LỤC HÀO

Nghe nói đêm đó, con thuồng luồng nuôi trong hồ sâu ở Tây Hành cung bị chết nổi lên cái bụng trắng hếu.

Đại điện đài Toả Tiên bị sụp thành mảnh vụn, Khốn long toả vừa thu lại, tại đó cũng chỉ còn lại một cái đài vắng vẻ, bị mưa to dội một trận, nước chảy xuống đều mang theo mùi máu tươi.

Dưới chân núi Thập Châu các yêu ma quỷ quái không đầu không đuôi mà ầm ĩ một đêm, mạnh ai nấy đấu với các tu sĩ trong núi xung đột mấy đợt, đánh cho trời tối đen. Dã thú giữa núi rừng quá ư sợ hãi, thôn làng dưới chân núi bị liên luỵ, hết lần này tới lần khác không phải như thổ phỉ với cường đạo làm loạn, quan binh chẳng những không quản được, còn phải theo dân chúng chạy trối chết.

Phản ứng của triều đình hầu như bị chậm, ngày kế Thiên Diễn Xử phái người đến, đáng tiếc tác dụng đem lại chỉ là có ít còn hơn không —— các tu sĩ xuất thân danh môn tự cho mình là cao, ai sẽ nghe triều đình sai phái? Một đám ma tu Nam Cương càng làm chuyện rối ren, số lượng đông đảo, quậy một trận rồi đổi chỗ khác, nhìn không ra muốn làm cái gì, hoàn toàn là tuỳ tính gây hại.

Thiên hạ thịnh cảnh dưới núi Thập Châu gặp đại nạn, có người chết đói ngoài đồng hoang nghìn dặm, xương trắng khắp nơi, thi độc và dịch bệnh làm ô nhiễm nguồn nước lan độc ra, vô số bách tính người phàm rày đây mai đó.

Tu sĩ các phái thì bỏ mặc, qua lại dẫn động thanh khí thiên địa, khiến cho ngũ hành nơi đó hỗn loạn, khi thì lụt lội, khi thì hoả hoạn, trời trong nắng thì đổ tuyết, trong tuyết lại nở hoa mùa hạ, ốm đau bệnh tật theo sát trong bùn đất nên dế mùa thu còn không phân biệt được hai mặt nhìn nhau.

Âm dương điên đảo ba bốn ngày, cuối cùng dẫn tới thiên địa tức giận, một đạo thần lôi trong đó đánh đài Toả Tiên ra thành hai.

Đây là báo trước một trận thần ma hỗn chiến, bắt đầu tan vỡ trật tự.

Biện Húc không dừng lại, xuống khỏi đài Toả Tiên liền trực tiếp xoay người về thẳng Huyền Vũ đường, sau đó tuyên bố bế quan, ai tìm cũng không ra mặt.

Bản thân trang chủ sơn trang Bạch Hổ từ đầu không xuất hiện, bất kể dò hỏi chuyện Nam Cương, hay là xử lý sự cố trên đài Toả Tiên đều chỉ phái một nhóm đệ tử cùng một trưởng lão nóng lên thì mắng “rùa nhi tử”. Có một dạo rộ lên lời đồn, nói rằng sở dĩ trang chủ sơn trang Bạch Hổ không xuất hiện thật ra là đã sớm vẫn lạc.

Đến tận đây, năm đó trấn thủ tứ phương, Tứ Thánh như bốn trụ trời, người thì vẫn lạc, người thì yên lặng, theo bọn họ ảm đạm rời đi, là một thời đại bình an lâu dài cũng qua mất.

Thiên hạ rung chuyển, người phàm và tu sĩ đều cảm thấy bất an.

Lầu cao nghìn trượng với phồn hoa sênh ca thâu đêm như một tấm phù điêu hoa mỹ mà yếu ớt trên băng, một chậu nước sôi vẩy đến, hoá thành một mảnh mơ hồ ngay tức khắc.

Chẳng qua những việc này, Trình Tiềm chưa từng để ý.

Khi hắn và Đường Chẩn rời khỏi đài Toả Tiên, ở dưới sườn núi Thập Châu tìm một khách điếm giản dị đặt chân, thử một lần cảm giác xem bị chân nguyên phản phệ là tư vị gì.

Khi phản phệ phát tác, thái dương Nghiêm Tranh Minh xuất hiện mấy sợi gân xanh, như muốn rách da ra, bàn tay trong lúc vô ý sẽ nắm mép giường đá, không kìm nén được tiếng rên trong cổ họng tràn ra, giường bằng đá dầy nửa bàn tay bị y làm thành một đống đá vụn.

Đường Chẩn lớn tiếng nói: “Mấy đứa nhóc đều ra ngoài đi, đây không phải chuyện đùa. Không có nguyên thần cũng tránh xa một chút… Ui!”

Tiếng y vừa dứt, trên người Nghiêm Tranh Minh đột nhiên bộc phát ra một kiếm ý thật lớn, đến từ Kiếm thần vực lạnh như băng, cho dù là ai cũng chịu không nổi.

Đường Chẩn một hơi thở không thông, sắc mặt khó coi lui ra sau mấy bước, đưa tay ôm lấy lồng ngực đang cuồn cuộn.

Cả gian khách điếm đều lung lay sắp đổ, cột nhà kêu “rắc rắc” vài tiếng, kiếm ý im ắng bốn phía, chỉ thoáng gần, trên gỗ đá đã để lại lỗ hổng sâu mấy tấc.

Đường Chẩn đưa tay nắm vai Trình Tiềm, ngón tay gầy đét mạnh mẽ bấm vào chỗ vết thương nơi đầu vai hắn, cả người Trình Tiềm giật bắn.

“Đừng lo, ta chịu được kiếm khí của y. Nhờ vào ngươi, đừng để toàn bộ chân nguyên của y tuôn ra, bằng không không chỉ thân thể y chống không nổi thương thế Khốn long toả, ngay cả mấy dặm quanh đây cũng bị ảnh hưởng đến, ai cũng chạy không được!”

Trình Tiềm phục hồi tinh thần ngay lập tức, chân nguyên quanh thân dùng hết sức mà tứ tán, bao lại toàn bộ khách điếm bên trong, tạo thành một tấm lưới vô hình, giam lại kiếm khí phản phệ của Nghiêm Tranh Minh.

Nhưng bản thân hắn cũng chỉ là làm giảm bớt, thay người chữa thương cũng được, trợ giúp cũng được, loại việc này căn bản hắn chưa từng làm, nội phủ luôn chịu công kích vô thức đến từ kiếm tu, còn phải cẩn thận không để đối phương bị thương thêm. Hai bên giằng co tại đó, chỉ mới qua nửa nén hương, trán Trình Tiềm đã ra mồ hôi.

Nghiêm Tranh Minh giống như bị ngàn đao róc thịt, thoát lực nằm trên giường đá, rên cũng rên không nổi.

Hình như y tỉnh, ánh mắt cũng rã rời, ý thức giãy dụa trôi nổi một lát, mờ mịt chẳng biết mình đang ở nơi nào. Nghiêm Tranh Minh phí công dùng ngón tay bắt lấy cái gì trên không trung, tự thấy như dùng hết sức, căn bản đầu ngón tay chỉ khẽ động, đôi môi không còn chút máu mấp máy gì đó, dường như gọi một tiếng “tiểu Tiềm”.

Hai tay Đường Chẩn bấm một thủ quyết phức tạp, sau đó, Trình Tiềm cảm thấy một trận gió mát lại như nước ấm ồ ạt chảy từ bên cạnh hắn qua, vết máu ứ đọng bên hông được “vật kia” quét qua, đã được chữa trị như lúc ban đầu.

Trận gió mát kia từ đầu chí cuối không vào trong cơ thể Nghiêm Tranh Minh, Nghiêm Tranh Minh hơi giật giật, sau lưng kịch liệt phập phồng một chút, như có nhiều ý thức hơn. Sắc mặt Đường Chẩn xám ngoét như vừa mới chết một lần.

Đường Chẩn thừa dịp y có ý thức, vội nói: “Nghiêm chưởng môn, thu kiếm khí của ngươi lại!”

Thật ra Nghiêm Tranh Minh nghe được, chẳng qua có lòng vô lực, y cảm thấy mỗi một tấc xương thịt đều như bị dao cạo đi, lòng mờ mịt thầm nghĩ: “Sư phụ, luyện kiếm đau như thế, con không bao giờ… muốn luyện nữa.”

Đầu Đường Chẩn đầy mồ hôi lạnh nhìn Trình Tiềm: “Không thể kéo dài nữa!”

Trình Tiềm khẽ cắn môi, đột nhiên mạnh mẽ buộc chặt chân nguyên của mình, cứng rắn đẩy kiếm khí tứ tán trở lại. Kiếm khí ở trong lưới vô hình xông tới qua lại, hắn cảm thấy nội phủ và huyệt Khí Hải của mình giữa lúc đấu nhau, nhất thời có một loại ảo giác như bị vạn tiễn xuyên tâm.

Lý Quân đợi ngoài cửa cảm thấy bên trong đột nhiên tuôn ra một trận cường quang, chấn cửa rung mạnh, sau đó tràn ra một tầng sương hoa, lạnh cóng.

Lý Quân đang ngó dáo dác thì Thuỷ Khanh ở sau đẩy một cái, đẩy thẳng cửa phòng khách điếm đóng băng ——

Trình Tiềm quỳ một chân xuống đất, ôm thật chặc Nghiêm Tranh Minh, một thân y phục rách nát bị máu thấm ướt phân nửa, dính sát vào người. Lý Quân run rẩy bước từng bước, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Tiểu Tiềm?”

Trình Tiềm định đứng lên, dưới chân hơi lảo đảo, Lý Quân vội vàng chạy ào vào trong phòng, đỡ hắn dậy: “Đệ cũng quá liều mạng!”

Trình Tiềm không nói nên lời.

“Tạm thời không có chuyện gì.” Đường Chẩn chật vật đứng lên, nhìn Nghiêm Tranh Minh ngất đi, “Còn lại xem vận may thôi.”

Bọn họ không ở núi Thập Châu lâu, Trình Tiềm điều tức trong chốc lát, sáng sớm hôm sau thì mượn xe phi mã của Đường Chẩn trở về sơn trang Phù Dao.

Phi mã dáng điệu uyển chuyển, lá gan rất nhỏ, sợ đến không chịu chạy. Thủy Khanh đành phải tự mình điều khiển xe, dùng hai luồng chân hoả đồng hạc nướng mông hai con ngựa, khiến hai con phi mã hí vang nhảy lung tung, như mấy con chim mù cắm đầu bay loạn.

Đường Chẩn không chịu nổi mệt nhọc, tựa một góc ngủ, khi y tỉnh thì mặt mày hiền hậu, phong độ nhẹ nhàng, nhưng khi ngủ hơi thở rất thấp, quanh người tản ra một loại quỷ khí mục nát.

Niên Đại Đại ở một bên như con gà con mổ thóc, Lục Lang không rên một tiếng, Lý Quân lặng lẽ ngồi dựa vào cửa xe, cả người bao trùm một tầng tâm sự nặng nề không nói ra được.

Trình Tiềm ôm Nghiêm Tranh Minh không hề hay biết, dựa vào vách xe, hắn nhìn không ra nét đau khổ nào trên mặt Nghiêm Tranh Minh, chỉ như bực mình khi nghe giảng kinh, như đang chợp mắt ngủ một giấc ở Truyền Đạo đường mây khói lượn quanh.

Trình Tiềm nhớ tới khi còn bé, sư phụ để hắn ở tại Thanh An cư, để cho hắn thanh tĩnh an thần, ít suy nghĩ nhiều như vậy, vậy vì sao để đại sư huynh ở “Ôn Nhu Hương”?

Là sớm đoán được cả đời này của y, chỉ chốc lát thuở thiếu thời không lo sao?

Bên ngoài xe ngựa mưa như trút nước, chân hoả đồng lạc như ngọn đèn trong gió lung lay sắp đổ, yếu ớt xẹt qua giữa bầu trời đêm nhân gian ướt đẫm.

Lúc này, Lục Lang vẫn nhìn ngoài cửa sổ xe bỗng đánh vỡ yên lặng, mở miệng nói: “Lúc ta phát hiện mình biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ thì, đã từng có một lần không muốn sống.”

Nó ít khi mở miệng trước mặt người khác, dần dà tất cả mọi người hoài nghi nó bị ma tu bám thân phá huỷ giọng nói, thành nửa người câm.

“Người phàm có gì không tốt chứ,” Niên Đại Đại ngáp một cái, hơi tỉnh ngủ, nói tiếp, “Sinh lão bệnh tử, điền viên chuyện nhà, đến già ngậm kẹo đùa cháu, sau cùng an táng trong mộ phần liệt tổ liệt tông, kiếp sau lại là một đứa trẻ được cha thương mẹ cưng.”

Lục Lang dùng chăn che khuất mặt nhìn không ra biểu tình, chỉ nhìn Niên Đại Đại sâu sắc, thấp giọng nói: “Cảm giác làm người phàm ngươi không hiểu. Ngươi tuỳ tiện bấm một thủ quyết đã đưa tới mưa gió nổi lên, hồng thuỷ ngập trời, ngập tới đâu cũng mặc kệ. Người phàm dưới chân núi thì, khi đi ngủ còn thật tốt, sáng tỉnh lại đã phát hiện ruộng tốt nhà mình bị huỷ trong một đêm, cả cuộc đời khổ cực chắt chiu được chút sản nghiệp nhỏ, mất hết.”

Niên Đại Đại bị nghẹn: “Này…”

“Những thứ này còn may, ít nhất có mệnh xa xứ,” Lục Lang nói, “Có khi đang ngủ bị nhà sụp xuống đè trên người, có khi chiến tranh bị đao ngộ sát, có khi cản đường ma tu nào, chết không có chỗ chôn… Mọi người ngoảnh đầu chỉ biết nói trận chiến ấy ai thắng ai thua, anh hùng nơi nào chém giết bao nhiêu ma tu, những thứ khác không ai nói đến.”

Lục Lang cúi đầu cười, nói: “Cũng giống như người đi trên đường giết chết vài con kiến, người bình thường sẽ không cố ý đến đạp, nhưng lỡ giết chết cũng không ai chú ý.”

“Việc này không hề gì,” Lý Quân mỏi mệt nói, “Chúng sinh đều như sâu kiến, một bộ phận lại cho rằng một nhóm khác là sâu kiến, rồi tạm thời quên mất mình cũng như thế mà thôi. Nhân gian hỉ nộ ái ố chưa bao giờ theo ý người, sống ngày nào chịu ngày đó… Ngươi xem chưởng môn sư huynh nhà chúng ta đó, kiếm tu bước vào Kiếm Thần vực, người khác thấy đều trốn huynh ấy, cũng không phải mỗi ngày đều sống đau khổ như ai sao?”

Hai chữ “đau khổ” như đánh vào thần kinh Trình Tiềm một giây, hắn cúi đầu, nắm lấy một tay Nghiêm Tranh Minh, đặt trên mạch môn yếu đuối. Từ trước hắn chỉ nghĩ đến đại sư huynh khổ cực, làm mất đi cảm giác người này từng yếu đuối như vậy. Trình Tiềm chỉ ở một bên nhìn, đã cảm thấy ngực khổ sở đứng ngồi không yên.

Trình Tiềm kiểm tra một lát, không tìm thấy nguyên do gì, chân nguyên một thân hắn lại lạnh đến vậy, không dám tuỳ ý thăm dò nội phủ người khác. Không bận tâm Đường Chẩn có đang ngủ hay không, hỏi: “Khi nào thì y có thể tỉnh?”

Đường Chẩn nhắm hai mắt trả lời: “Không biết, bị nội phủ chính mình phản phệ, lại thêm tâm ma quấy phá, khi nào ói ra máu sẽ tự tỉnh lại. Còn không vĩnh viễn cũng không tỉnh, lúc đó gãy cũng không chừng.”

Lời vừa nói ra, trong xe ngựa yên tĩnh lần hai, ngay cả Niên Đại Đại ồn ào đều không dám lên tiếng.

Đường Chẩn miệng quạ đen lần thứ hai linh nghiệm, đoàn người trở lại sơn trang Phù Dao gần một tháng, Nghiêm Tranh Minh trước sau vẫn như người thực vật.

Tuy ngoài miệng Đường Chẩn không hứa hẹn gì, nhưng vẫn cảm thấy cấm thuật là y cho, hẳn nên gánh chút trách nhiệm. Nên dẫn Niên Đại Đại với Lục Lang ở trong sơn trang Phù Dao, thỉnh thoảng chỉ Lý Quân làm sao xây dựng hay gia cố trận pháp vòng ngoài sơn trang, cách vài ngày thì đến xem tình huống Nghiêm Tranh Minh.

Đường Chẩn quen thuộc đi vào trong rừng trúc, bưng nước nguội trên bàn uống một hơi cạn sạch, nói với Trình Tiềm đang chờ chực một bên: “Ngươi đã qua bảy đạo thiên kiếp, thân thể đã thành, làm gì khiến mình thanh tâm quả dục như thế?”

“Thói quen.” Trình Tiềm lẳng lặng ngồi một bên, một lát sau, cũng không biết vì nguyên nhân gì, bổ sung một câu, “Lúc trước ta cảm thấy người máu lạnh sống không có tư vị gì, bây giờ xem ra, thất tình lục dục quá nhiều, cũng chưa chắc là chuyện tốt.”

“Bên ta mới nhìn thấy sơn trang các ngươi lại có người đến,” Đường Chẩn nói, “Ở đây dạo này đông như trẩy hội ấy —— nhưng mà cũng là, đại năng khắp nơi đều tàn tạ như người thường. Sư huynh đệ bọn ngươi xuất hiện ồn ào ở đài Toả Tiên đã nổi khắp thiên hạ, thời loạn này, tự nhiên bị chạy theo như vịt.”

Trình Tiềm không buồn nhướn mắt, chua ngoa nói: “Trong núi không có cọp, bầy khỉ xưng vua.”

Hình như hắn không thèm để ý lời này mắng luôn cả hắn.

Đường Chẩn nhìn hắn, nói: “Người đến là sơn trang Bạch Hổ, ngươi không đi gặp một lần sao?”

Trình Tiềm hờ hững nói: “Trang chủ bọn họ cũng giả chết, tới tìm ta làm chi?”

Đường Chẩn: “Hình như còn có bái thiếp của Thiên Diễn Xử.”

Sắc mặt Trình Tiềm đột ngột sa sầm: “Bọn người Thiên Diễn Xử đuổi hết đi, nếu còn không biết điều, để cho bọn họ có đi mà không có về. Là cải thiên hay hoán nhật có quan hệ gì với ta?”

Có quan hệ gì?

Chuyện Hàn Uyên xuất thân phái Phù Dao không bao lâu cả thiên hạ sẽ biết, đến lúc đó bọn họ còn muốn không liên quan đến sao?

Nhưng Nghiêm Tranh Minh vẫn hôn mê bất tỉnh, Trình Tiềm càng nôn nóng bất an. Đường Chẩn không động vào chỗ đau của hắn, không hề nói ra lời này, tiến lên đưa một luồng thần thức vào trong nội phủ Nghiêm Tranh Minh.

Vị Trình đại tiên mới vừa rồi còn miệng đầy “Thanh tâm quả dục” lập tức hơi nghiêng người tới trước, hỏi: “Thế nào?”

Đường Chẩn mãi không lên tiếng, Trình Tiềm đã ngồi không yên, đi tới đi lui mấy vòng trong phòng, ba lần bốn lượt muốn đặt câu hỏi, lại sợ mình quấy rầy y, tự động nuốt trở vào.

Thật lâu, Đường Chẩn mới thu hồi thần thức, cẩn thận đặt tay Nghiêm Tranh Minh vào trong chăn, sắc mặt y nghiêm trọng, hơi do dự một chút.

Trình Tiềm: “Đường huynh?”

Đường Chẩn: “Ta thấy… Hay là ngươi gọi sư huynh và sư muội ngươi cùng tới đây thì hơn.”

Nhất thời Trình Tiềm ngây ra như phỗng.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy ngực lạnh như thế, như có người móc rỗng ngực hắn, lắp một mảnh băng ngàn năm không tan vào, lạnh đến máu đào nhễ nhại.

Đại khái ngũ lôi oanh đỉnh, cũng không hơn như thế.

Đường Chẩn hơi khó xử nhìn hắn, nói: “Tiểu hữu, trần gian chung quy không thể theo ý, vui có buồn có, ngươi thanh tâm quả dục nửa ngày, chẳng lẽ còn nhìn không ra sao?”

“Không...”

Trình Tiềm vừa nói ra một chữ, giọng đã nghẹn lại, hắn ngỡ ngàng luống cuống đứng mãi tại chỗ, vừa như muốn tiến lên một bước, dưới chân không vững mà lảo đảo một chút. Ánh mắt hắn chậm rãi rơi xuống người Nghiêm Tranh Minh, chỉ trong nháy mắt như vậy, Đường Chẩn cảm thấy mắt hắn ửng đỏ —— thế nhưng… Một khối ngọc cũng biết khóc ư?

Thiên kiếp chưa từng lay động được ánh mắt, cũng sẽ hoảng loạn ư?

Hắn chỉ như sụp đổ trong chốc lát, Đường Chẩn còn chưa kịp nói, ánh mắt Trình Tiềm bỗng dưng kiên định hẳn, nói như đinh đóng cột: “Không, trước đừng nói bọn họ biết. Đường huynh, huynh thông minh uyên bác, nhất định có biện pháp. Bất luận thế nào, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, dù huynh có muốn ta một mạng đổi một mạng cũng không vấn đề gì…”

Đường Chẩn xen lời hắn: “Nghe ngươi nói mấy lời vô sỉ này, nếu để đại sư huynh ngươi nghe thấy, thế nào cũng chém ngươi một kiếm trước, rồi tới chém ta.”

Trình Tiềm dùng ánh mắt lãnh tĩnh bức người nhìn chằm chằm Đường Chẩn nói: “Ta có thể dùng Tụ Linh ngọc luyện thành thân thể, chỉ cần huynh chỉ cho ta một con đường, không có chuyện ta làm không được.”

Đường Chẩn nhìn thẳng hắn, ánh mắt Trình Tiềm không có một tia do dự.

“Thượng cùng bích lạc… Hạ hoàng tuyền.” Đường Chẩn cúi đầu đọc lại lời này một lần, tiếp đó y cúi đầu nở nụ cười, “Tiểu hữu, thế gian tình nghĩa sư môn thắm thiết, dĩ nhiên có giai thoại, nhưng hiếm thấy thắm thiết như các ngươi.”

Trình Tiềm lặng lẽ nói: “Nơi đây là ‘Sơn trang Phù Dao’, không phải ‘Thế gian’.”

“Bên trong Kiếm Thần vực có nhiều chỗ kinh hãi, ta ngươi đều là người ngoài cuộc không hiểu được,” Đường Chẩn nói thẳng vào đề, “Hắn vừa xuất phong, cảnh giới chưa ổn định, lại gặp phải tâm ma, đã vô cùng hung hiểm, lại tự ý dùng cấm thuật —— đánh một trận trên đài Toả Tiên, ngươi có thể nhìn ra được hắn cưỡng chế đề cao bao nhiêu tu vi?”

Trình Tiềm nói: “Ta cũng không tài giỏi hơn y, nhìn không ra, chỉ có thể đoán chừng… Ít nhất là một cảnh giới.”

Đường Chẩn nói: “Không sai, cái này như cho vay nặng lãi, hắn đây là có vay có trả. Trong Kiếm Thần vực một bước ngàn dặm, phản phệ dĩ nhiên hung hiểm.”

Trình Tiềm bắt kịp ý tứ Đường Chẩn: “Cho nên chỉ cần tu vi thật sự của y trong thời gian ngắn đuổi tới phần vay, có thể giảm bớt đau đớn phản phệ sao? Toàn bộ chân nguyên của ta có thể cho y, cùng lắm thì ta luyện thêm một trăm năm nữa, dù sao thiên kiếp cũng là trước lạ sau quen.”

Đường Chẩn nghe vậy ngẩn người, không khỏi bật cười nói: “Ngươi cho rằng chân nguyên là chén cơm, muốn cho ai thì cho ư? Đừng nói ngươi không phải kiếm tu, cứ coi như hai người là kiếm tu thì chân nguyên cũng không nhất định có thể dung hoà.”

Đường Chẩn nói đến đây, thở dài: “Nếu hắn muốn qua cửa ải này, trừ phi trước khi thân thể tan vỡ có thể bước vào cảnh giới ‘Nhập sao’ —— Nhưng ngươi phải hiểu, tu hành là một chuyện, tích dày mới phát mỏng được. Ngay cả ma đạo quen đi đường tắt còn không thể trăm ngày thành công, huống hồ hắn là kiếm tu mỗi một bước tiến phải trải qua muôn ngàn thử thách, ngoại vật không thể giúp tu vi hắn. Tác động bên ngoài của ta với ngươi rất có hạn, cho dù ngươi có lòng này, cũng không có sức này.”

Ánh mắt Trình Tiềm thoáng u ám.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi