MẠT THẾ CHI ANH ĐÀO CỦA TA SẼ NỔ TUNG


(*).

(*) Người tính không bằng trời tính.

..
[Editor M: Cuối tuần nên up cái gì đó cho hot hot hâm nóng bầu không khí tí ha!! (¬‿¬).

Mọi người đọc rồi sẽ hiểu ý.

Try hard hết sức rồi, mong mn hài lòng ahihi! *cười gian]
..
Bước ra khỏi không gian rồi quay trở lại bếp, Tô Duệ Triết tiếp tục việc nấu ăn đang bỏ dở nửa chừng hồi nãy, chỉ khác biệt ở chỗ từ bữa cơm trưa đã bị trì hoãn thành bữa cơm chiều.

Dựa theo kế hoạch thực đơn lúc đầu, Tô Duệ Triết bắt tay làm món cá hấp, thịt ba chỉ xào ớt chuông, còn có khoai tây tươi ngon nấu canh xương hầm khoai tây.

Hai món mặn một món canh, thêm cơm gạo tẻ thơm nức, hai người ăn mười phần mười hạnh phúc.

Qua hôm sau, Tô Duệ Triết mang theo sổ hộ khẩu cùng thẻ ngân hàng chuẩn bị cùng Triển Vân xuống phố.

Dừng ở trước cửa nhà, Tô Duệ Triết đem sổ hộ khẩu và thẻ ngân hàng đưa Triển Vân kiểm tra lại lần cuối.

Đối với việc Tô Duệ Triết là chủ hộ khẩu thì Triển Vân không ngạc nhiên mấy, nhà họ tổng cộng chỉ có hai người là cậu cùng ông nội, sau khi người ông qua đời thì theo luật thừa kế tài sản - khi một người trong gia đình chết những người còn lại có quyền được hưởng tài sản của người chết để lại, cũng tức là Tô Duệ Triết.

[Editor M: "Gia gia" nghĩa là "ông nội" nha mọi người, từ giờ mình sẽ đổi thành xưng hô như trên.

Còn về mấy chương trước thì...từ từ đổi lại sau nghen!!:))) ]

..
Tuy rằng hiện giờ trên sổ hộ khẩu DƯ RA BA CÁI TÊN thấy có chút CHƯỚNG MẮT, nhưng nghĩ tới đám người đó tìn nguyện chia cho Tô Duệ Triết phần trên thêm ba mươi vạn tệ, Triển Vân miễn cưỡng nhẫn nại nhịn bọn họ lần này.

Bất giác nhìn đến cái thẻ ngân hàng trên tay, hắn lại hơi hơi nhíu mày.

"Thẻ này không phải do em đứng tên à?"
"Là của ông nội em đó."
Ông của Tô Duệ Triết vì tuổi đã cao, mắt cùng trí nhớ đều không còn tốt nên thẻ ngân hàng đưa tất cho y cất giữ, những lúc trong nhà cần dùng đến tiền cũng để Tô Duệ Triết đi ngân hàng rút hết thảy.

Theo thời gian dài ở đời trước, Tô Duệ Triết hình thành dần thói quen đem tiền gửi vào trong thẻ.

"Ừm mà anh nhớ ông nội của em đã mất rồi..."
Tô Duệ Triết chớp chớp mắt, hoang mang-ing, cậu không hiểu việc ông nội qua đời cùng thẻ ngân hàng liên quan dây mơ rễ má gì với nhau nha, dù sao chỉ là dùng để giữ tiền thôi, ngoài nó ra còn tác dụng nào nữa sao.

(╯_╰)
"Tiểu ngốc manh!" Triển Vân lại một lần được tận mục sở thị (*) độ ngây thơ đến mức...hắn không biểu đạt được nên lời của Tô Duệ Triết: chưa từng nếm trải thói đời của xã hội, cứ như một con thú nhỏ đầy nghị lực, hăng hái xông pha lao vào bẫy của thợ săn.

Triển Vân không khỏi lắc đầu thở dài, vươn tay xoa xoa cái đầu bông xù của cậu.

(*) Tận mục sở thị: Tận mắt chứng kiến.

Ông của cậu đã qua đời, nếu chỉ dùng máy ATM để rút tiền thì bình thường chả sao hết, nhưng Tô Duệ Triết sẽ gặp rắc rối lớn nếu như cậu muốn sử dụng nó để làm giấy tờ.

Mấy công việc hành chính này cần phải có thẻ căn cước, mà theo luật thì thẻ căn cước của người đã khuất như ông nội Tô Duệ Triết thì bị cảnh sát tịch thu từ lâu rồi.

Một kẻ giảo hoạt và mưu mô chước quỷ như Trần Tuệ Trân lẽ nào không nghĩ đến tình huống thế này hay sao, hắn chắc chắn bà ta sẽ lợi dụng sơ hở này nhằm chiếm đoạt tài sản vốn thuộc sở hữu Tô Duệ Triết?!!!!!

Viễn cảnh trong kế hoạch bà ấy, chính là lúc Tô Duệ Triết ký tên nhận khoản tiền bồi thường căn nhà sẽ sử dụng thẻ ngân hàng của ông để lãnh tiền, Trần Tuệ Trân bâng quơ cố ý nói ra sự việc người bảo hộ là ông nội Tô Duệ Triết đã mất rồi, từ đó dựa theo quy định nhà nước, Triển Vân khẳng định số tiền giải toả ngôi nhà trăm phần trăm lọt thỏm vào tay Trần Tuệ Trân, cậu đương nhiên trắng tay.

Bản thân Tô Duệ Triết chưa đủ mười tám tuổi, muốn làm thẻ ngân hàng cần có người giám hộ.

Hiện tại người giám hộ hợp lệ của Tô Duệ Triết chính là mẹ cậu, tuy rằng nói người mẹ chạy theo tên đàn ông khác, hơn nữa đã bỏ đi nhiều năm và chẳng hề có ý tứ muốn trở về, ông nội lại không muốn chuyện xấu trong nhà truyền ra nên giữ kín chuyện gia đình với bên ngoài.

Nhưng pháp luật là pháp luật, mẹ chưa mất thì trên giấy tờ bà ấy vẫn là người giám hộ hợp pháp cho Tô Duệ Triết.

Có điều mang danh là người giám hộ này, có cũng được mà không có cũng chả khác nhau, đều hữu danh vô thực (*).

Bây giờ nữ nhân đó ở nơi nào, căn bản không một ai biết, hắn càng không thể trông chờ vào việc người đó xuất hiện đúng lúc để giúp Tô Duệ Triết làm thẻ ngân hàng.

(*) Hữu danh vô thực: Chỉ có tiếng hão, thực chất chẳng có gì.

Đến lúc đó chỉ cần Trần Tuệ Trân giả vờ giả vịt như không có gì rồi tình cờ lấy ra thẻ ngân hàng của con trai bà ta để tiện thể giúp đỡ cậu, tiền bồi thường cư nhiên sẽ rơi hết vào tay bà ta, khi ấy Tô Duệ Triết có muốn lấy dù chỉ một đồng hay một cắc thì cũng không có cửa, chưa kể đến tình cảnh về sau còn sẽ bị nhà bà ta gây phiền phức nữa...!
"Vậy, vậy có thể dùng thẻ của anh được không...?" Nghe xong lời Triển Vân phân tích, Tô Duệ Triết giật mình ngẫm nghĩ một cách thấu đáo, toàn thân như rơi xuống hồ băng đông cứng lại.

Loại người ích kỷ cùng mặt dày hơn bảy bảy bốn mươi chín (7749) bức tường Vạn Lý Trường Thành gộp lại như Trần Tuệ Trân, việc gì đem lợi cho bà ta thì nhất định không dễ dàng để yên.

Chắc kèo là bà ấy sẽ tìm cách hại mình cho bằng được!
"Thẻ của anh thì bó tay rồi, bởi vì anh với em đều không có quan hệ thân thích trên giấy tờ thì không được thông qua đâu."
"Tính sao giờ ta...rối não thiệt chứ...?" Tô Duệ Triết có chút uể oải, người ta hay trêu chọc nhau quay đầu là bờ, ai ngờ vực thẳm, thế mà lại ứng ngay lên người mình mới ghê, nghiệp quật hả chời!! Xí khoan, mình đã tạo nghiệp gì đâu mà quật với chả không quật, bậy bạ hết sức.

( ̄  ̄|||)
Nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của Tô Duệ Triết, đôi mắt đen nhánh mờ mờ ngập nước giống chú cún nhỏ đang bị người khi dễ, cố gắng làm nũng đòi công đạo, thật sự là đáng yêu không chịu được, trong lòng Triển Vân ngưa ngứa như có ma trảo mềm mại đang cào cào vậy.


"Ha ha, em quên chức nghiệp của anh rồi hả, một cái thẻ ngân hàng bé xíu thì sao làm khó được anh?" Triển Vân thừa cơ sờ soạng cái đầu lù xù của ai đó, tranh thủ ăn ít đậu hủ tươi.

[Editor S: Rồi, lại thêm một lão cún lợi dụng thân phận để làm vui lòng người đợp, đâu rồi câu nói không muốn lôi người không liên luỵ vào việc riêng của bản thân.]
[Editor M: Vơn vơn, em lại chả nhớ chức nghiệp "thê nô" của Triển Vân anh, thật tội lỗi hết sức đi!!]
.
..
"Thật sự á?!"
Triển Vân nhướng mày, "Đương nhiên, dễ như trở bàn tay thôi."
"Vân đại ca! Anh thật quá lợi hại mà!" Tô Duệ Triết thập phần hưng phấn, bổ nhào vào lòng Triển Vân, ôm chặt lấy eo hắn, như quả cầu lông mềm mềm cọ loạn xạ trong ngực hắn.

Người mình thích tự hiến thân bay vào trong lòng thì Triển Vân làm gì có chuyện khách khí cự tuyệt được, trở tay đem tiểu thú siết lại, thân hình cao lớn bao chặt lấy cục bông nhỏ của hắn.

Dần dà bình tĩnh lại từ trong niềm phấn khích, Tô Duệ Triết một lần nữa thẹn thùng vì hành động của bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ửng hồng, thoạt nhìn càng thêm đáng yêu.

Miệng đắng lưỡi khô, Triển Vân cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại mà hắn hằng mong ước.

Khoảnh khắc hai bờ môi tiếp xúc, Triển Vân vươn đầu lưỡi liếm một chút lên vành môi Tô Duệ Triết khiến cậu kinh ngạc mở to đôi mắt ra nhìn.

Hắn tính toán dừng tại đây thôi vì không muốn doạ sợ tiểu gia hoả đáng yêu, vì thế liền chuẩn bị rút lui, nhưng thời điểm hắn buông vuốt sói, thân thể vừa có xu hướng lùi về sau thì Tô Duệ Triết bất giác nhắm hai mắt lại, đầu lưỡi nhỏ phấn nộn chầm chậm học theo, liếm nhè nhẹ lên môi Triển Vân.

Ở đâu đó trong không gian nhỏ hẹp, đại não của lão lang sói nọ chính thức nổ tung.

Đầu lưỡi Tô Duệ Triết thập phần mềm mại, nóng bỏng lại ướt át, còn mang chút hơi thở run rẩy làm tâm Triển Vân bỗng nhũn xuống.

Hắn nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi nhỏ đỏ thắm, liếm láp từng chút một tựa như thưởng thức mỹ vị nhân gian, cùng chủ nhân giao triền hôn môi.

Khắp người như bị lửa đốt khô nóng, thật khó chịu làm sao, thần trí Tô Duệ Triết hết thảy lạc trong khoang miệng ấm áp đang ngặm mút của Triển Vân.

Hắn ôn nhu dùng đầu lưỡi tỉ mỉ thăm dò mọi ngóc ngách, câu quấn, làm cậu không tự chủ nổi bản thân mình, khẽ kêu vụn vặt thành tiếng, "Ưm...ưm...a...", chỉ cảm giác thấy da đầu run lên, nửa người dưới đã hoàn toàn mềm nhũn phải nương nhờ bờ vai săn chắc của Triển Vân, kế đến phát ra liên tiếp thanh âm ái muội như cố kìm nén dục vọng khiến người khác đỏ mặt tía tai nếu để họ nghe phải.


Mãi cho đến khi nụ hôn ngọt ngào kết thúc, lý trí dần thanh tỉnh, Tô Duệ Triết mặt đỏ bừng bừng như tôm luộc tới mang tai, lắp bắp quơ quào tay chân lấy cớ khát nước, ba chân bốn cẳng chạy ào đi mất.

Triển Vân cười tủm tỉm hài lòng, lấy di động gọi mấy cuộc điện thoại.

Hai người bằng cửa sau đi một chuyến đến ngân hàng, thuận lợi làm thẻ ngân hàng riêng cho Tô Duệ Triết.

Thân phận cảnh sát chìm của Triển Vân vẫn còn phi thường hữu dụng.

Lúc sau họ đến tổ dân phố, hai mẹ con Trần Tuệ Trân cùng Tô Cường đã chờ sẵn ở đó.

Trần Tuệ Trân sắc mặt không vui nhìn Tô Duệ Triết, "Cái đứa nhỏ này! Như thế nào bây giờ mới đến?! Còn tên kế bên là ai nữa vậy?"
Cái người này cao lớn, thân thể lại cường tráng, vừa thấy liền biết không phải loại dễ đối phó, Tô Duệ Triết mang hắn theo tới đây làm chi?
"Đây là một người bạn của con ạ." Tô Duệ Triết chút nào để ý tới bà ta, "Đại bá mẫu muốn vào bây giờ luôn không?"
Trần Tuệ Trân nghe vậy chỉ có thể tạm thời nhẫn nại sự bất mãn trong lòng, cất bước theo phía sau Tô Duệ Triết vào văn phòng.

Nhân viên công tác vừa biết bọn họ là chủ nhà đến ký hợp đồng, tự nhiên là vui mừng khôn xiết, kiểm tra tên trong sổ hộ khẩu, sau khi xác nhận kỹ lưỡng không có sai sót liền đem hợp đồng bày lên bàn, hướng dẫn cho Tô Duệ Triết nơi chủ hộ ký tên xuống.

"Hiện tại mời cậu lấy ra thẻ ngân hàng để tôi có thể sao chép thông tin, bên chúng tôi sẽ mau chóng gửi tiền đền bù qua tài khoản cho cậu khi đã hoàn tất mọi thủ tục."
"Tiểu Triết, cái thẻ đó là của ai vậy?" Khi Tô Duệ Triết đem thẻ ngân hàng đưa nhân viên, Trần Tuệ Trân giả bộ như bà ta chỉ là vô tình hỏi đến, "Thẻ ngân hàng của ông nội đã qua đời thì con không thể sử dụng được đâu đó!"
"Thẻ này không phải của ông nội con."
"Thế...!Nếu không cùng quan hệ trên hộ khẩu thì cũng không hợp cách nha con." Trần Tuệ Trân ý chỉ về phía Triển Vân.

"Đại bá mẫu không phải nhọc lòng, thẻ ngân hàng là của chính con ạ."
"Cái gì?! Con không phải còn là trẻ vị thành niên hả? Sao có thể làm được?"
"Đúng vậy, nhưng trước khi ông con mất thì có dẫn đi làm rồi, ông nói con phải có sẵn một cái thẻ ngân hàng của chính mình mới tiện lợi cho tương lai được."
Trần Tuệ Trân tâm tư trôi dạt rơi xuống khoảng không đáy cốc, ngũ quan trên mặt tức thì trở nên rất khó coi, duy chỉ Tô Duệ Triết lại lười để ý đến thái độ bà ấy, cười tủm tỉm đối với vị nhân viên công tác, "Nếu như anh không yên tâm tính chân thực của thẻ thì có thể kiểm tra đối chiếu thông tin về thân phận chủ sở hữu thẻ trên tài khoản ngân hàng là được."
"Được rồi, vậy thì cám ơn sự hợp tác của cậu." Nhân viên công tác mơ hồ nhìn thấy hộ nhân gia trước mặt tựa hồ đang xảy ra cái dạng quan hệ mâu thuẫn nội bộ đó, nhưng hắn cũng không định can dự vào mấy vấn đề phức tạp tranh quyền đoạt lợi này, cứ dựa theo điều lệ xử lý ổn thoả là xong.

...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi