MẶC SINH

Có đôi khi, Lý Kính thấy mình thật đê tiện. Thể xác đã lựa chọn ruồng rẫy, còn gạt mình gạt người nghĩ rằng chung quy vẫn bảo lưu một tấm chân tình cho ái nhân. Mặc mình đắm chìm trong hồi ức, ban ngày thẫn thờ, ban đêm cũng không được thanh tĩnh.

Rất nhiều lần, hắn mơ thấy Mặc Sinh. Mặc Sinh cười, Mặc Sinh khóc, Mặc Sinh đứng xa xa vẫy tay với mình.

—–

“Thiếu gia, đây là lễ vật của Trần phủ. Chén bạch ngọc linh lung thượng hạng một cặp, đĩa gốm thanh hoa song phượng một cái…”

“Thiếu gia, lão phu nhân sai người đi xem danh sách tửu yến.”

“Thiếu gia, tân phòng đã trang hoàng xong, chỉ còn cặp gối long phụng chưa tới…”

“Thiếu gia…”

“Đủ rồi. Các ngươi không cần báo nữa, có chuyện gì cứ tùy cơ mà làm.”

Lý Kính nhíu chặt mày, ngán ngẩm với phiền phức. Từ khi định ngày đính ước vào tháng chạp, trong phủ hôm nào cũng như có chiến tranh, đông việc này, tây việc nọ. Hắn nhớ lần trước thành thân với Mặc Sinh hình như không đến nỗi rắc rối như thế, chỉ mất nửa ngày đã xong xuôi mọi chuyện. Bất quá có lẽ là vì hồ hương không nhiều quy củ bằng nhân gian, không chú trọng các loại tập tục lễ tiết, sảng sảng khoái khoái liền thẳng tiến vào đề.

Nhưng lần này thì khác.

Người hắn cưới là thiên kim của hộ bộ thị lang đương triều, đồng liêu cũ của phụ thân hắn. Hai nhà quyền quý thông gia, tự nhiên mọi việc thăng cấp, rườm rà gấp bội.

Đợi Lý Kính được phép về phòng, đã mệt đến ngón chân cũng lười nhúc nhích. Niềm an ủi duy nhất, chỉ có tiểu hồ nhu thuận nép bên mình. Từ lần trước hắn tức giận bỏ nhà ra đi, tiểu hồ hễ có cơ hội liền phốc tới kề cận.

Lý Kính ôn nhu vuốt ve nó, trong lòng âm ỉ nhói đau. Đáng tiếc, ván đã đóng thuyền, gạo đã thành cơm.

Tây lầu vọng đoạn thiên nhai, sơn hải minh ước.

Hắn chưa kịp thổ lộ.

Thứ có thể cho đi, chỉ một trái tim này.

Có đôi khi, Lý Kính thấy mình thật đê tiện. Thể xác đã lựa chọn ruồng rẫy, còn gạt mình gạt người nghĩ rằng chung quy vẫn bảo lưu một tấm chân tình cho ái nhân. Mặc mình đắm chìm trong hồi ức, ban ngày thẫn thờ, ban đêm cũng không được thanh tĩnh.

Rất nhiều lần, hắn mơ thấy Mặc Sinh. Mặc Sinh cười, Mặc Sinh khóc, Mặc Sinh đứng xa xa vẫy tay với mình.

Luôn không thể tiếp cận. Cách chân trời góc biển, rồi dần dần nhạt nhòa.

Kinh mộng, đã trở thành thường lệ.

Lý Kính sau khi tỉnh giấc luôn rất khó ngủ lại, hắn quen ngồi trên ghế mềm bên cửa sổ, nhìn trường nguyệt hàn tinh trên không.

Mặc cho gió đông thấm ướt da thịt.

Để nỗi đau chưa từng nguôi ngoai của hắn, có thể lắng một chút, dịu một chút, chu du khắp toàn thân.

Trong không khí u tịch, thường truyền đến tiếng hít thở yếu ớt mà lâu dài của tiểu hồ.

Nó ngủ rất không ngoan, hay đá chăn.

Lý Kính thỉnh thoảng trông chừng, thấy vậy liền đứng dậy đi qua, vén lại chăn cho nó.

Mấy lần như thế, mới trở lại giường ngủ.

Cứ vậy, một đêm lại một đêm, một đêm lại một đêm, chậm rãi trôi qua.



Mồng năm tháng giêng. Khai trương. Đại cát. Hạp cưới hỏi. Kỵ đi xa.

Mới sáng sớm, Thành Nam vương phủ đã một mảnh hỗn loạn nhốn nháo. Lần đầu tổ chức hỷ sự từ khi phủ chuyển đến Dương Châu, rõ ràng đã tưởng mọi việc sẵn sàng, thế mà ngay lúc này phát sinh nhiều sự cố, gia nhân bận đến sứt đầu mẻ trán, sợ phạm sai lầm, làm lỡ giờ lành.

Duy chỉ Lý Kính vẻ mặt bình tĩnh, trong tay ôm tiểu hồ ngủ say, đứng giữa phòng, mặc người loay hoay. Hắn lúc nào cũng bầu bạn với tiểu hồ, đến đâu cũng dính như sam, tập mãi thành thói quen, đương nhiên không nỡ xa rời nửa bước. Đêm nay chắc chắn không thể trở lại, bất giác càng đặc biệt lưu luyến, ngay cả đến tân phòng sửa sang, cũng mang tiểu hồ theo bên mình.

Trước đó Lý Kính cố ý cho thu dọn thư phòng thường dùng thành tân phòng, trái lại một mực giữ lại phòng ngủ của mình.

Hắn sợ tiểu hồ đổi chỗ ngủ không quen.

Lý Kính vẻ mặt đương nhiên, phụ mẫu cũng đành chiều theo hắn.

Tối hôm qua, Lý Kính ôm tiểu hồ ngồi suốt đêm. Hắn ngắm bộ dáng ngủ say của nó trong lòng mình, cái bụng trắng muốt phập phồng lên xuống, bốn móng vuốt gắt gao ôm mình. Một trận cay mắt, nhưng không chảy ra được nửa giọt lệ.

Chuyện cũ lúc thì rõ nét, lúc thì mơ hồ, nhớ lần đầu gặp mặt hài tử kia bá đạo ngông cuồng, nhớ đêm đầu tiên của bọn họ, không có điềm ngôn mật ngữ tình chàng ý thiếp, trái lại quyền cước tương giao đánh đấm đá đạp, thật khiến người không biết nên khóc hay cười.

Sau đó thế nào manh sinh tình ý, mãi đến bây giờ, chính Lý Kính cũng không hiểu nổi.

Đại khái vận mệnh dây dưa, cho dù tạm thời gặp thoáng qua, cuối cùng vẫn tránh không khỏi chung cục vương vấn. Chỉ trách số phận của họ quá mạc danh kỳ diệu, gần nhau rồi xa nhau, lầm lỡ hết lần này tới lần khác.

Đợi hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn chân tâm tương đãi, nhưng chỉ như lấy muối bỏ biển, tái vô hồi âm.

Vì vậy Lý Kính ngồi trên lưng ngựa mà như đang trong mộng, xung quanh cẩm tú phồn hoa chiêng trống linh đình, bá tính trong thành đều tụ tập xem náo nhiệt, còn hắn lại thả hồn tới chín tầng mây.

Tay nắm chặt chiếc lược gỗ, răng lược đâm vào lòng bàn tay, hắn vẫn không biết đau.

Trước giờ xuất môn, bên cạnh có người báo lại, nói là lễ vật của Lưu Tô cô nương ở Tiêu Dao cư đặc biệt đưa tới, căn dặn phải trao tận tay công tử. Bởi vì nhớ kỹ hai người này quan hệ không cạn, gã nô bộc không dám chậm trễ, hối hả trình lễ vật đến trước mắt.

Lý Kính mờ mịt mở cái hồng tráp kia, đập vào mắt liền ngẩn ngơ, như rơi vào hầm băng, một mạch lạnh đến xương tủy.

Một chiếc lược gỗ tầm thường.

Trên sống lược khắc một con hồ ly rất sinh động.

Từ ngày bọn họ trở mặt, Lý Kính dù có ý hối lỗi, khổ nỗi Lưu Tô không chịu gặp lại. Vài lần thử không có kết quả, Lý Kính cũng liền thôi, định chờ nàng hết giận mới trở lại thăm hỏi. Kế đó hôn sự rối ren, chuyện này tạm gác sau đầu, tính ra chắc cũng hơn một tháng.

Không ngờ, nàng cũng tặng lễ vật.

… Ta còn ngỡ công tử không giống người khác, nào ngờ chưa được mấy tháng ngươi đã quay về nguyên hình…

Lý Kính tự nhiên minh bạch ý tứ của nàng.

Bạch đầu giai lão, bạch phát tề mi.

Một triều không dung hai họ, một lòng không thể chia đôi, những gì ngươi hứa hẹn với Mặc Sinh, phải chăng đã quên sạch sẽ?

Lý Kính nhẹ nhàng áp chiếc lược trước ngực.

… Lưu Tô… Ta…

Lơ đãng bị người dắt ngựa, Lý Kính thiếu chút nữa ngã xuống. Sau đó đón dâu bái đường càng không biết đâu là đâu. Cầm chiếc đũa vén khăn chiếu ảnh, mỹ kiều nương cúi đầu, mắt ngọc mày ngài. Một khuôn mặt xinh như hoa.

Lý Kính vô cảm nhìn nàng, bên tai văng vẳng hoan ca cười nói, chẳng hiểu sao nhớ tới bóng lưng cô độc của Mặc Sinh lúc ở tân phòng.

Một thân gầy gò, cô đăng tà ỷ.

Do thương sinh ái, có lẽ, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, hắn đã mơ hồ động tâm.

Trong tay vẫn còn nắm chiếc lược gỗ.

Từng nét từng nét khắc vào tim.

Mặc Sinh. Mặc Sinh. Sinh nhi…

Rốt cục cũng đến yến tiệc đãi khách, Lý Kính tới tới lui lui giữa rừng người, từng chén từng chén không ngừng uống, bên cạnh có người hảo tâm khuyên ngăn, hắn chỉ cười cho qua.

Không sao. Lâu lâu mới có được ngày vui, không say không về.

Tửu sắc miệt mài, các bậc trưởng bối đã rời tiệc, còn lại một đám bạn rượu quậy phá, không biết là ai gọi gánh hát tới góp vui. Lý Kính đầu óc quay cuồng, đột nhiên một khúc điệu cực quen thuộc lọt vào tai, mông lung nhìn lại, Lưu Tô một thân hồng y, cành vàng lá ngọc, tư thái yêu kiều, khuôn mặt trang điểm diễm lệ vô song. Nàng đang ngồi ở tiền đường đánh đàn.

“Thúc tân triền miên, tam tinh kết hảo, chỉ oán tục sự quấn thân lãng quên người.

Lầu cao trăm trượng, chân trời thu tận vào mắt, một giấc mộng xuân tỉnh lại vẫn thiền quyên bạc phận.

Tâm tâm niệm niệm tình tự năm nào, bỗng chốc kinh hồn, đã ngàn trùng núi non…”

Tịnh đế liên chi. Bỉ dực song phi.

Chỉ nguyện nhân duyên tan hết, vẫn trọn đời trọn kiếp bất tương vong.

Giai điệu du dương, nhưng ca từ như kiếm nhọn xuyên tim, mỗi câu mỗi chữ ngàn cân nặng.

Lý Kính đau không chịu nổi, lảo đảo mấy bước, chén rượu trong tay cũng nghiêng ngã, đổ đi khá nhiều.

Bỗng nhiên có người lớn tiếng hô, “Lưu Tô, đang ngày đại hỉ, sao không đổi một khúc không khí sôi nổi, chẳng lẽ tình cũ kết thân nàng không cam lòng đến thế?” Người này khởi xướng, mọi người liền hùa theo trêu chọc. Lưu Tô kiều mị nhìn quanh, che miệng cười nói, “Công tử đã biết, hà tất vạch trần?” Thoáng liếc Lý Kính, hờn dỗi, “Ai bảo Lý lang bạc hạnh làm chi.” Lập tức quay đi, thay bằng một khúc Nhãn nhi mị.

Lý Kính nghe đến trán ứa mồ hôi lạnh.

Bạc hạnh bạc tình.

Uổng cho mình tự nói nào là nhân nhượng vì toàn cục, nào là trung hiếu làm đầu, viện đủ mọi cớ. Mặc Sinh vì mình, há chẳng phải ngay cả mạng cũng không cần? Còn mình luôn miệng luận ái đàm tình, nhưng những gì làm cho hắn lại ít đến đáng thương. Nếu thật sự yêu hắn hơn hết thảy, chút vướng bận thế tục nhỏ nhoi, phú quý như phù vân, vì sao lại lựa chọn thỏa hiệp?

Thúc tân triền miên, tam tinh kết hảo, chỉ oán tục sự quấn thân lãng quên người.

Như bừng tỉnh đại ngộ, mờ mịt suốt tháng qua nháy mắt thanh minh.

Lý Kính đứng lên, hướng phía Lưu Tô khom lưng nhất bái, cất giọng nói: “Tô nhi, Lý Kính biết sai rồi.” Cười hì hì, giơ vò rượu đầy trên bàn, một hơi uống cạn, lau lau miệng, tuyên bố với thân hữu trong sảnh: “Qua hôm nay, Lý Kính thành gia lập thất, không thể như trước kia nữa. Đêm còn dài, sơn hào mỹ tửu, mong các vị đều tận hứng mà về, Lý Kính phải đi trước một bước.”

Tựa hồ hưởng ứng theo, Lưu Tô khúc phong biến đổi, như thuyền nhẹ trôi sông, êm tai tinh nhã, chính là Thập bát tương tống.

Lý Kính xoay người đi ra, tiện tay đóng cửa, bên trong huyên náo ồn ào, giống như một thế giới khác hoàn toàn không liên quan.

Hắn nhìn trăng sáng trên cao, đáy lòng có một loại vui sướng nhẹ nhõm không nói nên lời.

Lấy chiếc lược gỗ trong tay áo ra cẩn thận vuốt ve.

Nương theo ánh trăng, tiểu hồ trên lược trông rất sống động, phảng phất có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.

Lý Kính khẽ hôn một cái.

Sinh nhi, Lý Kính hồ đồ, suýt nữa phạm sai lầm lớn.

Cũng may được Lưu Tô thức tỉnh, mới biết quay đầu.

Từ nay về sau, Lý Kính ta phát thệ, nhất định cùng ngươi bạch phát tề mi, bạch đầu giai lão.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi