MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Editor: Bạch Diệp Thảo

“Bày trận.” Bắc Vũ Đường ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu bày trận dựa theo luyện tập lúc trước.

Lúc biết phải đối phó với hắn, cô đã suy nghĩ nên tiêu diệt hắn thế nào.

Trận pháp cô học được ở thế giới tu chân vừa lúc có thể dùng đến.

Nơi này có dị năng, có thể giống với pháp thuật của tu sĩ, dị năng này cũng có thuộc tính.

Cô cố ý lựa chọn đội viên theo năm thuộc tính ngũ hành, lần lượt là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, bày Ngũ Hành Trận.

Dường như hắn không sợ, hơi khinh miệt nhìn họ đùa nghịch quanh mình.

Trong mắt hắn, trong đám này, kẻ có thể là đối thủ của hắn chỉ có Quân Mạch Trần.

Hơi thở trêи người Quân Mạch Trần làm hắn cảm thấy uy hϊế͙p͙, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được hơi thở này từ sau khi tỉnh lại ở thế giới này, ngay cả kẻ được gọi là đệ nhất cao thủ của loài người cũng không cho hắn cảm giác này.

Thương Vân rất hứng thú nhìn họ bày ra Ngũ Hành Trận, hắn rất tò mò năng lực của nó đến mức nào.

Bắc Vũ Đường thấy hắn ngoan ngoãn ở trong trận pháp thì biết là hắn rất tự phụ.

Nhưng mà, hậu quả của tự phụ thường là một cái giá khá đắt.

Khi Ngũ Hành Trận bắt đầu khởi động, Thương Vân nhăn mày lại, hắn cảm nhận được uy hϊế͙p͙, hắn rất quyết đoán mà chọn rời đi, Bắc Vũ Đường và Quân Mạch Trần cũng đã sớm chuẩn bị tốt, đề phòng hắn chạy trốn.

Thương Vân rất thông minh, biết lối Quân Mạch Trần không dễ đi, trực tiếp chọn Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường cũng đã đoán được, sao có thể không phòng bị.

“Lôi võng, tế!”

Một cái võng tạo thành từ sấm sét dựng thẳng lên, hắn vừa tiếp cận đã bị lôi điện đánh trúng, thân mình vậy mà nổi lên khói nhẹ.

“Sao có thể!”

Thương Vân lùi lại, kinh ngạc nhìn Bắc Vũ Đường.

Lôi võng này sao lại có lực sát thương mạnh đến vậy!

Nếu là lôi võng bình thường thì tất nhiên là không được, nhưng mà Bắc Vũ Đường dùng lôi võng ngụy trang, khi hắn đến gần thì hất nước linh tuyền ra, nên cơ thể hắn mới nổi khói nhẹ.

Thương Vân lại lần nữa bị Bắc Vũ Đường đẩy về trong trận pháp, mà trận pháp cũng đã khởi động.

Sắc mặt của Thương Vân rất khó coi, có vẻ họ rất hiểu biết hắn.

Hắn không khỏi nhìn về phía Bắc Vũ Đường, người phụ nữ này không đơn giản, xem ra là hắn nhìn lầm.

Ngũ Hành Trận vây khốn hắn, mọi người đưa dị năng của họ vào, Thương Vân bị vây trong trận lúc thì cảm giác như bị lửa đốt, lúc thì lại như nhấn trong hàn băng.

Hắn dùng tốc độ mà trưởng thành, mà tốc độ lại không thể dùng được trong này.

Ngũ Hành Trận tiêu tốn rất nhiều sức mạnh, chỉ chốc lát sau, trán năm người đã phủ kín mồ hôi. Thương Vân ở trong trận thì chật vật vô cùng, đây là lần đầu tiên hắn phải chật vật khi đối mặt với con người thế này.

Thương Vân ở trong trận chống cự, đột nhiên cảm thấy dao động năng lượng yếu dần, hắn tìm một hướng, chuyên công kϊƈɦ về phía đó.

Tào Mãnh vốn đã là nỏ mạnh hết đà, sau khi bị Thương Vân công kϊƈɦ thì bại lui nhanh chóng.

Quân Mạch Trần ra tay ngăn cản, Thương Vân cũng không ham chiến, tóm lấy Tào Mãnh làm tốc mộc, khiến họ không thể công kϊƈɦ. Sau khi thoát khỏi vòng vây thì ném bay Tào Mãnh rồi lập tức biến mất.

Quân Mạch Trần toàn lực đuổi theo, Bắc Vũ Đường đột nhiên đi đến bên người Tào Mãnh, cho hắn uống nước linh tuyền.

Cậu ta vừa dùng vừa nói với các đội viên, “Xin lỗi, là tôi làm liên lụy mọi người.”

“Đây không phải lỗi của cậu. Là tôi xem nhẹ năng lượng mà Ngũ Hành Trận yêu cầu.”

Lúc trước chỉ là luyện tập, cũng không nhận ra không ổn, đến khi dùng vào thực chiến thì mới phát hiện năng lượng cần thiết vượt quá sức chịu đựng của họ. Bọn họ không thể chống đỡ trong thời gian dài.

Lần sau muốn lừa hắn vào trận pháp thì không dễ như vậy nữa.

Bối Nhân Nhân ngồi trêи xe thấy tất cả, tất nhiên cũng thấy Bắc Vũ Đường ra tay. Khi cô gọi ra lôi võng, ả kinh ngạc không thôi, cứ như là lần đầu quen cô vậy.

Sao có thể, sao có thể!

Cô không phải dị năng giả hệ chữa khỏi mà là hệ lôi!

Chẳng lẽ vì ả nhớ nhầm, hay là kiếp trước ả xem nhẹ?

Đầu Bối Nhân Nhân giờ như hồ dán, ả thậm chí bắt đầu hoài nghi ả không phải trọng sinh, mà những ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu ả không phải thật.

Non nửa năm, nhiều sự kiện xảy ra hoàn toàn khác với trong trí nhớ, nhưng có cái lại giống.

Sau khi Quân Mạch Trần rời đi, rất nhiều zombie vọt về phía này, chúng nó tới từ khắp các góc trong thành phố.

“May rời đi.” Bắc Vũ Đường phát hiện không thích hợp, lập tức ra lệnh.

Mấy người họ còn chưa khôi phục, mà người đội dụ zombie không đủ để đối phó nhiều zombie như vậy. Nếu có Quân Mạch Trần ở đây, chúng nó sợ anh mà không dám tới gần.

Những zombie này rõ ràng là bị xua về phía này.

Người đội dụ zombie cũng coi như là thân kinh bách chiến, nhưng lại là lần đầu tiên thấy nhiều zombie chen chúc đến vậy.

Xe rời đi, dọc đường đâm bay vô số zombie, chỉ là chạy được nửa thì phải ngừng lại, vì con đường phía trước đã hoàn toàn bị zombie ngăn chặn.

“Đổi đường.”

Mới vừa quay đầu đi được không bao lâu thì cũng bị lấp kín đường như trước.

“Bỏ xe, lao ra ngoài.”

Người đội dụ zombie nghe được mệnh lệnh, một đám hoảng sợ xuống xe.

Họ nghĩ lần này đi theo Quân nhị thiếu thì có thể nhẹ nhàng về căn cứ, nào biết người định không bằng trời định, liên tục gặp tình huống tệ nhất.

Lần này mà sơ sẩy một chút là đi đời nhà ma.

Người đội dụ zombie theo đội dị năng giả đi về một phía, khi đi qua ngã tư, hai con zombie biến dị canh ở đó dường như đã chờ sẵn từ lâu.

Bắc Vũ Đường và Lâm Phi Tuyết mỗi người đấu một con, người còn lại bảo vệ đội dụ zombie rời đi.

Trong quá trình chạy chốn, bên Bối Nhân Nhân đột nhiên có một con zombie vụt ra, cắn cánh tay ả một miếng. Đoàn người rút đến nơi an toàn rồi, người phụ nữ trung niên thấy được miệng vết thương của ả.

“Bối Nhân Nhân, cô bị zombie cào rách tay?”

Bối Nhân Nhân vội muốn che giấu, nhưng đã không còn kịp nữa. Mọi người nhìn về phía ả, mặt ả đã trắng bệch.

Nhị Hổ là người dẫn đầu tạm thời đi lên trước, “Cô có hai lựa chọn. Một là cược cô có thể kϊƈɦ phát dị năng hay không, nếu không được, chúng tôi sẽ giết cô trước. Hai là tự mình rời đi.”

Bối Nhân Nhân tất nhiên biết quy định bất thành văn này, trước kia không cảm thấy gì, nhưng lúc mình là người phải chọn, mới cảm giác được mình giống như bị cả thế giới vứt bỏ.

Bối Nhân Nhân cắn chặt răng, “Tôi cược.”

“Được.” Nhị Hổ sai người trói chặt tay ả.

Thời gian dần trôi, thân thể ả dần biến hóa, cảm giác bỏng cháy, đau đớn xé rách, làm ả điên cuồng muốn giết người. Da thịt ả bắt đầu xuất hiện màu xanh tím, phát triển theo hướng zombie hóa.

Bối Nhân Nhân chỉ có một chút lý trí, biết mình rất có thể đang zombie hóa, ả bắt đầu trở nên sợ hãi.

Chút lý trí còn xót lại làm ả thất tha thất thểu rời khỏi nơi này.

Người phụ nữ trung niên vẫn luôn chú ý tới Bối Nhân Nhân, thấy ả đứng dậy rời đi, lập tức lên tiếng, “Bối Nhân Nhân, cô đi đâu?”

Bối Nhân Nhân không để ý đến, lúc này ả căn bản không nghe được gì, mà dù có nghe được, ả cũng sẽ không thèm để ý.

Lúc này ả chỉ có một suy nghĩ, rời đi, rời khỏi họ.

Bên kia, Quân Mạch Trần đuổi theo Thương Vân rời đi, hai bên một đường truy truy đánh đánh. Thương Vân rất giảo hoạt, mỗi lần thấy tình thế không tốt thì lại bỏ chạy, lúc bạn nghĩ hắn sẽ luôn trốn thì hắn lại đột kϊƈɦ.

“Mày là zombie, lại ở phía con người. Mày hẳn nên đi cùng tao, chúng ta mới là đồng loại.” Thương Vân nói với Quân Mạch Trần.

Quân Mạch Trần không đêỷ ý hắn, lúc nên ra tay thì ra tay, chẳng bị lời hắn nói ảnh hưởng chút nào.

“Thế giới đang bài trừ đám loài người ngu xuẩn đó, giờ là thiên hạ của loài người mới như chúng ta. Tao và mày cùng liên thủ, toàn bộ thế giới chính là thuộc về chúng ta. Tất nhiên sẽ thoải mái hơn việc giờ mày ngụy trang thành loài người.” Thương Vân ân cần hướng dẫn.

Quân Mạch Trần không dao động.

Hai người truy đánh một đường, Thương Vân mười phần kiên nhẫn dụ dỗ, chỉ là hiệu quả rất nhỏ.

Khi hắn biết có người đuổi theo, quả nhiên lại bỏ trốn.

Tốc độ của hắn rất nhanh, Quân Mạch Trần không đuổi kịp, chỉ có thể từ bỏ. Chốc lát sau, Bắc Vũ Đường đã đến trước mặt.

“Vẫn là để hắn đào tẩu.” Quân Mạch Trần áy náy nói.

“Không sao. Lần sau còn có cơ hội.”

Khi họ quay lại, sắc trời đã đen. Lần này, tuy không thể đánh chết hắn, nhưng mà vẫn có không ít thu hoạch.

Bắc Vũ Đường chú ý trong đội dụ zombie thiếu Bối Nhân Nhân, đang cảm thấy kỳ quái thì nghe được người đội dụ zombie nói chuyện Bối Nhân Nhân, thế mới biết thì ra Bối Nhân Nhân bị zombie cào thương, một mình rời đi.

Lúc này, Bối Nhân Nhân đang trốn trong một ngôi nhà đen như mực, ý thức ả đã mơ hồ, toàn thân phiếm màu xanh tím, lúc sắp hoàn toàn hóa zombie, thì những màu xanh tím dần biến mất.

Khi ả tỉnh lại, thấy thân thể đã khôi phục như lúc đầu thì mừng như điên, cảm nhận được lực lượng dao động trong cơ thể, phóng nó ra, là nước.

Dị năng hệ thủy!

Bối Nhân Nhân vui quá mà khóc, quả nhiên là ông trời hậu đãi ả.

Kiếp trước vì sợ đối mặt với zombie, ả ủy thân với dị năng giả, nhưng mà từ khi dung mạo ả khác đi, người nọ vứt bỏ ả, quay đầu tìm người mới. Khi đó ả chỉ có thể trằn trọc giữa các dị năng giả, sống đến hèn mọn.

Tuy không đối mặt với zombie hung ác, nhưng vẫn sống khuất nhục và nghẹn khuất, cuộc sống như vậy tiếp diễn mãi đến khi Bắc Vũ Đường làm ra virus chống zombie, giải cứu nhân loại.

Mà ả vì bị bệnh tật mà chết, không ngờ chết rồi lại quay về tận thế. Lần này, ả không hề ủy thân với đám đàn ông, một mình đối mặt với zombie, không ngờ lại kϊƈɦ phát được dị năng, sớm biết vậy, sớm biết vậy……

Bối Nhân Nhân kϊƈɦ động thu lại suy nghĩ, giờ tất cả đều còn kịp.

Sau này ả cũng sẽ giống Bắc Vũ Đường, giống Lâm Phi Tuyết, trở thành nữ dị năng giả được người người kính nể và hâm mộ.

Khi ả liên tục ảo tưởng về tương lai tươi đẹp, một bóng dáng lặng yên dừng ở ban công ngoài cửa sổ.

Bối Nhân Nhân nghe được tiếng pha lê bị dẫm nát thì rùng mình, lạnh giọng hỏi, “Ai?”

Người nọ đi từ ban công xuống, từng bước vào phòng, khi hắn đến đủ gần để ả thấy được diện mạo hắn, Bối Nhân Nhân trừng to mắt.

Là… Là hắn!

Không phải hắn bị Quân Mạch Trần đuổi giết sao? Sao lại xuất hiện ở đây?!

Thương Vân nhìn con người nhỏ yếu trước mặt, hắn chỉ cần vươn tay cũng có thể tiễn sang Tây Thiên. Thương Vân mắt lạnh nhìn khuôn mặt tái nhợt của ả, khẽ nhếch môi, “Đừng sợ, ta sẽ không giết ngươi. Nếu ta muốn giết ngươi, ngươi chạy trốn đến chân trời góc bể cũng không được.”

Bối Nhân Nhân không khống chế được mà run rẩy, “Anh… Anh muốn gì?”

Ả cũng không ngốc, nếu đối phương không giết ả, tất nhiên là có mưu đồ.

“Ta có thể giúp ngươi mạnh lên trong một thời gian, giống như là dị năng cấp sáu mà đám con người các ngươi nói.”

Dị năng cấp sáu, đó chính là cấp bậc của đệ nhất cao thủ căn cứ phương Bắc!

Bối Nhân Nhân động tâm, nhưng vẫn còn cảnh giác, “Anh muốn tôi làm gì?”

Thương Vân rất vừa lòng với sự thông minh của ả, “Vào Căn cứ phương Bắc, thay ta giết dị năng giả hệ lôi kia.”

“Bắc Vũ Đường?” Bối Nhân Nhân thầm kinh ngạc.

“Đúng, chính là cô ta.” Lôi võng của cô lúc trước làm hắn cảm nhận được mùi của cái chết, nếu cô có bản lĩnh đó, tất nhiên không thể ngồi chờ cô trưởng thành, cần giết cô, diệt trừ hậu họa.

“Cái này chỉ sợ có chút khó.” Bối Nhân Nhân khó xử nói.

Thương Vân híp mắt lại.

Bối Nhân Nhân nhận ra hắn không vui, vội giải thích, “Không phải tôi không muốn, mà là địa vị của cô ta ở Căn cứ phương Bắc rất cao. Hơn nữa chồng cô ta còn là người của Tam đại gia tộc trong căn cứ Phương Bắc, muốn động rất khó. Dù tôi có mạnh lên, muốn lay động cô ta cũng sẽ quá cố sức. Không bằng chúng ta đổi nơi, đến Cắn cứ phương Nam, từ đó lập ra thế lực của mình, đối phó cô ta cũng sẽ dễ dàng hơn.”

Trong lòng Bối Nhân Nhân đã đánh vang lên bàn tính.

Ả biết nhóm Bắc Vũ Đường không thích ả, một khi ả vào đội dị năng giả, muốn đứng vững gót chân trong căn cứ thì rất có thể sẽ bị âm thầm làm khó dễ. Vậy thì không bằng đến căn cứ phương Nam, nơi đó ả rất quen thuộc, thành lập thế lực của mình ở đó, đợi đến khi ả đủ mạnh, dựa vào thế lực phương Nam, đối phó Bắc Vũ Đường sẽ dễ hơn nhiều.

Thương Vân hơi trầm ngâm, dường như đang suy tính, cuối cùng gật đầu.

“Được. Nhưng mà, ta muốn ngươi trong một năm giải quyết cô ta, nếu không ta sẽ giải quyết ngươi.” Thấy ánh mắt sợ hãi của ả, hắn rất vừa lòng, ngay sau đó còn nói thêm, “Trong quá trình ngươi thành lập thế lực, ta cũng sẽ giúp ngươi.”

“Được.” Bối Nhân Nhân gật đầu đồng ý.

Có được sự bảo đảm của hắn, Bối Nhân Nhân có thể dự kiến được tương lai ả có thể ở trong đàn zombie sống đến hô mưa gọi gió.

Bối Nhân Nhân và Thương Vân biến mất khỏi căn cứ phương Bắc, tiến đến căn cứ phương Nam. Nhóm Bắc Vũ Đường không biết chuyện, càng sẽ không ngờ Thương Vân sẽ liên thủ với con người tới đối phó Bắc Vũ Đường.

Một năm sau, Bắc Vũ Đường vẫn luôn tìm vị trí Thương Vân, lại không có kết quả.

Sau lần gặp mặt đó, Thương Vân giống như mai danh ẩn tích.

Mà ở Căn cứ phương Nam xa xôi, một ngôi sao mới dần nổi lên, đó chính là Bối Nhân Nhân. Ả lân thân phận dị năng giả cấp sáu đứng vững gót chân ở căn cứ phương Nam, đồng thời cũng lung lạc được vô số dị năng giả.

Người thành lập căn cứ phương Nam – Phương Tưởng và Bối Nhân Nhân trở thành vị hôn phu thê, càng làm ả hỗn đến hô mưa gọi gió ở căn cứ phương Nam.

Không biết là ai truyền ra căn cứ phương Bắc có thuốc giải virus zombie, làm các đại căn cứ đều muốn tìm tòi nghiên cứu, cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của căn cứ phương Nam, các đại căn cứ tổ chức họp mặt một lần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi