyện đó tiếp tục công việc của mình.
Trương Oanh Oanh vẫn đứng trong bếp, đang học thêm những món mới.

Cho dù nhiệm vụ không có tiến triển cô vẫn phải tiếp tục, tìm cách để bản thân thoải mái nhất có thể.
“Hôm nay làm sườn xào chua ngọt.” Du Minh trong lời nói có ý cười.
Cô hăng hái hỏi: “Em cần làm gì?”
“Rửa sạch rồi chặt ra từng miếng vừa ăn, việc này để tôi.”
Trương Oanh Oanh đứng bên cạnh xem Du Minh vung từng nhát dao, khí trời âm u bên ngoài cửa kính cộng với sự yên tĩnh, cô lại nghĩ đến cảnh chặt xác người để tiêu hủy dấu vết.

Chuyện đó chưa thử nhưng cô từng xem được một đoạn clip ngắn trong lúc đi làm nhiệm vụ, đương nhiên là do người khác dàn dựng tạo ra một bộ phim.

Cách này Trương Oanh Oanh đã loại ra khỏi danh sách từ lúc đi làm nhiệm vụ.
Du Minh dừng tay nói: “Được rồi, bây giờ luộc sườn, bước này giúp sườn sạch bẩn và giảm mùi hôi.”
Cô gật gật đầu làm theo lời nói, nhìn ánh lửa được bật lên Trương Oanh Oanh càng háo hứng.

Bên số 0 lại nhàn rỗi đến lạ thường, những ngày gần đây đều là Du Minh dạy cô nấu ăn, cấp trên nhàn rỗi đến khó chịu.
Số 0 mở laptop khác đột nhiên xuất hiện thứ không sạch sẽ cho mấy, cảnh hai người ân ái với nhau trong một căn phòng sang trọng.


Anh vẫn giữ kết nối với Trương Oanh Oanh, thứ âm thanh kỳ quặc phát ra cả hai người đều ngây người.
Cô ban đầu còn nghĩ bọn người Nhuệ Luân và La Ứng Lan làm chuyện bậy bạ, quay sang nhìn sắc mặt Du Minh vẫn như bình thường thì chỉ còn ở chỗ số 0, vị cấp trên năng nổ của cấp SS.

Chuyện này có thể xảy ra nhưng số 0 lại vô ý như thế khiến Trương Oanh Oanh có chút bực tức.
“Anh làm tiếp đi nhé, tôi có chuyện lên phòng một chút.”
Du Minh gật đầu: “Còn sớm nên ngủ thêm một chút nữa, gần xong hết cả rồi.”
Trương Oanh Oanh dứt khoát xoay người nhanh chóng vào phòng.

Cô không muốn lên tiếng về chuyện đời tư, đặc biệt là của cấp trên nhưng chuyện này hơi quá sức.
“Boss!”
【Tôi vẫn còn đây.】
Giọng nói như mọi ngày không hề có dấu hiệu như đang làm chuyện kia.
Cô vừa rồi nghe rất rõ, bây giờ tiếng động đó vẫn còn không thể nào nhầm lẫn được, cô do dự hỏi: “Đang xem thể loại đó sao.”
Số 0 chớp mắt đáp: 【Tính là như vậy đi.】
“Cái gì mà tính như vậy chứ? Boss lịch sự một chút không được sao, hoặc là ngắt kết nối đi.” Trương Oanh Oanh gấp rút giải thích, vấn đề ở chỗ cô không muốn nghe thấy những điều xấu hổ này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi