LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 738

Đường Sở Sở đi tới, ân cần hỏi thăm: “Tùng, em ổn chứ?”

“Không, em không sao…” Đường Tùng mở miệng, cậu ta có hơi hoang mang.

Giang Thần lên tiếng: “Em ấy bị thương rất nặng, cần tĩnh dưỡng nhiều hơn, đừng làm phiền em ấy, chúng ta về trước nhé? Dù sao ở bệnh viện cũng có y tá túc trục mà.”

“Đúng, đúng vậy” Đường Tùng mở miệng: “Ba, mẹ, ông nội, bà xã, chị hai, mọi người về nhà đi, con cũng không chết được, tịnh dưỡng một thời gian cho khoẻ là có thể về nhà rồi”

Người nhà họ Đường nhìn Đường Tùng, thấy cậu ta vẫn còn tỉnh táo thì mới yên tâm đôi chút.

Mọi người quay trở về nhà.

Nhà họ Đường.

Phòng của Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở ngồi ở trên giường, vẻ mặt áy náy, nhỏ giọng nói: “Ông xã, em xin lỗi, lại khiến cho anh gặp nhiều rắc rối như vậy.”

Giang Thần đáp: “Anh không sợ phiền phức, nhưng em biết tại sao anh lại tức giận không?”

Đường Sở Sở lắc đầu

“Anh tức em một cái là chuyện gì em cũng giấu anh, không chịu nói cho anh biết, anh là chồng em mà, dù bão táp mưa sa hay sấm chớp đùng đùng anh cũng nguyện lấy thân che chở. Trong nhà có chuyện gì xảy ra, sao em không nói trước với anh một tiếng, mắc gì phải quỵ lụy cầu xin người ta? Mắc gì phải cắn răng nhịn nhục?”

Đường Sở Sở cúi đầu, không đáp lại được một câu.

Cô cũng từng nghĩ tới sẽ nói cho Giang Thần biết.

Nhưng cô biết Giang Thần không tiền cũng không quyền, nên có nói với anh cũng vô dụng.

“Em, em, sau này em sẽ không như vậy nữa”

Cô cúi đầu và khẽ nói: “Sau này có chuyện gì, em cũng sẽ nói với anh trước tiên”

“Vậy còn nghe được” Giang Thần đáp: “Chúng ta là vợ chồng, anh là chồng em, có việc gì mà em không thể nói cho anh biết, thà đi nói cho người ngoài cũng không chịu nói với anh”

Đường Sở Sở giống như đứa trẻ biết mình làm sai, gật đầu lia lịa.

Giang Thần vỗ vai cô và an ủi: “Được rồi, sóng gió đã qua cả rồi, cũng không còn sớm nữa, đi tắm một cái rồi ngủ thôi.”

“Ông xã” Đường Sở Sở bỗng ngẩng đầu lên.

“Hửm?”

Giang Thần nhìn cô, sao chưa nói gì mà mặt cô lại đỏ hết lên rồi?

“Hay là… mình tắm chung đi!”

Sau khi trải qua muôn vàn sóng gió, cuối cùng Đường Sở Sở cũng nghĩ thông suốt.

Cô vẫn rất yêu Giang Thần, sâu trong trái tim cô vẫn là hình bóng của Giang Thần.

Cô vẫn luôn nhớ rằng, bệnh tình của cô là Giang Thần cứu chữa, tận tình chăm sóc, quan tâm yêu chiều cô mọi lúc cũng là Giang Thần.

Cô đưa ra đề nghị tắm chung.

Cô muốn dành cái ngàn vàng đầu tiên của mình cho Giang Thần.

Giang Thần nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng bừng của Đường Sở Sở thì hơi ngạc nhiên.

Anh vui vẻ hỏi lại: “Thật hả, em nghĩ kỹ chưa đó, anh không ép em, cũng không cưỡng cầu em đâu à nha!”

“Không… không muốn thì thôi! Dẹp nghỉ khoẻ!’”

Đường Sở Sở đỏ mặt, đứng dậy bỏ chạy vào phòng tắm.

Giang Thần sờ sờ mũi.

Đối với Đường Sở Sở, anh thực sự rất muốn. Tuy nhiên giờ không phải là lúc.

Bây giờ anh còn đang phải đối mặt với rất nhiều rắc rồi. Hơn nữa anh vẫn chưa tổ chức hôn lễ với Đường Sở Sở, đợi khi giải quyết êm xuôi mọi rắc rối, anh nhất định sẽ cho cô một hôn lễ hào nhoáng nhất, một hôn lễ hoành tráng gây chấn động khắp thành phố, thậm chí là khắp cả nước, anh sẽ biến cô thành cô dâu hạnh phúc nhất trên đời. Đến lúc đó, anh và Đường Sở Sở mới chính thức động phòng”

Đường Sở Sở đi vào phòng tắm, ít phút sau cô đã bước ra ngoài với một chiếc khăn tắm, đầu tóc ướt đẫm, nước vẫn còn đang chảy ròng ròng.

“Ông xã, sấy tóc cho em”

“Tuân lệnh bà xã.”

Giang Thần cầu còn không được nữa là.

Sau khi trải qua sự việc này, anh cảm thấy thái độ tình cảm Đường Sở Sở đối với anh dường như đã có chút tiến triển.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi