MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Nghe lời nói của Sở Ca, Thanh Thanh có chút giật mình, hóa ra………… Có chuyện như vậy sao? Sở Ca vuốt ống tay áo một chút, chậm chậm đi tới cửa sổ, mở cửa sổ ra, tay hắn tìm kiếm cái gì đó ở bên ngoài, giống như đang vẫy một cái gì đó.
Thanh Thanh nhìn những tia nắng ban mai xuyên qua, nghe thấy tiếng chim điểu tước kêu to, có điều một lúc sau, một con chim ưng con toàn thân trắng lấp lánh bay đến đậu trên cánh tay của Sở Ca, nhưng mà con chim ưng này hình như cũng chỉ mới sinh ra, lại có một vẻ linh động, nhu thuận khác thường.
Sở Ca vươn cánh tay còn lại, vỗ nhẹ nhẹ lông chim ưng con còn lơ thơ…..
Sợi này rồi đến sợi kia tạo thành từng vầng sáng chiệu rọi trên người của tuấn nam, làm cho hắn giống như thiên sứ thánh khiết, đặc biệt là ánh mắt hắn nhìn chim ưng con, ánh mắt có ôn nhu lan tỏa trong đó.
Thanh Thanh thừa nhận có chút ngoài ý muốn, Sở Ca là một nam nhân cao ngạo như vậy, cư nhiên lại có một mặt khác như thế.
Kỳ thật biểu tình của Sở Ca như vậy, hôm qua hắn cũng thể hiện như vậy đối với Ngưng nhi, nhưng lúc đó bởi vì khắn voan che mất tầm mắt, cho nên mới không thấy rõ ràng như hiện tại.
“Đi thôi.”
Sở Ca đùa nghịch với chim ưng con, cầm trong tay cái gì đó, để nó vào sau ưng con, rồi để nó bay đi, sau đó hắn đóng cửa sổ, rồi mới quay người lại.

Thanh Thanh cũng hợp thời thu lại ánh mắt, nhưng vẫn bị nam nhân đứng cnahj cửa sổ nhìn thấy.
Ôn nhu trong con ngươi đen đã ẩn đi, hàn quang chiếm đóng, khóe miệng cong lên, lại mang theo tia suy nghĩ sờ sờ cửa sổ, nói: “Sườn phi không có gì muốn hỏi bổn vương sao?”
“Nếu Vương gia nguyện ý muốn nói cho thiếp thân, tự nhiên cũng không cần thiếp thân phải hỏi.”
Thanh Thanh chậm rãi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt quan sát ở phía trước.
Đứng ở chỗ ngược chiều với ánh sáng, nam nhân kia chỉ hơi nhùn vai, không thấy rõ biểu tình trên mặt của hắn, chỉ thấy hình như hắn vừa lòng với lời nói này.
“Hưởng Phúc Hoàn, sườn phi đã nghe qua chưa?”
“Hưởng Phúc Hoàn?”
Đôi mắt đen của Thanh Thanh vụt sáng lên, Hưởng Phúc Hoàn này nàng từng nghe bá bá đề cập qua, là cấm dược của cung đình, là để cung cấp cho nam nữ quan hệ, xuân dược cũng chỉ là sau nó.

Chẳng lẽ vừa rồi thứ mà Sở Ca đưa cho ưng con là…….
“Hình như là sườn phi đã biết, như vậy cũng tốt, bổn vương cũng không phải tốn lời.”
Sở Ca khẽ cười một tiếng, rời chỗ cửa sổ đi về phía Thanh Thanh.
Thanh Thanh cúi đầu xuống, không nghĩ tới Yến Vương lại phân phó chuyện này, hiện giờ nàng rốt cuộc cũng hiểu được, hành động Sở Ca vừa nãy làm.
Sau khi ăn Hưởng Phúc Hoàn, cho dù là ngốc tử, cũng có thể……
Sở Ca đến trước giường, không có nhìn Thanh Thanh, nằm thẳng lên giường……
Thanh Thanh chỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vang, không bao lâu, một cơn gió xẹt ngang qua bên tai của nàng, nhìn xuống mặt đất, đúng là y bào Sở Ca vừa mới mặc trên người.
Thanh Thanh nhìn xuống giường, chỉ thấy Sở Ca chăn đắp nửa người, che đi cảnh xuân, trên khuôn mặt tuấn mĩ hiện ra chút nửa mộng nửa tỉnh, tư thái lười biếng, lộ ra cảnh dụ tình người khác, hay……..
Tuy nhiên, trong cặp mắt của Thanh Thanh lại hiện ra một cảnh hoàn toàn khác.
Thanh Thanh tự nhiên cũng biết, nam nhân này lại bắt đầu vì chuyện chút nữa xảy ra, giả ngu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi