LINH VỰC

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Tần Liệt không biết nên khóc hay cười.

Xuất đạo đến nay, hắn chưa bao giờ gặp phải nữ nhân như Trầm Nguyệt, cũng chưa bao giờ trải qua “diễm ngộ” do mỹ nữ chủ động yêu cầu, tư thế tự nhiên hào sảng đó của Trầm Nguyệt, làm hắn cảm thấy hai người giống như đang tham thảo tu luyện trên võ đạo, hoặc là đang bàn luận một vụ làm ăn.

Mà không phải loại việc cấm kị kia giữa nam nữ.

Hắn quả thật có chút bị chấn động.

“Ngươi thấy, ta cũng không khó coi. Hơn nữa lúc trước linh hồn ngươi ta bàn bạc tiếp xúc chút là dừng, cũng nói rõ linh hồn chúng ta va chạm, còn có thể sinh ra tư vị rất mỹ diệu”. Ngữ khí Trầm Nguyệt thoải mái, càng lúc càng thong dong: “Cái này nói rõ ở trong tiềm thức của ngươi, ta còn là nữ nhân không tệ, có thể mang đến cho ngươi cảm giác sung sướng, như vậy không phải là đủ rồi?”.

Tần Liệt ngơ ngác nhìn nàng.

Hồi lâu sau, vẻ mặt Tần Liệt quái dị hỏi: “Vì sao?”.

“Vì sao? Loại chuyện này thực cần lý do sao?”. Đôi mắt đẹp của Trầm Nguyệt như có thể nhìn thấu lòng người: “Ngươi gặp nữ nhân xinh đẹp, hẳn là cũng sẽ tâm thần nhộn nhạo, sẽ có đủ loại ảo tưởng, có ý niệm âu yếm. Ngày đó, ta từ bên trên xuống dưới, từ trong mắt Đỗ Hướng Dương còn có Lạc Trần, đã nhìn ra bọn họ đối với ta có hảo cảm, bọn họ... Đối với ta đều có loại ảo tưởng đó”.

Tần Liệt kinh ngạc.

“Đáng tiếc ta không có hứng thú với bọn họ”. Trầm Nguyệt cười, tao nhã nghịch mái tóc, chậm rãi nói: “Tựa như bọn họ đối với ta có loại ảo tưởng đó, nữ nhân đối với nam nhân vừa ý, ta đối với ngươi... Cũng có loại ảo tưởng này. Chẳng qua trong một trăm nữ nhân, chín mươi chín người đều chỉ dám nghĩ, không dám đi hành động. Nhiều nhất, cũng chỉ có một nữ nhân như vậy, chẳng những dám nghĩ, còn dám thực thi, hơn nữa là lập tức hành động”.

“Mà ta, chính là một người dám lập tức hành động đó”.

Tần Liệt nhìn thật sâu về phía nàng, sợ hãi than không thôi: “Sư tỷ thật sự làm ta kính nể vạn phần”. Hắn nói là nói thật.

Trầm Nguyệt loại nữ nhân hoàn toàn không nhìn tầng tầng hàng rào đạo đức giữa nam nữ, có gan tùy ý đánh vỡ này, chính là hắn cả đời hiếm thấy.

Hắn là thật lòng bội phục.

“Có lẽ ngươi chốc lát không thể thích ứng tác phong làm việc của ta, không sao, ta cho ngươi thời gian chậm rãi cân nhắc”. Trầm Nguyệt không nhanh không chậm: “Đi đi, ngươi làm việc của ngươi, chờ cân nhắc rõ ràng lại đến tìm ta, ta dù sao không vội”.

Tần Liệt gật gật đầu, vẻ mặt hoảng hốt đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi Trầm Nguyệt, Tần Liệt rất muốn đi tìm Sở Ly, muốn thông qua Sở Ly hỏi một chút chuyện về Trầm Nguyệt, muốn biết nữ nhân này rốt cuộc là một người như thế nào.

Sở Ly và Trầm Nguyệt đều là thiên chi kiêu tử của Tịch Diệt tông, hai người qua lại rất gần, hẳn là quen thuộc lẫn nhau.

Đáng tiếc, bởi vì Nam Chính Thiên coi trọng, làm trong lòng Sở Ly có khúc mắc, làm quan hệ giữa bọn hắn cũng xuất hiện một tia vết nứt.

Hắn tạm thời còn chưa tìm được phương thức bù lại vết nứt, vì tránh hai người chung một chỗ xấu hổ, chỉ có thể từ bỏ đi tìm Sở Ly.

“Có lẽ Đỗ Hướng Dương cũng hiểu biết Trầm Nguyệt. Còn có, Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm kia cũng nên trả lại cho Đỗ Hướng Dương”.

Trầm ngâm chốc lát, hắn rời khỏi bên này, khống chế một chiếc Thủy Tinh chiến xa đi Thiên Kiếm sơn.

Đám người Thiên Kiếm sơn Lạc Nam, cũng ở phía trước đội ngũ nói chuyện với đám người Tịch Diệt lão tổ, Tần Liệt đến Thiên Kiếm sơn khu đó, bày tỏ ý đồ đến, rất nhanh đã có người đi thông truyền.

Đỗ Hướng Dương và Lạc Trần hai người rất nhanh bước ra.

“Đại chiến sắp bột phát, ngươi hiện tại qua đây làm gì?”. Đỗ Hướng Dương ngạc nhiên nói.

“Trả lại ngươi món đồ”. Tần Liệt lấy ra Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm kia.

“Cũng nói tặng ngươi rồi”. Đỗ Hướng Dương mang theo Tần Liệt tới phòng tu luyện chỗ hắn, vừa đi vừa nói: “Ta đã chuẩn bị một lần nữa mua một thanh phi kiếm”.

“Có lẽ vẫn là nó càng thêm thích hợp ngươi hơn”. Sau khi vào nhà, Tần Liệt đem thanh Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm kia đưa qua.

“Linh khí không thể sửa, ở trong lúc giao chiến, sẽ xảy ra ngoài ý muốn không thể đoán trước, linh khí tốt nữa, một khi tổn hại, cũng không cách nào khôi phục như lúc ban đầu nữa, vậy cũng không thể trở thành vật tính mạng cùng tu”. Đỗ Hướng Dương tiếc nuối nói.

Khi nói chuyện, hắn vẫn là đem thanh ‘Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm’ kia tiếp nhận, vẫn là có chút lưu luyến.

“Thử lại chút”. Tần Liệt cổ vũ nói.

“Cái gì?”. Đỗ Hướng Dương sửng sốt.

“Thử thanh kiếm này chút!”. Tần Liệt quát khẽ.

Mắt Lạc Trần hơi sáng lên, trong lòng sinh ra chờ mong, cũng thúc giục nói: “Thử chút đi”.

Đỗ Hướng Dương nửa tin nửa ngờ, thoáng tụ tập hỏa diễm linh lực, đem nó rót đến trong thanh phi kiếm đó.

“Vù vù vù vù vù!”.

Năm quầng lửa màu sắc khác nhau, nháy mắt từ trên mũi kiếm khuếch tán ra, thoạt nhìn, thanh Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm đó như đã biến thành sáu thanh kiếm!

Trừ bản thân kiếm thể, năm tia lửa ngưng luyện khác phun ra nuốt vào rắn lửa, tương tự phóng ra viêm lực nóng bỏng.

Sau khi Đỗ Hướng Dương ầm ầm chấn động mạnh, trong mắt bắn ra hào quang kinh hỉ như điên, thân thể không tự kìm hãm được run lên, kích động đến cực điểm nói: “Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?”.

Hắn quả thực không thể tin được mắt cùng cảm giác của hắn.

Lạc Trần tuy lòng có chờ mong, nhưng, ở sau khi nhìn thấy thanh kiếm đó biến hóa thần kỳ, vẫn bị chấn động thật sâu.

“Tần Liệt! Là ngươi, là ngươi sửa thanh kiếm này?”. Đỗ Hướng Dương như sắp điên cuồng.

Tần Liệt cười gật đầu.

“Mẹ! Ngươi thật đúng là quái thai! Thế mà thực biết luyện khí!”. Đỗ Hướng Dương đánh mạnh hắn một quyền, lấy cái này để phát tiết tâm tình rung chuyển, trên mặt hắn dào dạt tươi cười, sáng lạn vô cùng.

“Cảm giác như thế nào?”. Tần Liệt hỏi tiếp.

Chưa trả lời ngay, Đỗ Hướng Dương đem càng nhiều linh lực hơn rót vào trong đó, chỉ thấy thanh ‘Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm’ đó biến thành sáu thanh kiếm lửa, theo linh quyết của hắn biến ảo, sáu thanh kiếm lửa hoặc như là sáu con linh xà thiêu đốt, làm ra đủ loại tư thế nhào lộn thoải mái linh hoạt.

“Thanh kiếm này phẩm cấp tuyệt không thấp!”. Lạc Trần kêu sợ hãi.

“Linh Trận đồ bên trong trước khi sửa chữa, ta cũng cho rằng nó chỉ là một cái Địa cấp linh khí, nhưng hiện tại... Thông qua biểu hiện của ngươi đến xem, phẩm cấp của nó có thể vượt qua chúng ta đoán trước”. Tần Liệt hướng Đỗ Hướng Dương nói.

“Xẹt xẹt xẹt!”.

Dưới sự kích động, tia lửa từ trên sáu đạo kiếm quang dâng lên, đem bản thân Đỗ Hướng Dương cũng làm bỏng.

Hắn hầu như là nhảy bật lên, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, la to: “Ngươi nói cái gì? Tần Liệt, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!”.

“Ta cảm thấy thanh phi kiếm này có thể đạt tới phạm trù Thiên cấp linh khí!”. Tần Liệt nói rõ suy nghĩ trong lòng.

Đỗ Hướng Dương và Lạc Trần đồng thời hét lên.

“Thanh phi kiếm này thực có thể là Thiên cấp linh khí!”. Tần Liệt nói lần nữa.

Mấy ngày trước, lúc hắn ở trên đá ngầm lần đầu tiên đụng đến thanh ‘Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm’ này, đã biết hắn có thể sửa thành công.

Bởi vì hắn quen thuộc Cổ Trận Đồ bên trong thanh kiếm này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi