LƯU NIÊN TỰ THỦY



Đêm khuya tĩnh mịch, Lệ Hàn Bân nằm trên chiếc giường đôi bỗng cảm thấy cổ họng khô rát khó chịu, vừa vô thức đẩy Mẫn Hướng Hàng ngủ bên cạnh, vừa mơ mơ màng màng lẩm bẩm: "Hàng ơi, em khát quá, muốn uống nước..."
Lòng bàn tay trái truyền đến một cảm giác trống trải lạnh băng, cậu nhất thời hốt hoảng, cơn ngái ngủ phút chốc đã bay lên chín tầng mây.

Đã muộn thế này rồi, mà Hướng Hàng vẫn chưa ngủ yên trên giường?
Lần mò mở đèn ngủ đầu giường, Lệ Hàn Bân vén chăn lụa, chậm rãi bước xuống giường.

Phòng khách dưới lầu một bóng đèn trên tường mờ mờ, không cần đoán cũng biết là ai để lại.

Khẽ nở nụ cười, Lệ Hàn Bân cầm chiếc cốc thủy tinh trên bàn trà, xoay người đi vào phòng bếp.

"Ưm...!ha..." Lúc đi ngang qua phòng vệ sinh tối tăm không ánh sáng, bên trong đột nhiên truyền ra một âm thanh kì lạ khiến cậu không thể không dừng lại nghe ngóng.


Chân mày vô thức nhíu lại, Lệ Hàn Bân đặt chiếc cốc rỗng xuống, nhấc tay lên, gõ nhẹ vào cửa phòng vệ sinh: "Hàng, anh đang ở trong phải không? Tại sao không mở đèn?"
"Tách──" Bên trong sáng đèn, sau đó truyền đến tiếng nước ào ào, Mẫn Hướng Hàng mở cửa phòng vệ sinh, vẻ mặt căng thẳng: "Hàn Bân, sao em lại xuống lầu? Có phải khó chịu ở đâu không?" Dứt lời, anh vội vàng đưa tay lên trán người yêu thăm dò nhiệt độ, rồi lại cẩn thận vuốt ve chiếc bụng đã hơi căng tròn.

"Em không sao, chỉ hơi khát một chút, xuống rót cốc nước.

Hàng, nửa đêm canh ba anh không ngủ mà ở đây làm gì thế?" Lệ Hàn Bân nắm bàn tay Mẫn Hướng Hàng đang đặt bên bụng mình, ánh mắt trong veo nhìn thẳng vào mặt anh.

"Anh...!anh đi vệ sinh." Mẫn Hướng Hàng chột dạ tránh đi đôi mắt đen láy sáng rỡ như sao, ấp úng trả lời.

"Nếu đi vệ sinh, vậy tại sao không đi ở trong toilet phòng ngủ? Lệ Hàn Bân chậm rãi tiến lại gần, tay trái bất chợt nắm lấy vật thể đang ngẩng đầu giữa quần anh, áp sát tai anh thì thầm: "Hàng, chỗ này của anh vừa nóng vừa to vừa thô vừa cứng quá nha!"
"Hàn Bân, khi nãy...!anh đang tự thẩm." Bị phát hiện chuyện khó nói, Mẫn Hướng Hàng ngượng đến đỏ cả hai tai, thành thật đáp.

"Em nghe thấy tiếng anh rên rồi." Khóe môi Lệ Hàn Bân cong lên một vòng cung quyến rũ, chiếc bụng mềm mại cọ sát vào trước người Mẫn Hướng Hàng, bàn tay trái khớp xương rõ ràng không ngừng mơn mê cơ ngực của anh: "Hàng, tự thẩm có gì vui đâu, cũng như bịt tai trộm chuông mà thôi.

Chi bằng chúng ta...!đích thân thực hành đi!"
Lệ Hàn Bân nói xong, chủ động tiến lại, cánh môi mềm mại vội vàng kề sát đến Mẫn Hướng Hàng...!
Nào ngờ Mẫn Hướng Hàng lại lùi về sau một bước, hơi nghiêng đầu, vừa hay tránh khỏi cái hôn đáng lẽ đã chạm lên môi.

"Tại sao thế? Anh không thích à?" Lệ Hàn Bân vẻ mặt ngạc nhiên, cắn chặt đôi môi khô ráp, vô cùng ủy khuất nói.

Mẫn Hướng Hàng giang hai tay ôm người yêu vào lòng, dịu dàng xoa bụng cậu, giọng từ tốn: "Ngốc, sao mà anh không thích được? Nhưng mà bây giờ em đang mang thai, nhất định phải tạm dừng chuyện tình dục."
"Hàng, không sao đâu.


Bác sĩ nói 3 tháng đầu và 3 tháng cuối không được sinh hoạt tình dục, nhưng bây giờ em đã hơn ba tháng, gần 4 tháng rồi.

Chỉ cần anh nhẹ nhàng, đừng kịch liệt quá thì mình vẫn có thể làm chuyện đó tới cuối cùng được." Lệ Hàn Bân nói xong, còn cố tình vỗ lên bụng mình mấy cái.

Mẫn Hướng Hàng bị hành động bất ngờ của dựng phu dọa cho tái mặt, vội vàng lớn tiếng quát: "Hàn Bân, em nhẹ thôi, đừng đập hỏng con mình! Bây giờ em vẫn chưa đến 4 tháng, anh kiên quyết không đụng vào em!"
Lệ Hàn Bân bỗng nhiên cảm rất buồn cười, cậu nhịn Mẫn Hướng Hàng đang hoảng loạn không thôi, nhích lại gần cười hì hì trêu chọc: "Thầy Mẫn à, đây là chứng lo âu tiền sản của người sắp làm cha đó! Bé con không yếu đuối như thế, không dễ bị đập hỏng đâu.

Nhưng thằng em của anh sắp không nhịn nổi rồi kìa!"
Mẫn Hướng Hàng sớm đã bị người yêu trêu chọc cho dục hỏa cháy phừng, bứt rứt khó nhịn.

Anh thở dốc một tiếng, vội vàng nói: "Hàn Bân, anh...!em...!em lên lầu nghỉ ngơi trước đi! Anh còn một chút chuyện phải giải quyết." Nói xong, anh chỉ vào trụ chống trời dưới thân mình, có chút khó xử.

"Hàng, em dùng tay giúp anh nhé!" Lệ Hàn Bân bỗng nảy ra sáng kiến, lập tức tuột quần ngủ và quần lót của Mẫn Hướng Hàng tới đầu gối.

Vuốt gảy, xoa nắn, đè nén, trêu chọc...!dương cụ nóng rực cứng ngắt dưới thân Mẫn Hướng Hàng dần dần to lên thêm mấy tấc, đỉnh nấm không ngừng tiết ra dịch thể ái tình sềnh sệt làm ướt tay Lệ Hàn Bân.

Có lúc Lệ Hàn Bân nhẹ nhàng, có lúc lại tăng tốc chà sát tới lui, chọc cho Mẫn Hướng Hàng kêu rên không ngừng.

"Uhm haa── Hàn Bân, nhanh! Nhanh lên nữa! Nhớ lại tốc độ lúc trước của anh đi..." Hai tay Mẫn Hướng Hàng vịn trên mép bồn rửa tay, đong đưa hạ thân lõa lồ, vội vàng thúc giục người yêu.

"Hàng, kiểu thẩm du đặc biệt này anh hài lòng chứ?" Lệ Hàn Bân khom người hôn lên ngọc hành xung huyết giữa đám lông mu (lông trym =))))) đen rậm của Mẫn Hướng Hàng, gia tăng tốc độ theo yêu cầu của anh.

Nụ hôn này khiến máu cả người Mẫn Hướng Hàng chảy ngược, mạnh mẽ ôm Lệ Hàn Bân vào lòng, chậm rãi đưa nước bọt của mình vào trong khoang miệng của cậu, dai dẳng liều mạng.


Từng sợi nước bọt dư thừa chảy ra theo khóe miệng, kéo ra từng sợi chỉ bạc lấp lánh dâm đãng.

"Ưm...!Hàng..." Lệ Hàn Bân bị anh hôn đến không thể nói trọn vẹn một câu.

"Bân, có phải em khát nước không? Hm~...!anh giúp em..."
"Ừm..."
Hai chồng chồng phối hợp ăn ý, Mẫn Hướng Hàng hôn vào sâu hơn, Lệ Hàn Bân tăng tốc độ tay nhanh hơn...!Bỗng nhiên, trong lúc ý loạn tình mê, Mẫn Hướng Hàng có một ảo giác, anh với Hàn Bân lúc này thật giống như đang liên hoan một bữa tiệc xác thịt với xác thịt, mà không phải cái gì đó gọi là thẩm du đặc biệt
"A haa──!!" Mẫn Hướng Hàng gầm một tiếng, tinh dịch màu trắng sữa lập tức phụt ra từ lỗ sáo, sau đó vãi đầy trong tay Lệ Hàn Bân.

"Thoải mái quá! Hàn Bân, em thật hiểu lòng anh nha." Mẫn Hướng Hàng cẩn thận lau sạch dịch thể tình yêu đậm đặc trong suốt trên tay Lệ Hàn Bân, khen ngợi.

"Hàng, anh còn muốn nữa không?" Lệ Hàn Bân nắn thắt lưng có chút mỏi nhừ, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.

"Không cần đâu, trước khi em xuống, anh đã giải phóng mấy lần rồi.

Nhưng mà vẫn là em làm giúp anh thì sướng hơn." Mẫn Hướng Hàng đưa tay xoa xoa khuôn mặt tuy mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười của Lệ Hàn Bân, rồi khom người bế ngang cậu vào lòng, nhẹ giọng nói: "Hàn Bân, em mệt rồi, để anh bế về phòng ngủ nhé."
"Ừ." Lệ Hàn Bân thong thả nhắm mắt, cọ cọ mặt vào lồng ngực to rộng của Mẫn Hướng Hàng, chầm chậm chìm vào giấc mộng ngọt ngào đẹp đẽ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi