LỤC HÀO

Tháp Chu Tước ở vách núi cheo leo, vực sâu gần nghìn trượng, từ trên cao nhìn xuống, có hồ sâu trăm khoảnh, màu gần như đen, tĩnh mịch như mặc ngọc.

Chu Tước giả, ngoảnh về hướng nam cậy lửa mà sinh, sáng rực mãnh liệt, đứng đầu trong muôn chim.

Nghe đồn nơi này vốn là bảo tháp hào quang thần nghi, nhưng mà đến gần mới phát hiện, hoá ra chỉ là một toà tiểu lâu xám xịt. Bởi vì phía nam quanh năm ẩm ướt oi bức, bên ngoài tường đã phủ một tầng rêu xanh loang lổ, đỉnh tháp chu sa điêu tàn, coi như trút tận phù hoa thành một màu xám ảm đạm, lơ lửng nơi tuyệt địa, cô độc lánh mình nơi cao ngất.

Vòng tường ngoài tháp Chu Tước đã đổ một nửa, bùn đỏ gạch xanh rơi lả tả khắp nơi, cỏ dại cao quá phòng không ai coi sóc, chốc chốc không gió tự lay.

Phạm vi xung quanh nơi này hai ba nơi đều mênh mông không có người ở.

Tin tức bọn Nghiêm Tranh Minh hơi chậm, lúc này còn ba ngày nữa mới đến mười lăm tháng tám, vốn muốn tránh đoàn người, ai ngờ vừa nhìn nơi này, xung quanh tháp Chu Tước đã chen chúc đầy người.

Có điều đoàn tu sĩ này không ai tới gần được, bởi vì một vòng lửa cháy bừng bừng bao quanh tháp, như một con mãnh thú vô hình trấn giữ, luôn luôn phun ra ngọn lửa vô hình vào người ngoài, cuồn cuộn quanh thân. Nếu ai cả gan bước vào, sẽ bị ngọn lửa liếm người.

Các tu sĩ đều tụ tập cách tháp Chu Tước ba dặm, vây quanh nơi đây chật như nêm cối.

Đều đang kỳ vọng bên trong có cái cơ duyên dị bảo gì, vạn nhất gặp may được vào trong đó, không phải là có thể mượn lần này để một bước lên trời rồi.

Có chút gia sản pháp bảo gì đều mang theo, ở nghỉ ngơi trong đó, kẻ nghèo hàn thì màn trời chiếu đất, nhất thời như dân gian náo nhiệt tập hợp. Cũng có một số người lanh trí mang theo một ít thức ăn nông gia đến chào hàng, bán cho các tu sĩ chưa ích cốc —— chỉ là nơi đây dân phong chất phác, dân chúng cần mẫn hơn khu vực gần Đông Hải, con buôn chưa hình thành quy mô.

Lý Quân dạo quanh một vòng, đề nghị: “Đại sư huynh, nếu bên này đã tới nhiều người như vậy, đệ thấy chúng ta sốt ruột cũng không ích gì. Trước hết cứ nghỉ ngơi một đêm đã, huynh vừa qua cảnh giới xuất phong, cần củng cố. Đệ cũng muốn đi nghiên cứu xem thử làm thế nào để biến tiểu sư muội trở lại, nàng làm chim còn trêu hoa ghẹo nguyệt hơn làm người nhiều.”

Nghiêm Tranh Minh đáp một tiếng, móc từ trong ngực ra một tảng đá lớn bằng quả trứng bồ câu. Mặt ngoài vật này vừa nhìn giống như được nạm trên một chiếc nhẫn, bên trong có một tiểu viện sinh động như thật.

Chỉ thấy viên đá nhỏ trong tay y càng lúc càng lớn, càng lớn càng trong suốt, cuối cùng biến thành một cái viện sống sờ sờ, thu hết mấy người bọn họ vào trong, tách biệt với xung quanh —— trong viên đá nhỏ này mỗi một tấc vuông đều là một thế giới nhỏ.

Trong sân giả sơn, bồn tài (bonsai) đủ cả, mấy gian phòng nhỏ làm thành một vòng, chính giữa mỗi phòng còn có một xích đu nhỏ đặc biệt đỏm dáng.

Người ở trong đó, cảm giác nóng bức quanh người bị phủi sạch, nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng. Pháp bảo này vừa ra, ngay tức thì xung quanh toàn ánh mắt kinh ngạc.

“Thạch Giới Tử,” Lý Quân bước đi thong thả vài bước, đưa tay sờ xích đu tinh xảo, gật gù đắc ý thở dài nói, “Vét Tiền công tử, mấy năm nay huynh ngoài sáng chạy hàng chợ đen, sau lưng cất giấu không ít thứ tốt nhỉ.”

Nghiêm Tranh Minh sặc nói: “Chẳng lẽ muốn trông cậy vào đệ tạm bợ nuôi nhà? Trước khi bọn ta ích cốc đã chết đói.”

Sau đó, ánh mắt y đảo qua bên ngoài Thạch Giới Tử, đại khái là kiếm ý “Xuất phong” còn lưu lại trên người. Cái nhìn này của Nghiêm Tranh Minh như dao, nhất thời quét sạch sẽ những ánh mắt dõi theo len lén xung quanh.

Năm đó trên đảo Thanh Long ở Đông Hải, y chưa hiểu chuyện vui mừng hưởng thụ, chết sống đối nghịch cùng sư phụ, phải ngồi thuyền lớn, dẫn tới ánh mắt nhiều người dòm ngó. Hết lần này đến lần khác còn dương dương đắc ý, cho là mình khoe khoang rất tốt, chẳng biết rước lấy ít nhiều ghen ghét, cũng không biết vì vậy đưa tới bao nhiêu nhục nhã.

Nếu là lúc này, cho dù y ngồi trên thuyền vàng thuyền bạc, có ai dám nói cái gì thẳng mặt?

Thế nhưng Nghiêm Tranh Minh cũng không cảm thấy hãnh diện, chỉ là lòng có phần bi ai.

Từ xưa lòng người ác độc, mang ngọc mắc tội —— với bản lĩnh bây giờ của y, khoảng chừng chỉ xứng táo bạo xa hoa với đám người này, lại không đủ để mở ra phong sơn lệnh.

Nhưng đã đi đến bước này, y cảm thấy gần như dốc hết sức mình, có lẽ năng vực y vốn không đủ.

Trên đời này, tổn thương người sâu sắc nhất cũng gói gọn trong bốn chữ “không đủ tài sức”, Nghiêm Tranh Minh cảm thấy nhiều năm qua phải chống chọi bốn chữ này, như một cái mũ trên đầu. May mà trời sinh lòng y rộng rãi hơn người thường, bằng không chắc đã gục ngã dưới áp lực.

Chẳng lẽ năm đó sư phụ giao ấn chưởng môn cho y, chính là nhìn trúng điểm tốt này sao?

Nghĩ như vậy, Nghiêm Tranh Minh lại có phần tự giễu muốn tránh.

“Trước hết cứ ở đây nghỉ ngơi đi,” Nghiêm Tranh Minh nói, quay đầu nhìn thoáng qua Trình Tiềm, “Ở đây mát hơn chứ?”

Trình Tiềm sửng sốt, nhất thời nói không ra lời. Thân thể hắn rèn từ băng đàm, tất nhiên sợ nóng, chỉ do thể chất đặc thù, người ít ra mồ hôi. Chính hắn không lên tiếng, còn tưởng rằng người khác đoán không ra, không ngờ đại sư huynh thế mà vẫn nhớ.

Nghiêm Tranh Minh thấy bộ dạng ngây ngô không biết phản ứng gì của hắn, khẽ thở dài trong lòng, đưa tay nhấn gáy Trình Tiềm một cái, nói: “Qua hộ pháp cho ta, ta muốn củng cố cảnh giới.”

“Xuất phong” đối với một kiếm tu mà nói, không chỉ là tăng lên một cảnh giới, nó còn giống như mở ra một thế giới mới. Nghiêm Tranh Minh tỉ mỉ lãnh ngộ một phen, một lúc lâu mới từ trong nhập định tỉnh lại, mở mắt đã nhìn thấy Trình Tiềm quả nhiên tận trung cương vị công tác canh ở một bên.

Ngay cả Lý Quân và Thuỷ Khanh cũng ở đây —— chỉ là hai đứa này ngủ từ đời nào.

Nghiêm Tranh Minh ho nhẹ một tiếng nói: “Đều chen ở chỗ ta làm gì?”

Lý Quân bị tiếng nói y đánh thức, buồn ngủ trên mặt chưa tan, gã đã bật thốt lên: “Đại sư huynh, vào cảnh giới “Xuất phong” có cảm giác gì?”

Không riêng gì gã, mấy người bọn họ đều tò mò —— nếu không phải kiếm tu chân chính, mặc kệ lợi hại đến đâu cũng không vào được cảnh giới “Xuất phong”. Toàn gia phái Phù Dao, tính luôn cả Hàn Uyên, chỉ có mỗi chưởng môn sư huynh lấy kiếm nhập đạo.

Cả Trình Tiềm cũng ngồi thẳng theo.

Nghiêm Tranh Minh trầm ngâm một lát mới thận trọng đáp: “Trời đất bao la.”

Lời này vô cùng cẩu thả, nói với không nói chẳng khác quái gì. Chỉ có Trình Tiềm luyện qua Hải Triều kiếm nghe xong, lĩnh ngộ được chút rìa, dường như thức tỉnh.

Nghiêm Tranh Minh thoáng nhìn lướt qua vẻ như có điều suy nghĩ của hắn, âm thầm cười khổ một cái, đem câu tiếp theo nuốt trở vào —— thân như nhốt tù.

Bên ngoài có trời đất bao la, mình ta bị nhốt trong nhà tù.

Đây là cảm thụ cảnh giới “Xuất phong” cho y.

Mà cảnh giới kế tiếp “Xuất phong” vừa khéo chính là “Nhập sao”. (vào vỏ)

Kiếm tu khác với những con đường khác, rất ít giác ngộ, chỉ có càng nhiều áp lực, mới càng tăng lên. Lúc Nghiêm Tranh Minh bị thượng cổ Chân Long hồn áp chế, lại bị Trình Tiềm một câu vô tâm đả kích, hai bên bức bách, mới bức ra đạo kiếm khí Xuất phong.

Kiếm tu hoành hành Cửu Châu, nhưng ít có người leo đến tột đỉnh, bởi vì con đường này thật sự không dễ đi.

Đúng lúc này, Trình Tiềm đột nhiên cảm giác được cái gì, hắn bỗng dưng đứng dậy, chớp mắt đã đến cửa, mở cửa phòng ra. Bên ngoài Thạch Giới Tử có một lão giả lưng còng đang đứng, trong tay cầm một cái đèn lồng đung đưa trong gió, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ chờ ở nơi đó.

Lão giả này nhìn không giống tu sĩ, khi các tu sĩ sắp chết, sẽ lộ ra tướng mạo nhân thọ sắp hết, nhưng bọn họ hiếm khi già đến chân thật vậy. Có điều khí độ toàn thân người này, cũng không giống bất kỳ người phàm nào.

Lão giả chỉ đứng tới ngực Trình Tiềm, thấy cửa mở rộng, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt lão đục ngầu trông rất giống người mù, nhưng ánh mắt lại như hai mũi khoan mang theo mùi gỉ sắt.

Ông quan sát Trình Tiềm từ trên xuống dưới một lượt, hơi khẽ động khoé miệng, thấp giọng nói: “Cậu trai trẻ, bảy đạo lôi kiếp mà thôi, tam tai cửu nạn, còn chưa xong đâu.”

Xung quanh một mảnh lặng ngắt như tờ, cũng không ai bàn luận lão bất tử này chạy đến cửa nhà phúng điếu —— bởi vì lão già này ở trước mắt bao người, đi từng bước từ trong tháp Chu Tước ra.

Đồng tử Trình Tiềm hơi co lại: “Lão nhân gia, người…”

Lão nhân kia lại không nhìn hắn nữa, tự ý bước qua cạnh hắn, bước chân chậm chạp như không tiện, đi tới trước mặt Nghiêm Tranh Minh, trầm giọng nói: “Mời chưởng môn đi theo ta, chủ nhân nhà ta có vật để lại.”

Nghiêm Tranh Minh còn chưa kịp trả lời, lão nhân đã tự nhiên xoay người đi ra ngoài, cứ như chắc chắn y sẽ đuổi kịp.

Nghiêm Tranh Minh vội vội vàng vàng ra dấu tay với Lý Quân, rồi đuổi theo. Thủy Khanh rút ra giáo huấn “Trêu hoa ghẹo nguyệt” trước đây, dao động giữa Trình Tiềm và Lý Quân một lát, quả quyết đưa ra chọn lựa —— chui vào tay áo Trình Tiềm, bỏ lại Lý Quân như bà mẹ già ở sau thu dọn Thạch Giới Tử.

Vài người ở đây hoặc ước ao, hoặc căm hận, hoặc ánh mắt khó hiểu, nhìn lão giả ra khỏi tháp Chu Tước, không ai dám hó hé một tiếng. Tháp Chu Tước mở cửa hàng năm, đã mở một trăm năm, thật có thứ tốt gì hầu như mọi người đều đã nhận. Các đại năng yêu thích danh dự, cũng không tới nhặt cơm thừa người ta. Những người đến nơi này thử vận may đại khái chẳng ra sao cả, không ai dám chọc bọn hắn.

Sóng nhiệt mhư biển cuồn cuồn quanh tháp Chu Tước tách ra một khe hở theo từng bước chân lão nhân, băng hỏa tương khắc, Sương Nhẫn leng keng cộng hưởng. Tuy Trình Tiềm có thể chịu đựng, nhưng dù sao vẫn rất khó chịu. Đúng lúc này, một ánh mắt vô cùng ác độc đâm thẳng sau lưng hắn, Trình Tiềm bỗng quay đầu. Ánh mắt quét qua đoàn người ở phía xa một vòng, cuối cùng nhìn thấy xe ngựa của quần là áo lụa bọn họ dạy dỗ trước đây.

“Tiểu nhân vật chưa ngưng thần mà thôi.” Trình Tiềm nghĩ như vậy, thu hồi ánh mắt.

Nhưng không biết có phải bởi vì xung quanh tháp Chu Tước quá nóng hay không, hắn luôn có chút bực dọc, trong nơi tăm tối kia như có chuyện gì phải phát sinh.

Rất lâu, bọn họ mới theo được sự chậm chạp của lão giả đến dưới tháp Chu Tước. Cánh cửa tan hoang treo mấy cái chuông rỉ sét, như biết có người đến, hơi lắc lư phát ra âm thanh ngột ngạt. Lão nhân kia đưa tay cố sức đẩy cửa ra, thấp giọng nói: “Vào đi.”

Nghiêm Tranh Minh nói: “Tiền bối, chúng ta không phải vì tháp Chu Tước mà đến, chẳng qua là năm đó sư phụ ta phong sơn để lại một ổ khoá, ở giữa có một câu mật ngữ do Từ tiền bối giữ. Bọn ta đến là vì đòi lại…”

Lão nhân như không nghe thấy, còn xen lời y: “Vào đi.”

Trong tháp Chu Tước tối om, mặt Nghiêm Tranh Minh nhăn nhíu, dẫn đầu nhấc vạt áo đi vào. Sóng nhiệt bên ngoài cuồn cuộn, bên trong lại âm u ẩm ướt, hai bên đối lập rõ ràng, người chợt lạnh chợt nóng, tóc gáy đều dựng lên.

Lão nhân thở hồng hộc thắp từng cái đèn trong tháp, trên mặt đất bốc lên mùi bùn đất, xung quanh lại không có cửa sổ, khắp nơi tối om, hơi áp lực.

Trình Tiềm do linh vật làm thân, một ít thiên tài địa bảo có khả năng hắn chưa nghe nói qua, thế nhưng giữa nơi ẩn chứa linh khí hay tà khí vô cùng nhạy cảm. Hắn đảo mắt qua mọi nơi, phát hiện nơi đây cũng không như người ngoài thuật lại, có dị bảo gì đó chất đống, hoàn toàn chỉ là nhà có bốn bức tường.

Lão giả dẫn bọn họ đi qua cầu thang nhỏ hẹp, đi thẳng đến đỉnh tháp, nơi đây có một tượng đá hình người, chạm trổ tinh tế, trông rất sống động. Là một nam tử gầy gò, đầu mày đuôi mắt rõ ràng, ở giữa ước chừng rộng khoảng một ngón tay, đuôi lông mày mảnh hơi xếch, tướng mạo có nét nữ tính.

Lão giả cung kính khom lưng hành lễ với tượng đá: “Chủ nhân, khách đến rồi.”

Hoá ra tượng đá này chính là chủ nhân nơi đây Từ Ứng Tri.

Nghiêm Tranh Minh nhớ ra mình có việc cầu người, vội vã lôi bản mặt khiêm tốn lễ độ nhất của mình ra, mô phỏng bộ dáng, đứng vững sau lưng lão giả không xa, chấp tay làm lễ vãn bối nói: “Quấy nhiễu tiền bối.”

Lão giả nhìn y một cái, mặc dù không biểu hiện gì, nhưng chắc là hài lòng. Ông thắp nhang cho bức tượng, sau đó lấy một hộp gỗ cổ xưa từ sau hương án ra, đưa đến trước mặt Nghiêm Tranh Minh, nói: “Lão nô chính là tháp linh của tháp Chu Tước, sống dựa vào chân nguyên của chủ nhân. Chủ nhân qua đời đã nhiều năm, khí số tháp Chu Tước cũng sắp hết, vẫn lo không thể trả vật này lại cho quý phái. Hôm nay rốt cục có thể yên tâm.”

Nghiêm Tranh Minh mở hộp gỗ, bên trong là ba đồng tiền cũ rích.

Y hơi sửng sờ, khó hiểu ngẩng đầu nhìn tháp linh.

Lão tháp linh cũng không giải thích thêm, chỉ xua tay nói: “Là của ngươi.”

Liền xoay người biến thành một luồng khói xanh, nhập vào ngọn thanh đăng trên đỉnh tượng đá.

Nghiêm Tranh Minh không biết ba đồng tiền cũ này có huyền cơ gì, không dám tuỳ tiện đụng vào, đang định quay đầu hỏi Lý Quân được xưng “không gì không biết”. Đột nhiên, những cái chuông treo đầy trong tháp Chu Tước kêu vang, ngọn thanh đăng trên đầu tượng đá lúc sáng lúc tối, vô số bóng đen nhấp nhô sột soạt bò lên từ bốn phương tám hướng. Một cánh tay trắng bệch bỗng phá tan phòng hộ trận tháp Chu Tước, chộp thẳng tới Nghiêm Tranh Minh.

Nghiêm Tranh Minh thầm nghĩ: “Muốn chết sao?”

Cánh tay kia chưa tới trước mặt, đã bị kiếm khí quanh người y phóng ra chặt đứt. Theo chỗ cánh tay đứt lại không vấy máu, chỉ có một luồng khí đen xông ra, xung quanh rải rác đầy rắn thân đen xì, mắt lom lom nhìn những người ở giữa.

Người bị chặt đứt tay từ trong bống tối đi từng bước ra, đúng là quần là áo lụa gặp trước đây. Quanh thân gã là hắc khí quỷ dị, nụ cười trên mặt cứng ngắc quái gở, mở miệng nói không còn tiếng người mà là âm thanh “xì xì”.

Thanh đăng trên tượng đá lay động mạnh, tháp linh mới vừa rồi trốn như rùa đen rút đầu.

Trình Tiềm thấp giọng hỏi: “Đây là cái gì?”

Vẻ mặt Lý Quân nghiêm trọng lắc đầu, đúng là ma vật bám thân, nhưng gã quần là áo lụa này không giống bị bám thân… Nhất định gã vốn là một ma tu.

Nhưng bọn họ đã giao thủ qua, không có khả năng này.

Ánh mắt Trình Tiềm quét bốn phía, phát hiện những con rắn nhỏ màu đen ngày càng nhiều, không bò đến gần những người khác, dường như chỉ chăm chú với Nghiêm Tranh Minh.

Hắn rút Sương Nhẫn kiếm ra, sương ý xông thẳng tới quần áo lụa là. Đúng lúc này, một tay đột nhiên túm bờ vai hắn, Nghiêm Tranh Minh kéo hắn qua một bên, đè thấp tiếng trong cổ họng: “Mau tránh ra —— ”

Trình Tiềm nhìn thoáng thấy dấu vết tâm ma như ẩn như hiện nơi mi tâm y, giật mình: “Đợi đã, sư…”

Cả người Nghiêm Tranh Minh hoá thành một đạo kiếm phong, quần áo lụa là nhanh chóng bị kiếm phong cuốn bay ra ngoài, nụ cười trên mặt càng trở nên kỳ lạ, ánh mắt đen sẫm gần như hoá thành vực sâu không đáy. Chỉ thấy gã như ra sức, mũi chân điểm nhẹ tháp Chu Tước, giang hai cánh tay, tựa như muốn ôm lấy kiếm khí sắc bén vô song. Bị Nghiêm Tranh Minh một kiếm chém từ đầu tới chân, cả người phân làm hai. Hai nửa thân thể chia hai bên, một nửa máu thịt lẫn lộn rơi một bên, co rút, rồi chết hẳn. Một nửa kia lại tiêu tán thành sương đen dày đặc, chẳng những không tránh né, trái lại xông thẳng đánh móc sau gáy Nghiêm Tranh Minh.

Ba đồng tiền trong tay Nghiêm Tranh Minh lạch cạch kêu một hồi, sương đen hơi dừng lại một chút. Ngay lúc đó, kiếm Trình Tiềm đã đến, sương trắng dầy đặc trong nháy mắt kết thành một lớp tường băng, cắt đứt sương đen bên ngoài.

Ba đồng tiền bất ngờ thoát ra khỏi hộp gỗ, bay thẳng tới ấn chưởng môn ở cổ Nghiêm Tranh Minh. Trong đầu Nghiêm Tranh Minh “ầm” một tiếng, cảm giác nguyên thần như bị cái gì đó khó có thể ngăn cản từ trong thân thể lôi ra ngoài, thẳng vào ấn chưởng môn.

Tất thảy hình ảnh rối ren chợt loé lên, “rắc rắc” một tiếng, ô Chu Tước trong địa toả mở rộng ra. Trước mắt Nghiêm Tranh Minh tối sầm, mở mắt lần nữa, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Tượng đá sống lại, cầm trong tay ba đồng tiền, lặng lẽ cúi đầu ngồi sau bàn đá.

Nghiêm Tranh Minh kinh hãi nhìn thoáng qua bóng phản chiếu trong chén nước trà, phát hiện hình như mình lại bám vào thân sư tổ Bắc Minh quân.

Y khóc không ra nước mắt, chẳng biết rốt cuộc mình và vị sư tổ đại nghịch bất đạo này có duyên phận ở chỗ nào.

Hai đầu bàn đá không khí nghiêm trọng, trên cái mâm gỗ có một tấm bảng gỗ úp mặt, được chủ nhân tháp Chu Tước Từ Ứng Tri đưa tay lật lên, mặt trên là ba chữ “Hàn Mộc Xuân”.

Nghiêm Tranh Minh chỉ cảm thấy ngực chấn động, một mặt ngạc nhiên vì ở đây y nhìn thấy tên sư phụ, mặt khác dường như đến từ ngực Bắc Minh quân.

Vừa nghe Từ Ứng Tri mở miệng nói: “Chết trẻ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi