LỌ THỦY TINH

Cảm nhận được thái độ của cô, dù băn khoăn, nhưng Edwin thà chết minh bạch còn hơn nhiễu đến cô. Thế là tạm gác lại cuộc hẹn tháng Mười, cô không đề cập cậu cũng vờ quên. Điều đáng an ủi nhất là Giang Miểu không lờ email của cậu, nên cứ cách một hai tháng cậu lại gửi một tin, dẫu thư chỉ đề mỗi ngày tháng. Cậu hay ghi lại những điều đáng nhớ, chẳng hạn như tham gia thi đấu, gia nhập câu lạc bộ, những trích dẫn thơ của ai đó vô danh. Mỗi bức thư hồi âm của Giang Miểu đều rất nghiêm túc, thật lòng vui thay cậu, thế nhưng lại thiếu mất tình yêu giữa những người tình. Hòm thư cậu có một tệp chuyên biệt cho Giang Miểu, tiêu đề là “1”. Cậu nhìn vào độ dài văn bản ngày một ngắn đi, thảng như đang đứng giữa thành phố sương mù này, hoặc chừng như đứng trong con ngõ vắng đêm khuya ở Venice trước kia, tiến một bước có lẽ là nước, lúc này đây mực nước chắc chắn không chỉ tới đùi.

Lucas ngó cậu rầu rĩ xám xịt, nghe cậu châm chước khái quát đầu đuôi, nó bảo rõ ràng chị ấy không nghiêm túc, nói chối tai là chơi qua đường. Edwin chực phủ nhận thay cô, song tổng kết lý do phân bua trong đầu, hình như là vậy thật. Càng rầu lòng hơn. Lucas vỗ vai cậu, khuyên lơn: “Chú em à, quên phứt cô ta đi. Tin tớ đê, cậu có thể tóm cả mớ cô em như bỡn. Cô ta đã move on, cậu cũng nên bắt đầu cuộc sống mới. Cậu mới 18 chứ nhiêu! Đi thôi, đêm nay thằng khỉ Klaus đãi rượu. Tham gia với tụi tớ, gặp gỡ cô em mới.”

Nghe xong, cậu vẫn ngồi đực ra bên cửa sổ, tay kẹp điếu thuốc lá, bàn tay kia nguệch ngoạc vô nghĩa trên giấy, không hề có ý đứng dậy. Lucas biết cậu chẳng chóng chấp nhận đâu, bèn với lấy áo khoác rồi ra cửa.

Đêm Giáng Sinh, cậu nhận được tin nhắn Giang Miểu chủ động gửi đến, hết sức ngắn gọn. Cả tin nhắn viết một câu Giáng Sinh vui vẻ kèm ba lời chúc phúc, phía dưới là bức ảnh cô chụp một chú nai sừng tấm lạc trong sương mù. Có khoảnh khắc Edwin còn ghen tị với con nai kia.

Cùng đêm đó, Edwin mơ thấy Giang Miểu như có điềm. Cậu đang ngồi cùng cô trong góc khuất một quán rượu, Edwin chẳng tài nào nghe thấy hai người nói chi, nhưng cậu biết Giang Miểu đang nói lời từ biệt với mình, cảm giác này đã từng có vào hôm đưa tiễn sân bay, chỉ chưa bao giờ mãnh liệt nhường này. Cậu choàng tỉnh, không màng đồng hồ điểm số 2, cậu viết ra một tràng những khó hiểu và uất ức cố hữu bấy lâu nay, cậu muốn hỏi cô định chấm dứt với mình ư? Gõ xong lại xóa, hai người cùng lắm chỉ là quan hệ tình-nhiều-đêm và bạn qua thư, e rằng ngay từ đầu cô ấy chưa từng nghĩ tới bất kì liên hệ nào sau khi rời đi. Nhất thời cậu chẳng biết đặt những cảm xúc hỗn loạn trong thâm tâm vào đâu.

[06:14] “Chừng nào em về thành phố L?” (đã gửi)

Giang Miểu nghĩ tới câu cũ rích “Chuyện xảy ra tại XXX để lại ở XXX.” Đây là con đường nhất quán của cô, nhưng Edwin thì khác. Cậu quá đỗi tốt đẹp, hệt như món quà trời cao ban tặng nhân gian, đồng thời khiến con người sinh lòng đố kỵ. Bằng cách nào đã nuôi nên một người như vậy? Đồng tiền chất ra phong thái, văn chương xây cách nói năng, tình thương tưới tắm cách hành xử, cô thương cảm vật hiếm này nên sinh lòng chở che. Thật chất, khi nhận được tin nhắn của cậu, cô cũng thở phào, đích thực kiểu nửa vời không phải tác phong của cô. Cô thừa nhận bản thân mình ao ước cậu, mặt khác, cô không muốn ảnh hưởng người ta bằng cách này.

Cô trả lời: “Ngày 8 tháng 1 cậu rảnh không? Tôi đi tìm cậu.”

Cô đi nói lời chia tay.

Trên đường đến thành phố C cô mãi héo hon, một do tiết trời lạnh giá, hai do chuyến bay đường dài hôm qua. Edwin hẹn cô uống cà phê gần nhà, dường như hai bữa trước cậu bị cảm, cô định dời hẹn, song hiếm khi Edwin khăng khăng bệnh vặt sắp khỏi, cuối cùng họ vẫn chọn gặp tại nhà. Lúc Giang Miểu đến, trong phòng còn mỗi Edwin, cô cầm theo hạt cà phê mang về từ Nhật, vừa cất lời chào đã bị cậu ôm chầm vào lòng. Cô bất đắc dĩ, tự lừa mình rằng cậu sinh bệnh yếu ớt, vỗ về lưng cậu trấn an.

“Đóng cửa trước đã, trời lạnh.” Cô nói.

Edwin đáp ừm, ắt hẳn do bệnh, tiếng cậu nghèn nghẹt giọng mũi.

Giang Miểu để cậu ngồi xuống, cô vào bếp pha hai ly trà nóng. Đêm qua Edwin sốt cao vừa giảm, ra mồ hôi một chặp, mình mẩy uể oải hết xiết. Vào đông trời sớm tối, sắc trời sẫm xanh, chiếu vào đồ đạc trong nhà. Trông cậu gầy hơn chút đỉnh so với hồi hè, mặt mày thêm phần sắc nét, cậu nhắm mắt rúc ở kia như một bức tranh sơn dầu sống động. Đây là hình ảnh Giang Miểu nhìn thấy được khi bước ra.

Edwin nghe thấy tiếng động, cậu cố lên tinh thần ngồi thẳng lưng. Giang Miểu hết nhìn nổi, tự dưng tức cái mình, cô dằn dỗi túm chiếc chăn cashmere trắng quẳng lên người cậu. Hai người đối diện trong thinh lặng, Giang Miểu thấy họ như thể cặp vợ chồng giằng co sắp ly hôn.

Chẳng ai chịu lên tiếng, đến cùng vẫn phải do Giang Miểu hạ quyết tâm. Cô sửa sang lại suy nghĩ, hắng giọng: “Tôi nghĩ cậu đã có dự cảm rồi.”

Edwin nhìn cô trân trân.

“Quãng thời gian cùng cậu ở Venice, có lẽ là những ngày tôi hạnh phúc nhất.”

Edwin siết chặt vành ly.

“Cảm ơn cậu rất nhiều.”

“Tôi rất cảm kích.”

“Nhưng…..”

Cậu nghĩ, cuối cùng cũng tới rồi.

“Ý tôi là, Edwin, đây không phải lỗi của cậu. Nhưng tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau.”

Nối tiếp một hồi yên ắng.

“Tại sao?” Vô số lời chực cuồng quay thành tiếng, nhưng cậu chỉ thốt ra một từ đơn.

“Cậu mới 18, cuộc đời cậu vừa bắt đầu thôi.” Giang Miểu tuôn ra những lời đã soạn sẵn, tốc độ nói mướt hơn hẳn, “Cậu có rất nhiều khả năng, đừng phí phạm. Tôi và cậu khó có kết quả lắm.”

“Ba năm đại học sẽ là quãng thời gian phong phú nhất đối với cậu, chẳng lẽ cậu định lãng phí trên người tôi ư?”

“Tôi không thấy phí.”

“Tôi không cho rằng chúng ta sẽ gặp khó khăn.” Edwin đáp.

Giang Miểu đau đầu, bụng bảo bình thường con gái phương Đông dễ luỵ hơn mà, sao kì này đảo ngược vậy.

“Cậu biết mình muốn làm gì chưa? Kế hoạch cuộc đời thì sao? Cậu biết tôi tính làm gì à, chẳng lẽ cậu muốn cưới tôi?”

Quả nhiên, nhắc tới tương lai và hôn nhân, chàng trai lộ ra vẻ lưỡng lự và trù trừ.

Giang Miểu lờ đi một thoáng thất vọng trong tim, thừa thắng xông lên: “Sang năm tốt nghiệp có lẽ tôi sẽ về Trung Quốc, chẳng lẽ cậu muốn cùng tôi về đó? Xin lỗi, nhưng tôi thật sự không có tâm trí đi xử lý một mối quan hệ không có cái kết hậu.”

Edwin cảm thấy chán chường, song đồng thời cậu nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt của cuộc trò chuyện này.

“Nếu tôi có thể cho em đáp án xác đáng thì sao? Có lẽ không phải hiện tại, hãy cho tôi thời gian. Tôi sẽ tìm ra nó.”

Bấy giờ Giang Miểu đã thôi nghi ngờ cách nói “Ba tuổi cách một tầng thế hệ”, cô đỡ trán, chực mỉa mai niềm tin vững chắc vào “Tình yêu đích thực” của lứa trẻ thời nay: “Có lẽ bây giờ cậu thấy tôi thú vị, nhưng thực ra tôi có đầy rẫy tật xấu. Sự yêu thích của cậu xuất phát từ cảm giác mới mẻ và buồn tẻ ở Venice. Chúng ta thật sự hiểu nhau ư?”

“Thế thì trước đó em hãy cho tôi cơ hội tìm hiểu đi.”

“Sang năm tôi tốt nghiệp, cậu hiểu không, Edwin, tôi sẽ không ở lại đây, tôi không hy vọng cậu vượt núi băng đèo chỉ vì ‘yêu’, phí lắm.” Hễ nghĩ đến viễn cảnh cậu đứng trên đỉnh cao, cô thấy nhói lòng lắm: “Cậu nên đi làm việc khiến mình thấy say mê và rung động. Đừng đáp ấy là yêu, cậu và tôi biết rõ cuộc sống có nhiều thứ hơn ngoài sự lãng mạn.”

“Nếu tôi có thể tìm được lối thoát thì sao?” Cậu mím môi cố chấp, “Tôi sẽ không quấy rầy em. Chúng ta hãy cứ thế này, làm bạn qua thư hay gì cũng được, đừng lảng tránh tôi, chúng ta hãy giữ liên lạc. Chúng ta làm quen từ đầu, nhưng nếu có cơ hội….. gặp lại trong tương lai, đừng để nó ngắn ngủi như mùa hạ này.”

“Hãy cho tôi một cơ hội nhé? Tôi sẽ tìm ra cách.” Cậu lặp lại. “Chờ tôi chín chắn, chúng ta hãy thảo luận chuyện này lần nữa.”

Giang Miểu bó chiếu, khiêu khích rằng: “Được thôi. Nếu đến lúc đó cậu chưa đổi ý.”

Trước khi rời đi, Giang Miểu khoác thân phận người từng trải lèm bèm: “Đi tiếp xúc với người khác nhiều hơn đi, đừng ở lì trong nhà. Bớt hút thuốc, kiêng rượu nữa.”

Edwin mặc cô nói, chả biết có lọt tai không, sau cùng cậu ôm cô: “Chúc em mọi điều tốt lành.”

Giang Miểu làm thinh, nhẹ nhàng ôm lại cậu.

Sau khi về, Giang Miểu vẫn duy trì liên lạc với cậu qua email, hết thảy là việc đời thường hàng ngày. Về những lời ướm đi chơi, cô dùng vài ba lý do linh tinh như “Xung đột lịch trình” hay “Bận học” để cự tuyệt. Edwin biết cô muốn cho mình “cai”,  sau ba lần thì thôi hỏi nữa.

Tháng Chín, Giang Miểu nộp luận văn tốt nghiệp. Edwin biết cô về Trung Quốc qua mail thì đã hơn hai tháng kể từ khi cô chuyển hết đồ đạc về nhà bằng đường hàng hải. Tháng Một, Giang Miểu đến dự lễ tốt nghiệp, cậu thấy ảnh chụp trên tài khoản mạng xã hội của cô. Mùa hè năm nọ, Giang Miểu mở phòng làm việc riêng ở thành phố M. Tháng Mười Hai cùng năm, Giang Miểu tổ chức triển lãm cá nhân ở sảnh H, lần này Edwin đọc tin từ một trang web nghệ thuật.
Chú thích:

— “Cẩm thư hưu ký “

Độ đầu dương liễu thanh thanh,

Chi chi diệp diệp ly tình.

Thử hậu cẩm thư hưu ký,

Hoạ lâu vân vũ vô bằng.. —— trích từ《Thanh Bình Nhạc • Giữ chân người》của Án Kỷ Đạo. 

Tạm dịch:

Bến đò đầu liễu xanh xanh

Cành cành lá lá chia lìa tình yêu

Từ ấy sách gấm thôi trao

Chẳng còn vết tích toà lầu trong mưa

— Edwin không ngừng lặp lại “Tôi sẽ tìm cách”: “I will find it out.” 

— Sở dĩ Giang Miểu tỏ thái độ gay gắt đến vậy, một là do cô không có niềm tin về quan hệ dài lâu, hai là do cô thấy trai ngoan tốn thời giờ với mình chỉ tổ phí phạm, nhất là khi đối phương còn chưa đủ trưởng thành và bản thân cô là một ví dụ sống lỗi nhất. Cô không muốn chịu trách nhiệm cho những quyết định hệ trọng của bất kì ai trong cuộc đời mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi