LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 239

“Sao Đường Sở Sở lại không giải thích vậy?”

“Xem ra tin đồn là thật rồi, cô ta đã ngủ với Diệp Hùng thật rồi, còn không phải chỉ một lần.”

“Cho nên, cô ta không biết giải thích thế nào.”

“Cũng đúng, chắc chắn là chủ tịch Diệp vừa ý kiểu của lạ này rồi.”

Những âm thanh khó nghe này vang lên, Đường Thiên Long lại càng thấy tức giận hơn.

Rầm.

Bỗng nhiên Đường Thiên Long đập bàn đứng lên, quát mắng: “Đường Sở Sở, sao mày không biết xấu hổ như vậy, đúng là làm mất mặt nhà họ Đường mà.”

Đường Sở Sở oan ức không nói nên lời, kéo tay Giang Thần muốn rời đi.

Nhưng Giang Thần đứng im tại chỗ, cô kéo anh đi không được.

Giang Thần liếc nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Vừa rồi ai nói năng xằng bậy bước ra đây, tự mình quỳ xuống nhận lỗi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”

“Haha…

Đường Lỗi lập tức cười to: “Giang Thần, mày đừng đùa nữa, mày tưởng mày là ai? Tiêu Dao Vương sao? Mày không khách sáo một cái cho tao xem?”

Đường Mộng Oánh cũng khinh thường mắng: “Ồ, đúng là không biết xấu hổ, còn hãm hại chồng tôi, nói thiệp mời của Tiêu Dao Vương nhờ cậu ra mặt mới có được, đây rõ ràng là chồng tôi tự thân vận động mới có được, bởi vì các người quá khoác lác, huênh hoang ở ngoài quân khu mới làm cấp trên không hài lòng, vì vậy đã hủy bỏ tư cách tham gia của chúng tôi, các người đúng là biết tận dụng triệt để.”

“Đứng ra đây, tự mình quỳ xuống xin lỗi.” Vẻ Giang Thần u ám, liếc nhìn mọi người.

“Haha, tôi lại muốn xem thử, anh làm gì được tôi?” Lúc này, Trương Luân đứng ra nói: “Tôi cũng đã nói Đường Sở Sở ngủ với Diệp Hùng, sự thật là như vậy, lẽ nào không cho tôi nói sao?”

“Ai đang nói bừa đó?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Ngay sau đó, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước vào.

Người này vừa đến, mọi người đều rùng mình.

Diệp, Diệp Hùng…

“Ai đang nói xấu Đường Sở Sở đó?”

Giọng nói khác lại vang lên, một người đàn ông trông rất đẹp trai đi theo sau Diệp Hùng bước vào.

Anh ta là Cổ Dật Hiên của Mỹ Vị Hiên, người nhà họ Cố ở Kinh Đô.

Lâm Y cũng đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ai nói xấu Đường Sở Sở, tự mình quỳ xuống xin lỗi, nếu không…”

“Đúng là láo xược, ai đang nói năng xằng bậy đó?”

Ngoài cửa lại vang lên một giọng nói.

Sau đó, một ông lão hơn sáu mươi tuổi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, dáng vẻ đã già yếu, nhưng rất có sức sống bước vào.

“Thần y, thần y Phương?”

Mọi người đều nhìn thấy người đến, bỗng chốc đều kinh ngạc không thôi.

Giang Thần nghe thấy cũng nhìn sang.

Không khỏi cau mày.

Quỷ Kiến Sầu, sao lại là thần y Phương, lẽ nào là Phương Vĩnh Cát mà Sở Sở nói sao?

Mọi người ở bữa tiệc đều quay đầu nhìn về phía cửa.

Ba người từ bên ngoài chậm rãi đi vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi