Kỷ Ninh gật đầu nhẹ: "Ta sẽ không đi đâu."
"Như vậy cũng tốt." Kỷ Cửu Hỏa nhìn qua. "Trước tiên mọi người trở về vị trí. Địa Long tạm thời thay thế Kỷ Ninh làm phần trung tâm của Long Vĩ Trận. Đầu tiên chúng ta sẽ điều khiển Minh Long tấn công đã."
"Rõ."
Địa Long, Ảnh bà bà, lão bộc A Tỉnh, Kỷ Lưu Chân nhanh chóng đi theo các phương khác nhau.
...
Minh Khí tràn ngập.
Một con Giao Long trắng tuyết đang uốn lượn quanh. Đám người Hứa Ly chân nhân đang ở trong cơ thể Giao Long trắng tuyết với vẻ cẩn thận. Hiển nhiên lúc trước Kỷ Ninh ra tay đã làm Hứa Ly chân nhân thầm hãi nhưng đám Tử Phủ tu sĩ kia thì lại cực kỳ thoải mái.
"Tên Kỷ Ninh này dù yêu nghiệt thì cũng chỉ là một Tử Phủ tu sĩ mà thôi. Căn bản không phải đối thủ của chân nhân."
"Kỷ Ninh này còn kém xa sư tôn."
"Kỷ tộc chết chắc rồi."
Một đám Tử Phủ tu sĩ khẽ bàn tán với nhau.
Nông Tử Đạo vẫn đang nhắm mắt, đầu óc đắm chìm trong trận pháp. Bỗng nhiên từ màn Minh Khí đậm đặc ở xa xa, một âm thanh vang vọng tới!
"Vù vù!" Vảy rồng màu đen. Một cái đuôi rồng khổng lồ quét qua.
Uỳnh!
Sau khi chạm vào thân thể Giao Long trắng tuyết, cả người con Giao Long đều bị rung động. Nhưng đám Hứa Ly chân nhân, Nông Tử Đạo vẫn luôn luôn ở trong cơ thể Giao Lon.
"Đánh lén."
"Lại đánh lén nữa à."
"Kỷ Ninh đã thua rồi mà đám Kỷ tộc này vẫn còn dám đánh lén cơ à?" Từng người đều giận dữ. Con Giao Long bị động chạm làm rung động liên hồi, Nông Tử Đạo đang đắm chìm đầu óc cũng phải bừng tỉnh.
Hứa Ly chân nhân ở trong phần đầu Giao Long trắng tuyết hét lên một tiếng: "Muốn chết à."
Vù vù!
Con dấu trên tay hắn lập tức xé gió bay đi. Con dấu nhanh chóng biến lớn hơn trăm trượng, nện thẳng xuống cái đuôi rồng đang hung hăng đập tới.
"Ầm..." Một tiếng vang dội lại. Toàn bộ vảy rồng đều vỡ vụn, đuôi rồng bị đánh bay đi hóa thành một dòng khí biến mất trong màn Minh Khí.
"Sư thúc." Nông Tử Đạo nhíu mày nhìn đám Minh Khí ở xa xa, mở miệng nói: "Đến Kỷ Ninh còn không phải đối thủ của sư thúc. Kỷ tộc này đã không cách nào hữu hiệu rồi. Cho nên hiện tại bọn chúng mới nghĩ ra trò câu giờ làm ta bị ảnh hưởng không phá giải được trận pháp."
Hứa Ly chân nhân gật đầu: "Tử Đạo, ngươi cứ tìm hiểu cách phá trận pháp. Vừa rồi là do ta hơi bị bất ngờ, bây giờ đã chuẩn bị sẵn rồi, chắc chắn sẽ không để Kỷ tộc đánh lén làm ảnh hưởng đến ngươi."
Vù vù.
Hứa Ly chân nhân vung tay lên, một đoạn dây nhanh chóng dài ra hơn trăm trượng, vòng quanh bên ngoài Giao Long trắng tuyết. Con dấu trở về chỗ trước người Hứa Ly chân nhân.
"Chỉ cần con Minh Long kia dám xuất hiện, ta sẽ lập tức đập nát nó." Hứa Ly chân nhân nói.
Chỉ một lát sau.
Vù vù!
Một ảo ảnh rít gió lao tới. Đúng là cái đuôi rồng đang lần thứ hai tấn công.
"Ầm..." Đoạn dây màu đen quật mạnh một cái. Vạn Tượng chân nhân vừa khống chế pháp bảo địa giai này đánh một cái là đã làm cho đuôi rồng kia tan vỡ.
Lúc này, Nông Tử Đạo trong Giao Long trắng tuyết kia mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhắm mắt lại tiếp tục tìm hiểu trận pháp. Những tiếng nổ vang bên ngoài bây giờ chỉ ảnh hưởng chút ít với hắn thôi.
...
Giữa núi Ngưu Giác Sơn.
Kỷ Cửu Hỏa, Kỷ Ninh, Kỷ Nhất Xuyên và cả Tiên Hạc, Bạch Thủy Trạch đều ở đây.
"Không thể chỉ dựa vào Minh Long được." Kỷ Cửu Hỏa lắc đầu. "Chỉ riêng một tên Hứa Ly chân nhân kia đã đủ đánh bay Minh Long rồi. Không thể nào ảnh hướng tới Nông Tử Đạo được. Hay là tất cả cùng xông lên liều mạng với chúng."
Dù sao thì Minh Long cũng chỉ là phần năng lượng được hội tụ lại thôi. Nhân tộc cũng là một loại sinh mệnh, nhưng lại có thể dùng nhiều thủ đoạn khác nhau, phóng thích các loại đạo phù...
"Địa Long!"
Kỷ Cửu Hỏa trực tiếp truyền âm. "Ngươi lên!"
...
Địa Long biến hình thành gã giáp xanh nhìn lối đi do Minh Khi tách ra ở trước mắt.
"Đáng tiếc, đáng tiếc..."
Nhớ lại quãng đời này, trong lòng hắn lộ vẻ đau thương.
Một khi đã bị thu làm linh thú thì mong mỏi lớn nhất chính là có được một chủ nhân tốt. Nếu không thì đúng là thảm. Giống như lần Đồng Ngọc chết, hắn cũng bị buộc thần phục lần thứ hai rồi hiện tại bị ép phải đi chịu chết.
Cho dù bị ép phải chịu chết hắn cũng không dám phản kháng chút nào. Bởi vì nếu chết bây giờ thì vẫn còn được đi âm tào địa phủ. Với hồn phách Tử Phủ đại yêu của hắn biến thành quỷ hồn thì việc được làm quỷ binh cũng không khó lắm...Nhưng nếu phản kháng, thì lập tức sẽ bị hồn phi phách tán.
"Hận!"
Gã giáp xanh biến hình thành thân thể thật sự là một con Địa Long chân đầy vuốt. Thân thể cao lớn của Địa Long đi trên mặt đất, màn Minh Khí tự động tách ra tạo thành một lối đi hướng về đám Hứa Ly chân nhân.
Một lát sau.
Địa Long liền thấy được một con Giao Long trắng tuyết mờ mờ ở phía cuối con đường do Minh Khí tách ra. Trong cơ thể của Giao Long trắng tuyết có một đám người.
"Vèo!"
Địa Long dậm mạnh một cái bay đi.
Vù vù!
Trong nháy mắt đã vọt tới chỗ Nông Tử Đạo đang nghiên cứu trận pháp trong thân Giao Long trắng tuyết. Những Tử Phủ tu sĩ khác đều quan sát bốn phía, Hứa Ly chân nhân còn dùng cả pháp bảo sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
"Là Địa Long."
"Địa Long?"
Trong nháy mắt, cả đám Tử Phủ tu sĩ liền nhận ra.
"Gào..." Địa Long lập tức lao tới. Không để pháp bảo của Hứa Ly chân nhân kịp tấn công trước, nó nửa đầu gào lên một tiếng phẫn nộ. Tiếng vang rung trời.
Theo sát tiếng kêu là một luồng dao động đáng sợ từ cơ thể Địa Long truyền ra ngoài làm đám Hứa Ly chân nhân biến đổi sắc mặt: "Cẩn thận!"
Ầm ầm! ! !
Là một con thần thú cấp độ Tử Phủ viên mãn. Hồ nước Tử Phủ của nó...còn rộng lớn hơn nhiều hồ nước Tử Phủ của Tử Phủ tu sĩ. Nguyên lực ẩn chứa mãnh liệt có màu bàng bạc. Riêng ở mức độ nguyên lực dồi dào thì một hồ nước Tử Phủ của thần thú này, thậm chí còn không thua kém gì Vạn Tượng chân nhân tiền kỳ loài người.
Mà nguyên lực tích tụ lâu năm được phát nổ trong một khắc tạo thành một tiếng nổ khủng khiếp. Trong nháy mắt, thân thể Địa Long bị xé nát, rồi nguyên lực bắn ra bốn phương tám hướng.
"Đỡ lại." Hứa Ly chân nhân liền khống chế con dấu. Con dấu như một bức tường chắn ở phía trước.
Ầm ầm ầm...
Tiếng nổ vang ra bốn phương tám hướng. Pháp bảo địa giai 'Trấn Địa Ấn' bị lật tung. Sau khi con dấu bị lật tung, sóng xung kích bị giảm tới hơn nửa truyền tới Giao Long trắng tuyết. Đến khi lan tới thân thể Giao Long trắng tuyết thì chỉ làm nó rung động chút rồi lại yên ổn lại.
"Sao thế này?' Nông Tử Đạo mở mắt ra.
"Là tự bạo."
"Là một con Địa Long tự bạo." Đám Tử Phủ tu sĩ cùng nói.
Nông Tử Đạo kinh ngạc: "Địa Long sao? Đó là Địa Long của Đồng Ngọc sư huynh."
Con mắt của Hứa Ly chân nhân rụt lại nhìn rãnh sâu dưới mặt đất, nói giọng trầm thấp. "Địa Long này là thần thú yêu tộc. Hồ nước Tử Phủ của nó có nguyên lực cực kỳ dồi dào. Lần tự bạo này...có uy lực thật sự kinh người."
...
Trên sườn núi, Kỷ Cửu Hỏa nhìn về Tiên Hạc biến thành thiếu nữ áo trắng đứng bên cạnh. "Địa Long đã chết. Tiên Hạc, tới phiên ngươi rồi."
"Rõ."
Thiếu nữ áo trắng không do dự chút nào, đi thẳng theo lối đi do Minh Khí tách ra.
Vừa đi được thời gian tầm một cái hô hấp.
Uỳnh!
Tiếng nổ ầm ầm vang lên. Đứng ở đây có thể cảm giác được dao động từ vụ nổ kia.
"Nhanh như vậy sao?" Kỷ Nhất Xuyên nhíu mày.
"Nàng không đi sang chỗ Hứa ly chân nhân đằng kia." Kỷ Cửu Hỏa nói giọng trầm thấp. "Tiên Hạc này...lúc trước chính là thú cưỡi của Nông Tử Đạo. Chỉ sợ đã có cảm tình sâu đậm với Nông Tử Đạo rồi. Ta ép nàng ta đi tự bạo nhưng tới giữa được đã tự bạo rồi. Căn bản không ảnh hưởng chút nào tới Nông Tử Đạo."
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.
Một khi đã nhận chủ...
Trong lòng phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân. Tiên Hạc làm như vậy chính là nói lên tình cảm sâu đậm của mình với Nông Tử Đạo.
"Nông Tử Đạo." Kỷ Cửu Hỏa quát lớn. "Ta vừa ép thú cưỡi Tiên Hạc của ngươi, bắt nàng tấn công ngươi. Nhưng nàng đi tới giữa đường đã tự bạo rồi. Không muốn tới trước mặt ngươi. Xem ra con linh thú này có tình cảm khá sâu nặng với ngươi đó."
...
Âm thanh truyền ra xa xa.
Đám người Hứa Ly chân nhân lặng yên nhìn Nông Tử Đạo. Nông Tử Đạo mở mắt nhìn về phía xa xa, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ: "Hạc nhi, hạc nhi..."
Lúc trước khi chạy đi, vì chỉ có một phần Tiểu Na Di đạo phù nên hắn không thể mang Tiên Hạc theo.
Hắn giải trừ khế ước chủ tớ vì hi vọng Tiên Hạc có thể sống sót...Nhưng bây giờ Hạc nhi của hắn đã tự bạo ở phía xa vì không muốn làm ảnh hưởng đến hắn.
"Hạc nhi."
"Hạc nhi." Dù Tử Đạo muốn quên đi nhưng từng kỷ niệm vẫn hiện lên trong đầu làm đầu óc hắn dao động, không thể kiếm chế nổi.
"Tử Đạo sư chất." Hứa Ly chân nhân quát. "Đây chính là mưu tính của Kỷ tộc. Ngươi nhất định không thể xao động được. Nhanh chóng tìm hiểu cách phá trận mới là việc quan trọng nhất."
Nông Tử Đạo gật đầu: "Dạ."
Tuy hắn cũng hiểu đạo lý kia, nhưng tình nghĩa mấy trăm năm với Tiên Hạc sao có thể nói quên là quên được đây? Lòng hắn sao có thể yên nổi đây? Ảnh hưởng của việc Tiên Hạc tự bạo còn lớn hơn cả việc Kỷ Ninh tấn công tới.
******
Giữa sườn núi Ngưu Giác Sơn.
Kỷ Ninh cũng cực kỳ lo lắng. Hắn nhìn sang chỗ phụ thân. Theo kế hoạc lúc trước tộc trưởng đã sắp xếp, sau Địa Long, Tiên Hạc là tới cha mình lên!
"Đã qua thời gian đủ uống một chung trà." Kỷ Cửu Hỏa bỗng mở miệng. "Việc Tiên Hạc tự bạo có ảnh hưởng không nhỏ với Nông Tử Đạo. Hiện tại thời gian uống cạn chung trà đã hết. Sợ rằng Nông Tử Đạo cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Nhất Xuyên...tới lượt ngươi."
Kỷ Nhất Xuyên gật đầu.
"Ngươi phải tìm mọi cách làm Nông Tử Đạo bị ảnh hưởng không thể tìm hiểu trận pháp." Kỷ Cửu Hỏa nói. "Dù sao Địa Long và Tiên Hạc cũng đều mới thu phục nên không thể hoàn toàn trung thành với Kỷ tộc ta. Cho nên ta đều chọn phương pháp quyết liệt nhất, ngắn nhất là 'tự bạo'. Hai kẻ đó cũng chỉ kéo dài được chút thời gian. Phần chủ yếu vẫn phải dựa vào người Kỷ tộc."
"Ta biết." Kỷ Nhất Xuyên gật đầu. "Giao cho ta. Có điều, Kỷ Ninh!"
Kỷ Nhất Xuyên nhìn về phía con mình.
Kỷ Ninh ngẩng đầu lên nhìn cha.
"Con có thể đi được rồi." Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, nói thẳng: "Con ở đây cũng vô dụng. Hơn nữa để thời gian dài lại có thể phát sinh ra biến cố. Tốt nhất là nhanh chóng rời đi."
"Bây giờ con phải đi sao?" Kỷ Ninh trợn tròn con mắt. Phụ thân sắp phải tử chiến một trận mà mình lại bỏ đi sao?
"Đi mau." Kỷ Nhất Xuyên quát.
Kỷ Ninh thấy vẻ mặt của phụ thân thì liền hiểu ra ngay. Từ trước tới nay phụ thân vẫn luôn là người cao ngạo. Mặc dù là đón nhận cái chết cũng không muốn con mình nhìn thấy.
"Kỷ Ninh." Kỷ Cửu Hỏa đứng bên cạnh cũng hiểu được tâm tư của Kỷ Nhất Xuyên. Lúc này mở miệng nói. "Đi mau, ngươi mau đi đi."
Bạch Thủy Trạch ở bên cạnh cũng đi tới, ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Ninh. Trong đôi mắt hiện lên vẻ không nỡ cùng yêu mến.
"Bạch thúc." Kỷ Ninh tiến tới ôm Bạch thúc.
Lúc này đây...
Những người khác trong đó có Bạch thúc đều không thể trốn thoát. Bởi vì bên ngoài đã có đại trận phong cấm! Chỉ có Kỷ Ninh là kẻ duy nhất có thể trốn ra ngoài!
"Phụ thân, Bạch thúc." Kỷ Ninh ôm Bạch thúc, mắt nhìn sang phụ thân. Nước mắt không thể giữ nổi nữa.
"Đi mau! ! !" Kỷ Nhất Xuyên quát lớn.
Kỷ Ninh đau khổ.
Nguồn truyện: Truyện FULLKhông muốn đi đâu! Ta thật sự không muốn đi đâu!
Ta thật sự muốn ở lại cùng tử chiến một trận với mọi người!
"Muốn liều chết cũng cần dũng khí." Kỷ Cửu Hỏa nhìn Kỷ Ninh. "Mà ép bản thân phải rời đi cũng cần dũng khí! Kỷ Ninh...đừng phụ lại sự kỳ vọng của chúng ta!
Bạch Thủy Trạch cũng đẩy nhẹ đầu ra, thúc giục Kỷ Ninh rời đi.
Kỷ Ninh nhìn phụ thân. Nhìn Bạch Thủy Trạch. Nhìn tộc trưởng...
"Ta đi đây!" Kỷ Ninh nghẹn ngào nói.
Quay đầu đi theo lối đi do Minh Khi tách ra.
Mặc dù trong lòng muốn gào lên, thật sự không muốn rời xa, thật sự muốn cùng phụ thân, cùng Bạch thúc chiến đấu với kẻ địch.
Nhưng lý trí nói cho Kỷ Ninh biết. Hắn phải đi. Nếu không dù chết, đám người tộc trưởng cũng không nhắm mắt nổi.
...
Màn hào quang phong cấm như sóng gợn vẫn che phủ bầu trời như trước. Mọi nơi đều bị chặn lại.
"Phá."
"Phá."
Kỷ Ninh thi triển Tiểu Thiên Kiếm Trân, thi triển Bắc Minh Kiếm. Nhưng tất cả đều vô dụng với phong cấm này.
"Vì cái gì, vì cái gì." Kỷ Ninh đau khổ gào lên. Nếu như mình có thể phá vỡ được đại trận phong cấm này, thì phụ thân, tộc trưởng, Bạch Thủy Trạch cùng mọi người đều có thể chọn đường lui! Nhưng vì Minh Long Tỏa Thiên Trận và đại trận phong cấm này có chút khoảng cách nên Kỷ Ninh không thể có được sự phụ trợ của Minh Long Tỏa Thiên Trận. Dĩ nhiên uy lực của Tiểu Thiên Kiếm Trận cũng giảm đi nhiều lần. Đến thực lực lúc liều mạng với Đồng Ngọc cũng biến mất.
Tuy rằng Bắc Minh Kiếm có uy lực rất mạnh, nhưng nó vẫn còn kém xa với đại trận phong cấm.
"Hứa Ly! Nông Tử Đạo! Tuyết Long Sơn!" Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía Minh Khí vô trận quanh con Minh Long. "Kỷ Ninh ta thề. Kiếp này nhất định phải giết sạch bọn ngươi!"
Trong tay Kỷ Ninh xuất hiện một phần Vạn Lý Vô Tung Phù.
Vù vù.
Không gian xung quanh rung động.
Kỷ Ninh biến mất.
Dĩ nhiên đã đi xa rồi.
Có cốt truyện không ha, chứ nếu phải nói Nữ Oa nương nương hao tổn toàn bộ tu vi để phong ấn Thần Vương thì hơi vô lý, dù gì bà cũng là Nữ Thần Vĩ Đại nhất, trận chiến Thần Ma Cửu Lê - Hoa Hạ còn không nhầm gì mà. :))