LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT (ĐẤU LA ĐẠI LỤC 3)

Nhưng Long Dược ngay cả Võ Hồn đều không có phóng thích đã ngăn cản được.

"Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự." Cổ Nguyệt trầm giọng nói.

Diệp Tinh Lan cũng gật nhẹ đầu, "Đúng vậy, hệ Phòng Ngự. Nếu như không phải hệ Phòng Ngự, hắn không có khả năng làm được. Tu vi Hồn Lực của hắn, không phải Ngũ Hoàn, rất có thể là Lục Hoàn!"

Lục Hoàn! Hồn Đế!

Có thể dự thi chứng tỏ hắn vẫn chưa đến hai mươi tuổi. Hồn Đế chưa đến hai mươi tuổi!

Tất cả mọi người đến từ học viện Sử Lai Khắc, nhưng bọn hắn cũng biết rõ, cho dù ở học viện Sử Lai Khắc, cũng không có Hồn Đế chưa đến hai mươi tuổi.

Nghìn năm xuất thế kỳ tài, quả nhiên không phải nói đùa. Không thể nghi ngờ, Võ Hồn của hắn phi thường cường đại, quá mức cường đại.

Đối thủ như vậy, lại có ưu thế về tuổi, tu vi nghiền ép, bọn hắn một cơ hội cũng không có.


Cổ Nguyệt hai con ngươi đột nhiên sáng lên, "Đối thủ cường đại như vậy, các ngươi muốn nhận thua sao?" Ánh mắt của nàng nhìn qua mọi người.

Trừ nàng cùng Diệp Tinh Lan, năm người còn lại nguyên bản đều có chút bị áp chế, cho dù là Nguyên Ân Dạ Huy cũng không ngoại lệ.

"Không!" Nguyên Ân trầm giọng nói.

Cổ Nguyệt nói: "Chúng ta là đại biểu Sử Lai Khắc, vô luận là ở Đấu La Đại Lục hay Tinh La Đại Lục, Sử Lai Khắc đều là học viện đệ nhất. Tuổi không phải là cái cớ, nếu như chúng ta đại biểu Sử Lai Khắc mà đến, chúng ta đều có ngĩa vụ bảo vệ vinh quang của Sử Lai Khắc. Đây không phải là trách nhiệm của mình Vũ Lân, hắn đã lấy Long Dược làm mục tiêu rồi, chúng ta cũng vậy. Chúng ta không thể thua!"

Sắc mặt mọi người không còn bình tĩnh nữa, hào quang cuồng nhiệt bắt đầu lập loè trong ánh mắt bọn hắn.


Hai mươi tuổi thì sao? Nhất tự Đấu Khải Sư thì như thế nào? Bọn hắn cũng chưa phải chưa từng sáng tạo kỳ tích. Áp lực không phải chỉ có trên người Đường Vũ Lân, trên người bọn hắn cũng có.

"Vì Sử Lai Khắc vinh quang!" Không biết từ lúc nào, Đường Vũ Lân đứng dậy, trong hai tròng mắt mơ hồ có kim quang chớp động, vươn tay phải ra. Cổ Nguyệt theo thói quen đưa tay xuống dưới tay phải của hắn.

"Vì Sử Lai Khắc vinh quang!"

Các đồng bọn cũng nhất nhất đưa tay chồng lên trên. Vốn tới tham gia cuộc so tài này chỉ mang tính chơi đùa, không quan trọng. Thay vào đó bây giờ là nghiêm túc! Tám người một lòng. Đối với cuộc so tài này, bọn hắn rút cuộc nghiêm túc rồi.

Đối với học viên Sử Lai Khắc mà nói, áp lực vĩnh viễn đều là động lực! Sử Lai Khắc mang cho bọn hắn không chỉ là phương pháp tu luyện hợp lí, tài nguyên dồi dào, mà còn một loại tín niệm. Tín niệm Sử Lai Khắc tất thắng!


Thi đấu cá nhân vẫn còn tiếp tục, nhưng Long Dược đã thi đấu, dẫn bầu không khí thi đấu tới cao trào. Toàn bộ sân thi đấu đều là một biển người sôi trào.

Mọi người trong tiểu đội Sử Lai Khắc trước sau ra sân thi đấu, dù sao cũng là đấu loại, trừ Đường Vũ Lân vận khí nghịch thiên, những đối thủ khác cũng không tính là cường đại. Cổ Nguyệt không báo danh dự thi, cho nên nàng ở lại khu vực chờ, bên cạnh Đường Vũ Lân.

"Cảm ơn ngươi, Cổ Nguyệt. Lời ngươi vừa nói ta cũng nghe được rồi." Đồng bạn đều đã đi dự thi, khu vực chờ chỉ còn lại hai người Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt.

"Có gì mà phải cảm ơn, ta cũng là một phần tử của Sử Lai Khắc. Ta là vì học viện Sử Lai Khắc, không phải vì ngươi." Cổ Nguyệt trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.

"Đúng vậy! "Vì Sử Lai Khắc vinh quang, chúng ta nhất định phải thắng." Đường Vũ Lân dùng sức nắm chặt lại.
"Cẩn thận một chút, đối thủ rất mạnh." Cổ Nguyệt trầm giọng nói.

"Ân, ta biết rồi." Đường Vũ Lân mỉm cười gật đầu.

Những người khác lần lượt thi đấu xong, mọi người nhao nhao thông qua đợt thứ hai, tiến vào vòng thi đấu thứ ba.

Mà rút cuộc cũng đến Đường Vũ Lân thi đấu. Đây là lần thứ nhất hắn chính diện cùng học viên học viện quái vật đọ sức.

Bên trong khu vực chờ đối diện sân thi đấu.

"Tô Mộc ca ca, ngươi vận khí tốt rồi! Nhất định phải giúp ta hung hăng giáo huấn tên kia. Ngàn vạn lần không được hạ thủ lưu tình." Đái Vân Nhi khoa chân múa tay động viên Tô Mộc.

Tô Mộc là một thanh niên tướng mạo anh tuấn, luận tướng mạo, bên trong đoàn đội học viện quái vật, hắn cùng Đái Nguyệt Viêm là xuất sắc nhất. Chẳng qua so khí chất lĩnh tụ cùng Đái Nguyệt Viêm, hắn càng thêm ôn hoà. Toàn thân đều mang lại cảm giác nho nhã.
Người ngoài đều chỉ biết học viện quái vật có Long tên điên vì tên tuổi của hắn thực sự quá vang dội, lại có rất ít người biết Tô Mộc. Nhưng trên thực tế, trong học viện quái vật, cái tên Tô Mộc cũng cực kì vang dội.

Kiếm Thần Tô! Đây là tên hiệu của Tô Mộc.

Trong bát đại Thiên Vương, hắn bài danh thứ ba, gần với hai người Long tên điên Long Dược và Tứ Hoàng Tử Đái Nguyệt Viêm.

Mà trên thực tế, thực lực của hắn cũng không kém hơn Đái Nguyệt Viêm bao nhiêu. Thậm chí ngay cả Đái Nguyệt Viêm cũng không biết, khi Tô Mộc toàn lực triển khai thì thực lực của hắn đạt đến trình độ như thế nào.

"A Mộc, ngươi đừng nghe Vân Nhi nói loạn. Đối phương dù sao cũng là thành viên sứ đoàn." Đái Nguyệt Viêm đi tới, ôm bả vai Tô Mộc.

Tô Mộc ôn hoà cười, "Được, ta sẽ chú ý. Nên lên đài rồi, ta đi trước."
Đưa mắt nhìn Tô Mộc rời đi, Đái Vân Nhi có chút nghi ngoặc nhìn ca ca, "Tứ ca, ngươi cùng Tô Mộc ca ca sẽ không thật sự giống như trong truyền thuyết là một đôi chứ? Ta vẫn cảm thấy hai người có chút gì đó không đúng."

Mặt Đái Nguyệt Viêm cứng đờ, tức giận nhéo mặt Đái Vân Nhi, "Nha đầu nhà ngươi, trong đầu đều là cái gì vậy hả?"

Đái Vân Nhi cười hắc hắc, "Thật không có? Vậy ánh mắt ngươi nhìn Tô Mộc ca ca vì cái gì có chút không đúng?"

Đái Nguyệt Viêm hừ lạnh một tiếng, "Ngươi thì biết cái gì. Về sau ngươi sẽ biết."

"Vân Nhi, lời nói phải cẩn thận! Lời này của ngươi nếu truyền đi, vị trí Thái Tử của Tứ ca ngươi có thể không giữ được." Long Dược cười ha hả nói.

"Ách ..." Đái Vân Nhi nhìn Long Dược một cái, lại nhìn ca ca một chút, luôn cảm thấy dường như bọn hắn có chuyện gì gạt mình.
Đái Nguyệt Viêm trên mặt toát ra một nụ cười tự tin, hai tay chắp sau lưng, nhìn màn hình lớn trước mặt. Hắn rất có lòng tin với Tô Mộc, giống như hắn tràn ngập tin tưởng mình có thể trở thành Thái Tử đương triều, kế thừa ngai vàng trong tương lai.

Không chỉ là vì thực lực, cũng bởi vì, hắn đã gắng sức ở học viện quái vật. Với tư cách là một trong bát đại Thiên Vương, hắn có lòng tin tuyệt đối lĩnh tụ toàn dân!

Khán đài sân vận động Tinh La, phòng riêng số hai.

"Thái lão, để mặc cho bọn hắn đi thi sao?" Vũ Trường Không cau mày, nhìn Thái Nguyệt Nhi đứng trước mặt.

Thái lão mặt không biểu tình nói: "Chim ưng con nếu muốn giương cánh bay cao, tổng cần nỗ lực đập rung cánh, nghênh đón một lần, lại một lần khiêu chiến."

Vũ Trường Không nói: "Có thể trong mắt ta, bọn chúng đã làm rất tốt rồi. Lần khảo nghiệm này, đối với bọn chúng có chút quá lớn. Nếu như bọn chúng là bạn cùng lứa tuổi, ta đương nhiên cho rằng bọn chúng nên tiếp nhận khảo nghiệm này. Nhưng bọn chúng dù sao cũng có chênh lệch năm tuổi. Mà học viện quái vật Tinh La Đại Lục cũng không giống người thường."
Thái lão thản nhiên nói: "Ngươi nên biết, nhân vật vạn năm trước tung hoành, cũng đồng thời là người được Tinh La Đại Lục trò chuyện say sưa. Lúc ấy, vị này cũng là một thành viên Sử Lai Khắc Thất Quái, về sau càng là người thừa kế Hải Thần Các Các chủ. Ngươi biết ngài như thế nào xác lập địa vị tại học viện, trở thành Sử Lai Khắc Thất Quái, thậm chí lúc tuổi còn rất nhỏ đã tiến vào Hải Thần các sao?"

Vũ Trường Không sửng sốt một chút.

Thái lão tiếp tục nói: "Lúc trước, ngài cùng đồng bạn cũng từng tham gia một giải thi đấu. Cuộc tranh tài đó vốn là dành cho đệ tử cấp cao của học viện. Với tư cách dự bị, người tiến cử cho trận so tài tiếp theo, ngài cũng dự thụ. Nhưng trước khi giải thi đấu bắt đầu, bảy thành viên chủ lực gặp phải Tà Hồn Sư tự bạo, tuyệt đại bộ phận đã mất đi sức chiến đấu."
"Vào lúc nguy cơ, Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo Miện Hạ, dẫn theo đồng bọn dứt khoát quyết đấu, dưới tình huống thực lực kém xa đối thủ, đại biểu học viện tham gia giải thi đấu đó. Đối thủ của bọn họ sao lại không cường đại? Tuổi của đối thủ như thế nào không phải lớn hơn nhiều so với bọn họ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi