MẠT THẾ CHI ANH ĐÀO CỦA TA SẼ NỔ TUNG


..
"Anh cũng có thể xài loại đạn đậu Hà Lan này à?" Đôi mắt Triển Vân bỗng dưng sáng ngời hỏi.

Nói cách khác thì chẳng phải hắn sẽ không lo bị thiếu hụt đạn nữa hay sao?
"Đương nhiên có thể rồi." Tô Duệ Triết gật gật đầu, "Bất quá em cần xem xét khẩu súng của anh một tí, nếu không thì em không thể tạo được loại đạn thích hợp như cái anh hay xài đâu."
Triển Vân rút khẩu súng sau thắt lưng ra giao cho Tô Duệ Triết nghiên cứu.

Hắn sử dụng loại súng lục bán tự động, đầu đạn 9mm, mỗi băng chứa được mười viên đạn.

Tô Duệ Triết từ không gian lấy ra một hạt đậu Hà Lan xanh biếc, nắm trong tay trái vài giây, lát sau nó liền biến thành một viên đạn màu xanh lục.

Sự thật là ở đời trước Tô Duệ Triết vừa khám phá ra đặc tính mới của dị năng, nhưng chưa kịp động tay lại bị bắt vào viện nghiên cứu ngay sau đó.

Trong một lần tình cờ, cậu thoáng nghe được đoạn đối thoại của nhóm nghiên cứu viên đó, biết được rằng đạn đậu Hà Lan đối phó với tang thi có thể gây nên tổn thương đặc thù cho bọn chúng.

Chỉ là những tên nghiên cứu viên ấy lại không hề có ý định hợp tác vui vẻ với Tô Duệ Triết, nói trắng ra thứ chúng muốn chính là nắm giữ toàn bộ bí mật về dị năng của cậu vì lợi ích riêng.

Khoảng thời gian đen tối khi đó chính là cơn ác mộng khảm sâu tận tâm trí Tô Duệ Triết, cậu không hề muốn nhớ tới nó, hiện tại cậu chỉ mong có thể sống cho chính bản thân mình, và có thể cùng Triển Vân trải qua một đời yên bình, vô lo vô nghĩ.

Đạn thật trong súng đều bị Triển Vân trút ra hết, cẩn thận cất chúng vô cái túi nhỏ rồi đưa Tô Duệ Triết đặt trong không gian, sau đó nạp từng viên đạn đậu Hà Lan vào khẩu súng lục.

Nếu hắn cứ chém giết đám tang thi ở cự ly gần như trước thì quả thật quá mạo hiểm, tốt nhất là nên dùng súng công kích ở tầm xa thì sẽ an toàn hơn nhiều.

Thời điểm còn huấn luyện ở trường cảnh sát, mục xạ kích của Triển Vân đều đạt điểm số tối đa.

Giờ lại được Tiểu Triết cung cấp vô hạn đạn, hắn hoàn toàn có lòng tin ở bản thân có thể bảo vệ tốt cho cậu.

"Chúng ta đi." Triển Vân nói xong liền hướng ra cửa thoát hiểm.

"Chờ một chút." Tô Duệ Triết đi đến bên cạnh thi thể tang thi chó, dùng sức rút lấy dao phay đang cắm trên đầu nó.

Triển Vân nghĩ cậu chỉ muốn đòi lại con dao phay ban nãy, dù sao nó cũng là thứ vũ khí sắc bén.

Ai ngờ đâu sau đó, Tô Duệ Triết giơ dao phay lên, hạ xuống một đòn sắc lẻm mạnh mẽ, bình sinh đem đầu tang thi chó chặt thành hai nửa.

Động tác tiếp theo, cậu từ trong óc của tang thi chó lấy ra một thứ, hình dạng giống trứng cút lớn nhỏ bất quy tắc, trong suốt hệt như thuỷ tinh.

"Tiểu Triết, đây là thứ gì?"
"Cái này gọi là tinh hạch, là một loại năng lượng kết tinh, trước mắt xem như là thứ tốt đi nha." Tô Duệ Triết hướng Triển Vân chớp chớp mắt, "Đợi đến khi chúng ta tìm được một nơi an toàn thì em sẽ giải thích tường tận cho anh nghe công dụng của nó."
"Được thôi." Nghe cậu nói sương sương làm Triển Vân cùng Tống Thành Thư tò mò chết đi được, nhưng vẫn nhịn lại chờ dịp tới mới hỏi.

Đợi đến khi Tô Duệ Triết lấy khối tinh hạch này xong, bốn người liền ra khỏi siêu thị.


Lúc này sắc trời dần sáng nên họ không cần đèn pin cũng đủ thấy rõ mọi vật xung quanh.

Máu tươi từng vũng chảy đầy đất, trông thực sự rất rợn người.

Đi được không bao xa thì họ bắt gặp một khối thi thể nát nhừ nằm ở ven đường, toàn bộ yết hầu bị cắn đứt, đầu lìa khỏi cổ, phần da thịt trên mặt cũng bị gặm nham nhở hơn phân nửa, thân thể càng không toàn vẹn, nội tạng rơi rớt ra ngoài, thịt vụn, cánh tay cẳng chân gãy đoạn tan tác khắp nơi, cảnh tượng bi thảm không thể tả.

Tuy nhiên bọn Triển Vân có thể đoán được, căn cứ từ nửa khuôn mặt còn dư lại cùng bộ quần áo trên người thì chủ nhân cỗ thi thể này chính là người đàn ông mặc tây trang lúc trước.

Tống Thành Thư không đành lòng quay đầu đi chỗ khác, trong khi đó Triển Vân lại yên lặng cầm súng mở chốt khoá, vừa rồi hắn nhìn thấy thi thể này hơi rục rịch, chắc là sắp biến thành tang thi.

Triển Vân bóp cò súng, một phát trúng ngay đầu thi thể, sau đó không còn thấy nhúc nhích nữa.

Hắn cảm thấy đạn đậu Hà Lan dùng rất tốt, nguyên nhân có lẽ là được dị năng cải tạo qua, không cần súng lục cũng có thể gây ra lực sát thương vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa dường như đã được giảm thanh nên tiếng động phát ra cực nhỏ, đám tang thi khó có thể chú ý tới.

"Trong óc hắn có tinh hạch không Tiểu Triết?" Triển Vân quay sang hướng Tô Duệ Triết hỏi.

Tô Duệ Triết lắc đầu, "Những thi thể vừa trải qua biến dị đều là tang thi bình thường, chưa xuất hiện năng lượng kết tinh, chúng cần phải sau một đoạn thời gian nữa mới có."
Triển Vân gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó nhíu mày nhìn về phía vệt máu lan tràn dưới đất.

"Những người đó chỉ sợ có người bị thương, xem hướng vệt máu này hẳn là chạy tới cửa sau, chúng ta nên đi cửa chính đi thôi?" Triển Vân có cảm giác bên kia cửa sau không mấy an toàn.

Lúc này, thanh niên Tống Thành Thư đỡ chậm rãi mở mắt, cậu ấy vẫn còn sốt nhẹ, nhưng sắc mặt tựa hồ đã tốt hơn một ít.

"Đừng...!Đừng đi cửa chính..." Thanh niên suy yếu nói.

"Tại sao không?"
"Quá nhiều..."
"Cái gì quá nhiều?"
"Quái vật...!Quái vật ăn thịt người!"
Triển Vân nhớ tới nhóm người đập phá cửa kính siêu thị ban đầu, tức khắc hiểu rõ.

Do bọn họ nháo thành động tĩnh quá lớn, kéo theo thành công đàn tang thi tới đây, giả như những người đó đều chết hết ở bên trong, vậy không phải số lượng tang thi không hề ít à...!
"Định Mệnh bọn tang thi, chúng ta đi cửa sau đi."
Hết cách rồi, chỉ có thể đi cửa sau, chờ đến chỗ nào an toàn thì lại lấy xe ra.

Vừa đến cổng ra ở đằng sau, bọn họ lại thấy một khối thi thể, bất quá là cái đầu tang thi bị đánh nát như tương.

Bốn người không ai dừng bước mà tiếp tục hướng ra ngoài.

Rạng sáng, trên đường phố cơ hồ không có lấy một bóng người, chỉ thấy vài con tang thi thân thể cứng đờ thong thả lượn qua lượn lại.

Nhưng tới khi bọn Triển Vân vừa đặt chân lên lối đi bộ, nguyên bản những con tang thi còn đang lang thang vật vờ qua lại, liền chậm rãi chuyển hướng về phía chỗ họ.


"Ta phi..." Dám nói khứu giác bọn này lại nhạy như chó đi nha?!
Thật ra Tô Duệ Triết không cảm thấy quá kinh ngạc, xuất phát từ bản năng thèm khát máu thịt, khứu giác lẫn thính giác bọn tang thi thập phần nhạy bén, chỉ cần phát hiện có người sống ở gần chúng thì khó lòng ẩn nấp được.

"Chạy!" Triển Vân xốc cánh tay bên kia của thanh niên lên, Tống Thành Thư lo bên còn lại rồi cùng nhau chạy, Tô Duệ Triết theo sát phía sau.

Phanh phanh phanh!
Triển Vân dựa vào kỹ thuật bắn súng điêu luyện của bản thân, một đường chạy một đường nổ súng, bắn chết chừng bảy tám con tang thi, rồi vội vã dẫn đầu chạy vào một cửa hiệu thuốc.

Chỉ là Triển Vân vừa đi vào liền nghe thấy rõ ràng rành mạnh cả tràng âm thanh nhấm nuốt, cách đó không xa sau quầy của tiệm thuốc có một nữ nhân đầu tóc rối bù, đang nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, vùi đầu tựa hồ ăn gì đó.

Triển Vân tập trung nhìn vào, phát hiện trên tay nữ nhân kia là một đoạn xương đùi...!Nằm trên mặt đất chính là khối thi thể mặc áo blouse trắng, đã bị gặm rơi rớt thành từng mảnh.

Triển Vân không hề do dự, trực tiếp nổ súng giết gọn tang thi nữ, sau đó nhanh chóng khoá cửa chính kĩ càng, đóng kín cửa sổ rồi đem màn cửa cùng ván che chưa sơn kéo xuống dưới, dời hết tủ đem chặn lại tất cả cánh cửa, tạo thành một thành lũy vững chắc bên trong.

Một chuỗi hành động liên tục cuối cùng cũng có tác dụng, những con tang thi nọ không thể phá được vào đây, chỉ đành đờ đẫn đi qua lại chung quanh hiệu thuốc.

"Tiểu Triết, em ở đây thu hết dược phẩm vào không gian, anh ra phía sau xem có đường để thoát hay không."
"Anh nhớ cẩn thận." Bởi có người ngoài kế bên, Tô Duệ Triết tìm một cái túi da rắn lớn, dùng túi da rắn che chắn lại, hết thảy đem dược phẩm trên kệ để hàng thu vào trong không gian, dược vật ở mạt thế cũng coi là vật phẩm phi thường khan hiếm, đôi khi một viên thuốc trị cảm có thể hét bán giá trên trời.

"Cho cậu ta uống thuốc hạ sốt có tác dụng không vậy?" Tống Thành Thư dìu thanh niên ngồi lên ghế cạnh quầy thuốc.

"Vô dụng, cậu ấy cũng không phải cảm mạo bình thường." Tô Duệ Triết lắc đầu, sau đó kiếm một bao túi hạ sốt ném qua, "Lấy cái này đắp nè, ít nhất có thể làm cho đầu cậu ấy thanh tỉnh một chút."
Tống Thành Thư tiếp nhận, xé mở viền đóng gói túi hạ sốt, đem miếng hạ sốt dán trực tiếp lên trán thanh niên.

Cảm giác lành lạnh man mát làm cho các dây thần kinh đang bị chèn ép cùng não bộ như sắp nổ tung của thanh niên dễ chịu hơn rất nhiều, ý thức xác thật cũng trở nên rõ ràng hơn một ít, chỉ là thân thể vẫn như cũ không có chút sức lực nào.

"Cảm ơn mọi người đã cứu tôi."
"Không cần khách khí, hỗ trợ lẫn nhau cả thôi." Tống Thành Thư lướt thấy dưới quầy có mấy chai nước khoáng sạch sẽ niêm phong còn nguyên vẹn, với tay trực tiếp khui một chai đưa qua cho thanh niên.

Thanh niên nói lời cảm ơn, mở nắp chai nước uống một hơi hai hớp, lúc này mới đối diện Tống Thành Thư giới thiệu bản thân.

"Tôi tên Trịnh Gia Hòa, là sinh viên của đại học S."
"Đại học S? Vậy sao cậu lại ở nơi này?" Đây chính là vùng ngoại thành, khoảng cách với trường đó cũng đâu có gần.

"Vì là cuối tuần nên chúng tôi rủ nhau đến đây chơi, thời điểm đang chơi game ở quán Internet thì đột nhiên mọi người xung quanh ai nấy đều biến thành quái vật." Nghĩ đến tình cảnh khi đó, Trịnh Gia Hòa không rét mà run, "Chúng ta từ trong quán Internet chạy ra, vừa mệt vừa đói, không biết nên đi đâu về đâu hay phải làm gì, tình cờ gặp gỡ vài người chuẩn bị đến siêu thị tìm vật phẩm, thế là bọn tôi đi cùng với họ..."
Nói được một chút cậu lại nghẹn ngào, nếu lúc đầu bọn họ không quyết định đi theo thì có lẽ bạn bè của cậu hẳn vẫn còn sống sót.

"Haiz, hãy nghĩ mọi việc theo hướng tốt đi, có câu nói Tái ông thất mã (*) nào biết phúc hay hoạ, nói không chừng cậu lại bộc phát được dị năng thì sao!" Tống Thành Thư vỗ vỗ bờ vai an ủi Trịnh Gia Hoà.

(Thành ngữ: "Tái ông thất mã, an tri họa phúc".


Nghĩa là: Ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc).
(Chi tiết câu chuyện về thành ngữ sẽ được cập nhật cuối chương:v).

.
..
"Dị năng? Đó là cái gì?" Trịnh Gia Hòa vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Tống Thành Thư.

Tống Thành Thư ngớ người, lại nhìn về phía Tô Duệ Triết cầu giúp đỡ.

Tô Duệ Triết cười cười nói, "Đợi khi cậu hạ sốt rồi sẽ biết."
Một lát sau, Triển Vân trở về sau khi đi xem xét mặt sau tiệm thuốc, hướng Tô Duệ Triết liếc mắt ra hiệu, "Phía sau có một kho hàng nhỏ với nhà vệ sinh, kho hàng thì trống trơn, nhưng trong nhà vệ sinh thì có một ô cửa sổ, chúng ta có thể từ nơi đó bò ra ngoài."
"Để em đi xem sao." Tô Duệ Triết tâm thần lĩnh hội, trực tiếp đi tới kho hàng nhỏ trống trơn kia, bỏ tất cả dược phẩm vào trong không gian của cậu.

"Cậu cảm thấy sao rồi?" Triển Vân nhìn phía Trịnh Gia Hòa.

"Tốt hơn hồi đầu rất nhiều, cảm ơn anh lúc đó đã cứu tôi." Trịnh Gia Hòa nhận ra nam nhân cao lớn này chính là người lãnh đạo trong ba người, cậu ngồi thẳng lưng, một lần nữa trịnh trọng nói lời cảm tạ.

"Chuyện nhỏ tiện tay mà thôi." Triển Vân vẫy vẫy tay, sau đó trên dưới đánh giá cậu ta một phen, "Cậu có thấy trong cơ thể có nơi nào cảm giác bất ổn hay không?"
Trịnh Gia Hòa không rõ nguyên do lắc đầu.

Đang lúc nói chuyện, thi thể mặc áo blouse trắng bị gặm cắn rơi rớt từng mảng nằm trên mặt đất đột nhiên ngồi dậy, nội tạng đen ngòm bên trong khoang bụng bị xé rách không được chống đỡ ào ạt rơi xuống đầy đất như ly súp đặc bị hất đổ văng tung toé.

Tống Thành Thư thiếu chút nữa nôn đủ mật xanh mật vàng, Triển Vân đang chuẩn bị rút súng, liền thấy Trịnh Gia Hòa đứng lên, phi thân cầm cái ghế dưới mông hướng về phía tang thi đánh tới tấp.

Tiếp đó...!Trực tiếp đập tang thi nữ thành vũng bùn nhão...!
=============================
【① Phá trái cây tiểu kịch trường】
Tang thi huynh đại: Ha hả, không biết định luật nhân vật chính sao, hỡi nhưn lọi ngâu xửn?
Một đám người: Éc éc, nhanh chạy nhanh chạy mọi người ơi! Tang thi tới rồi!
Nam nhân tây trang: Tang thi đằng đó nha, bộ dáng giống như đang nói gì đó, ai nha, mặc kệ vậy, nhanh chạy nhanh chạy thôi.

Một tổ ba người + thanh niên:...Hiện tại chúng ta ở đây, tang thi đều tránh xa, hào quang nhân vật chính thực sự rất lợi hại nghen...!Cho nên là...!
Tống bác sĩ + tiểu thanh niên: Phải gắt gao ôm chặt đùi nam chính!!
Tống bác sĩ: Ờ hớ, cái cậu thanh niên này có vẻ hiểu ý anh à!
Tiểu thanh niên: Hì hì, Tống bác sĩ với em đúng là tâm ý tương thông nha!
Vì thế, một tổ hai người vai chính tỏ vẻ: Rõ ràng chúng ta mới là nhân vật chính, vậy mà sao có cái gì đó sai sai, cảm giác như bị mắc nghẹn cẩu lương thì phải?
===================================
【② Trên đường ruộng viết tiểu kịch trường】
Mọi người: Người này thoạt nhìn không thể trông cậy được.

Nam nhân tây trang: Đúng vậy, ba người này lòng dạ mềm yếu, không thích hợp làm tiểu đồng bọn, mau mau giải tán đi.

Ba người lòng dạ mềm yếu:...Không có hào quang nhân vật chính tụi tui, đố mấy người có thể đi xa được đó?!
Thanh niên: Anh ngố, cứ tưởng em sẽ bộc phát được dị năng gì đó ngầu ngầu chứ?
Nam nhân tây trang: Thực xin lỗi! Ta nào dám nghi ngờ boss được! Thỉnh tha mạng!
===================================
【③ Trên đường ruộng viết tiểu kịch trường】
Triển Tiểu Vân: Tang thi chó! Ta chém! Ta đập!
Tô Tiểu Triết: Anh đừng sợ! Lúc này chúng ta liền phải...!

Tống Thành Thư: Liền phải cái gì? Có đại chiêu gì hãy nhanh thi triển đi?
Tô Tiểu Triết: Lúc này liền phải làm một ván Plants vs Zombies!!
Tống Thành Thư: Cậu đang giỡn mặt tui hay gì...!
Triển Tiểu Vân: Tức phụ nhi, em hết thương anh rồi chăng? ( T_T)
Tô Tiểu Triết: Phanh! Nhìn xem! Một phát dứt điểm hoàn hảo!
Triển Tiểu Vân: Xạ thủ Đậu Hà Lan! Tuyệt vời ông mặt giời nha!
Tống Thành Thư: Ý ý! Tiểu thanh niên! Nhanh đến đây chiêm ngưỡng đấng tối cao thể hiện nè!
Tiểu thanh niên: Không cần kêu ta! Ta tình nguyện từ bỏ trị liệu!!
——————————————————————————
(*) Thành ngữ: "Tái ông thất mã, an tri họa phúc": Ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.

Tái là "cửa ải", Ông là "ông lão, ông già", Tái Ông là "ông già sống gần biên ải".

Thành ngữ "Tái Ông mất ngựa" có xuất xứ từ Trung Quốc.

Sách Hoài nam tử chép rằng: Có một ông lão kia sinh sống gần biên ải (tức Tái Ông).

Nhà ông nuôi một con ngựa quý.

Thế nào nó tự nhiên đi vào đất bắc mất hút.

Những người quen biết đến nhà hỏi thăm, ông nói với họ: "Mất ngựa biết đâu lại là điềm may".

Quả nhiên, mấy hôm sau con ngựa nọ trở về, lại "rủ" thêm mấy con tuấn mã nữa đi cùng.

Anh em láng giềng đến chia vui, ông lại chép miệng nói: "Ôi dào! Được thêm ngựa biết đâu lại là hoạ đó".

Cầu được ước thấy! Con trai ông thấy ngựa đẹp bèn mải mê tập cưỡi, phi ngựa suốt ngày để đến nỗi một hôm ngã gãy cả chân.

Tội quá! Trước sự kiện này, mọi người cho là tai hoạ, nhưng Tái Ông vẫn ung dung: "Biết đâu lại là phúc đó!".

Mà cũng nghiệm vậy.

Sau đó, đất nước bị giặc giã, trai tráng tất thảy phải ra trận.

Mà xung trận tiền thì "mười thằng chết chín" là cái chắc.

Riêng cậu con trai ông vì tàn tật mà được ở lại và sống sót, ở với cha trọn đời, sinh con đẻ cái.

Quả là "trong phúc có hoạ", "trong hoạ lại có phúc".

Sự đời thật khó mà lường.

Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước Tái Ông mà giữ sự thản nhiên, thái độ tích cực trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống.

(Đây cũng là ý mà Tống Thành Thư muốn khuyên thanh niên Trịnh Gia Hoà).

...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi