LỤC ĐỊA KIỆN TIÊN


 
- Aii, cứ đi như thế sao?
 
Kỷ Tiểu Hi không hiểu ra sao, rõ ràng đang trò chuyện rất vui vẻ nha.

 
- Chớ để ý, theo ta là được.

 
Tổ An đáp, Kỷ Tiểu Hi ân một tiếng, lúc gần đi còn quay đầu lại phất tay với mọi người.

 
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong mắt Ngọc Yên La xuất hiện một nụ cười thản nhiên:
 
- Thiếu niên thật thú vị.

 
Kỷ Tiểu Hi bị hắn một đường kéo đi, tiến vào rừng cây, thấy hắn từ đầu đến cuối nắm tay mình, khuôn mặt nhịn không được đỏ lên:
 
- Tay của ngươi lại trúng độc.

 
Tổ An cũng không để ý:
 
- Ngươi không phải có thuốc giải độc sao, giúp ta giải độc là được.

 
- Ừm!
 
Kỷ Tiểu Hi nháy nháy mắt, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, thuốc bột trên quần áo mình là phụ thân làm để phòng thân, gia hỏa này không chút kiêng kỵ tiếp xúc thân thể của mình, kết quả ta lại chủ động giúp hắn giải độc.

 

Tổ An thấy khoảng cách không sai biệt lắm, kéo nàng ngồi xuống, xa xa nhìn tình huống trong sơn cốc.

 
Kỷ Tiểu Hi vừa thay hắn giải độc, vừa hiếu kỳ hỏi:
 
- Tại sao chúng ta phải chạy?
 
Tổ An đáp:
 
- Trước đó nghe ngươi nói lão công của Ngọc phu nhân này vừa mới chết, sau đó đội xe của nàng bị tập kích, hiển nhiên bên cạnh có lực lượng muốn nhằm vào nàng, rất có thể còn có nội gián, ai biết người tới là tới cứu nàng, hay là đến giết nàng, chúng ta không thể bị cuốn vào.

 
Hắn ở Sở gia đã nguy cơ tứ phía, thực không muốn lại cuốn vào phong ba của một gia tộc khác.

 
Kỷ Tiểu Hi đã rõ ràng, nhịn không được cảm thán:
 
- Ta lại không nghĩ tới điểm này, Tổ đại ca thật thông minh.

 
- Tự nhiên!
 
Tổ An giương cằm lên, được một tiểu cô nương mỹ lệ tán thưởng, trong lòng vẫn cực kì thoải mái, chờ đối phương tiếp tục khen ngợi, ai biết nha đầu kia hết sức chuyên chú thay hắn giải độc, không có nói gì nữa.

 
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải tiếp tục quan sát động thái trong sơn cốc, chỉ thấy một đội kỵ sĩ mặc bạch bào chạy nhanh đến, từng người oai hùng thẳng tắp, nhìn ra được tu vi đều không tầm thường, không ít người phát ra khí thế mạnh mẽ, có thể cảm ứng được, thực lực bọn hắn cao hơn Tam đương gia của Hắc Phong Trại không ít.

 
Đi đầu là một nam tử dáng người rất cao, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt lộ ra mấy phần lăng lệ, để ria mép, cả người nhiều hơn mấy phần khí tức nho nhã.

 
- Tẩu tẩu, ta đến chậm, ngài không có nguy hiểm gì chứ?
 
Người kia nhìn thấy Ngọc Yên La, vội vàng từ trên ngựa nhảy xuống, chạy chậm qua, vẻ mặt lo lắng.

 
- Nguyên lai là tiểu thúc.

 
Tổ An chép miệng tắc lưỡi, liên tưởng đến trượng phu của Ngọc Yên La vừa mới qua đời, quả tẩu mỹ mạo trẻ tuổi, tiểu thúc anh tuấn tiêu sái, rất khó để cho người ta không sinh ra liên tưởng.

 
- Tiểu Hi, nam nhân kia là ai?
 
Kỷ Tiểu Hi lắc đầu:
 
- Ta cũng không biết.

 
Dù sao niên kỷ của nàng còn nhỏ, cũng không có chuyên môn nghe ngóng những chuyện này, quan hệ trong gia tộc người ta, nàng tự nhiên là không rõ.

 
Chỉ thấy Ngọc Yên La nhàn nhạt đáp một câu:
 
- Ta không sao, vào thành trước đi.

 
Sau khi nói xong, thì trực tiếp đi vào trong xe ngựa.


 
Nam nhân kia đứng tại nguyên chỗ, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, bất quá rất nhanh đã bị hắn che giấu, phất tay ra hiệu thủ hạ đặt thương binh lên ngựa, sau đó hạ lệnh lên đường.

 
- Tẩu tẩu, không biết những người của Hắc Phong Trại kia chết như thế nào?
 
Nam tử ria mép cưỡi tuấn mã đi ở bên cạnh xe ngựa, cách cửa sổ hỏi.

 
- Ta có chút mệt mỏi, về sau lại nói.

 
Thanh âm lười biếng của Ngọc Yên La truyền đến, về sau trong xe không còn động tĩnh.

 
Nam tử ria mép nhíu mày, sắc mặt âm trầm đến có chút khó coi.

 
Tổ An thu hết phản ứng của hai người vào mắt, lộ ra thần sắc suy nghĩ.

 
Sau đó hai người từ một đường khác về thành, trên đường đi cũng không có sự tình gì phát sinh, sau khi vào thành, Kỷ Tiểu Hi nói:
 
- Tổ đại ca, huynh và ta cùng về nhà đi, ta bảo cha ta khám bệnh giúp huynh.

 
Nói xong ánh mắt không tự chủ được liếc mắt nhìn bụng dưới của hắn, làm cho sắc mặt của Tổ An tối đen, có hết hay không hả.

 
Bất quá hắn đang muốn đi chỗ của Kỷ thần y, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nhìn sắc trời dần dần tối xuống, nghĩ thầm đi ra lâu như vậy, cũng không biết quá muộn còn có thể vào Sở gia hay không.

 
Nếu thực không được, để Kỷ Tiểu Hi cho ta ở ké một đêm, vấn đề hẳn không lớn?
 
Bất quá vừa nghĩ tới bản mặt của cha nàng, bỗng nhiên lại cảm thấy không đáng tin cậy.

 
Một đường về tới Kỷ gia, còn chưa vào cửa, cũng không biết ai hô một tiếng:
 
- Kỷ cô nương trở về, Kỷ cô nương trở về.


 
Người một mực lưu thủ ở phụ cận như ong vỡ tổ vây tới:
 
- Kỷ cô nương, ngươi giúp ta nhìn xem nơi này.

 
- Kỷ cô nương, giúp ta nhìn, ta tới trước.

 
- Kỷ cô nương, bệnh tình của ta gấp hơn.

 
!
 
Dù không phải lần đầu tiên bị nhiều người vây quanh như vậy, nhưng Kỷ Tiểu Hi vẫn có chút không quen, khuôn mặt đỏ lên nói:
 
- Các ngươi không nên gấp, xếp hàng tới.

 
Tổ An nhịn không được âm thầm tắc lưỡi, trước đó cùng Thành Thủ Bình đến đã biết nhân khí của nàng rất cao, nhưng tận mắt nhìn thấy, mới biết cái gì gọi là chúng tinh phủng nguyệt, những người kia là tôn kính nàng phát ra từ đáy lòng.

 
Bất quá Tổ An vẫn không nhịn được nhả rãnh, tiểu nha đầu này chỗ nào cũng tốt, chỉ là tính tình quá mềm, những người kia rõ ràng là thấy nàng thiện lương, muốn nàng trị liệu miễn phí, khó trách trước đó Kỷ thần y không có sắc mặt tốt gì.

 
 
 
 
 
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi