MỘC LAN TRẮNG

Ba ngày sau khi trở về từ trang viên, Hoàng đế cho mời Eriol đến gặp:

- Eriol, ta và mẫu hậu con đã bàn bạc với nhau rất nhiều.Năm nay con đã 17 tuổi rồi, cũng đã sắp đến tuổi thành gia lập nghiệp.Ta đã quyết định sẽ lập Thái tử phi cho con.Cô gái đó sẽ nhập cung ngay và học tập các lễ nghi.Mùa xuân sang năm, Hoàng gia sẽ chính thức tổ chứ đám cưới.

- Nhưng thưa phụ vương, phụ vương định chọn Thái tử phi như thế nào? – Eriol biến sắc hỏi lại.

- Chúng ta đã quyết định chọn con gái Ly tướng quân: Miko làm Thái tử phi.

- Thưa Phụ vương!Chẳng lẽ con không thể tự chọn thái tử phi cho mình được hay sao ạh?

- Con tự chọn ưh? – Hoàng hậu kinh ngạc thốt lên

- Vâng thưa Mẫu hậu.Người con yêu là Tomoyo Daidouji, người mà mẫu hậu đã gặp ở trang viên đấy.Con muốn lập cô ấy làm Thái tử phi.

- Con nói cái gì?Đó chẳng phải là một dân thường ưh?Một người như thế làm sao có thể trở thành Thái tử phi được.

- Người chưa gặp cô ấy bao giờ thì làm sao có thể biết được ạh?

- Nếu vậy ta sẽ gặp nó theo ý con.Nhưng ta tin rằng lựa chọn của ta là không hề sai lầm đâu.

Và rồi, Ngài cho Eriol lui ra.Trên đường trở về Đông Cung, Eriol không ngừng suy nghĩ về những điều vừa diễn ra.Cậu đã sớm biết sẽ gặp phải rắc rối này nhưng không ngờ là lại đến sớm như thế.Cậu rất lo lắng vì cậu biết tính cha mình rất cương quyết.Một khi ông đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.Còn mẹ cậu thì tuy thương con nhưng lại vô cùng nghe lời chồng, chưa bao giờ Eriol thấy bà làm trái lời ông bao giờ.Cậu biết Tomoyo là một người con gái tốt nhưng cô vốn không sinh trưởng trong gia đình quý tộc thì làm sao có thể nắm bắt hết mọi lễ nghi cần thiết.Nhờ cậy Sakura dạy cô không được vì chính Sakura cũng chưa chắc đã nắm rõ các quy tắc ấy, huống hồ họ lại không có nhiều thời gian.

“ Nếu thế thì đừng để Phụ vương gặp cô ấy trong cung sẽ tốt hơn.Không khí trong cung quá căng thẳng sẽ làm Tomoyo mất bình tĩnh và dễ phạm sai lầm mất thôi”

Eriol nghĩ như thế và đem việc này bàn bạc với Sakura và Syaoran và cả hai người đều tán đồng với cách nghĩ của Eriol.Syaoran khá bất ngờ khi biết tin em gái mình được chọn làm Thái tử phi.Tuy nhiên cậu vẫn ủng hộ Eriol là vì Eriol là bạn cậu, em gái cậu cũng chưa bao giờ tỏ ý có tình cảm gì với Eriol.Hơn nữa cậu hiểu khi mà trong tim Eriol chỉ có hình bóng Tomoyo thì kết hôn cùng em gái cậu sẽ là bất hạnh cho cả hai.

Chính vì vậy cậu sốt sắng cùng Eriol và Sakura vạch ra một kế hoạch để Hoàng đế và Tomoyo chạm mặt tự nhiên và thuận lợi nhất.

Sau khi bàn bạc kỹ càng, Eriol đến gặp cha mình:

- Thưa phụ vương, Daidouji tiểu thư vốn không sinh trưởng trong gia đình quý tộc, nếu bắt cô ấy nhập cung để gặp cha e sẽ làm cho cô ấy hoảng sợ mất.Ngoài ra, nếu biết Người là Hoàng đế, liệu cô ấy có còn cư xử bình tĩnh và tự nhiên hay không?

- Vậy ý con muốn sao nào?

- Sao cha không mặc thường phục và làm như tình cờ gặp cô ấy.Con sẽ sắp xếp cho cha tiếp xúc với Tomoyo.Như thế có được không ạh?

- Như thế cũng được.Vậy con hãy sắp xếp đi!

Eriol thở phào khi cha mình đồng ý với những yêu cầu cậu đưa ra.Và rồi cậu lui về Đông Cung sắp xếp sẵn mọi việc.

Một tuần sau, vào một buổi chiều mát mẻ, Sakura rủ Tomoyo cùng ra sông hóng gió với mình mà thực chất là đưa Tomoyo đến chỗ Hoàng đế Urushi.Hai cô gái thả bộ tà tà dọc theo bờ sông và đột nhiên nghe thấy có tiếng tranh cãi phía trước.Hai cô vội vàng tăng tốc và nhìn thấy một đám thanh niên đang bao vây một cụ già và một em bé.

- Này, lão già kia, đã đến kỳ hạn trả nợ.Nếu lão không trả thì bọn ta sẽ siết nợ nhà lão đấy nhé.

- Van xin các ông!Xin các ông cho tôi thêm vài ngày nữa.Tôi nhất định sẽ trả đủ cho các ông mà.

- Không nói nhiều, lão phải trả bọn ta ngay hôm nay.

Sakura thấy vậy liền xông tới định đánh cho bọn thanh niên kia một trận thì Tomoyo la lên ngăn cản cô lại.Sakura khựng lại và tròn mắt ngạc nhiên nhìn bạn nhưng không nói gì.Cô biết Tomoyo làm vậy chắc hẳn có lý do.Tomoyo nhẹ nhàng hỏi cụ già:

- Ông ơi, họ nói hôm nay là đến kỳ hạn trả nợ, có đúng vậy không ạh?

- Đúng vậy, lão đã chạy gần đủ số tiền để trả họ rồi, chỉ còn thiếu một ít thôi.Chỉ cần thêm 2 ngày nữa là lão sẽ xoay đủ mà.

- Các ông cũng nghe thấy rồi đó.Ông lão đã hứa dứt khoát là hai ngày nữa sẽ trả đủ nợ cho các anh.Các anh đã chờ lâu như thế thì giờ chờ thêm hai ngày nữa cũng không mất gì mà.– Tomoyo quay sang ôn tồn nói với đám thanh niên

- Nói dễ nghe quá nhỉ?Có phải tiền của cô đâu nên cô nào có xót chứ!

- Sao các anh không thử tin ông lão một lần.Sau hai ngày nếu ông lão vẫn không trả thì các anh có thể đưa ông lão lên gặp quan phụ trách vùng này mà.

Đám thanh niên nghi hoặc quay sang nhìn nhau và một tên lên tiếng nói:

- Thôi được, chúng tôi cho ông thêm hai ngày, nếu sau đó ông vẫn không trả thì ông coi chừng đấy.

Nói rồi họ bỏ đi.Tomoyo thở phào một cái còn Sakura tức tối nhìn theo:

- Sao cậu không để tớ cho chúng một trận?

- Không phải cái gì cũng có thể giải quyết bằng vũ lực Sakura.Họ đâu có sai khi đòi nợ ông lão đúng hạn.Nếu cậu đánh họ thì khác nào cậu gây sự vô cớ.Hơn nữa có thể vì tức tối họ sẽ quay lại tìm ông lão trả thù đấy.

Nói rồi Tomoyo quay sang ông lão và dặn dò ông cố gắng kiếm tiền trả nợ đúng hạn.Ông lão vội vàng cám ơn cô rối rít vì đã giải vây cho ông và đưa đứa bé đi.Sakura móc ra một ít tiền và toan lên tiếng gọi hai ông cháu lại nhưng Tomoyo lại ngăn cô lại.Đợi hai ông cháu đi khuất, cô nghiêm mặt nhìn Sakura:

- Câu không được làm như thế.Những người này họ cũng có lòng tự trọng mà.Họ còn kiếm ra được đồng tiền thì họ sẽ không nhận tiền của câu đâu. Chỉ nên giúp những ai thật sự cần giúp thôi.Cậu đâu có thể cho tiền tất cả mọi người trên thế gian. 

Sakura bây giờ mới vỡ lẽ ra tại sao Tomoyo ngăn cản cô.Có lẽ vì sinh ra trong gia đình bình dân, sớm nhìn thấy những điều trong cuộc sống nên dù có tấm lòng nhân hậu nhưng với Tomoyo đó không phải là nhân hậu mù quáng.

Đi một đoạn nữa hai cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi câu cá ven bờ sông.Điều kỳ lạ là mỗi lần câu được 1 con cá ông ta lại gỡ con cá ấy ra khỏi  lưỡi câu và thả nó xuống nước.Hai cô cảm thấy rất ngạc nhiên nên đứng lại xem với ánh mắt hiếu kỳ.Bất chợt người đàn ông vô tình quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của hai cô gái trẻ đang nhìn mình.Ông ta bèn cất tiếng gọi và hai cô tiến đến gần ông.Sakura vừa đến đã hỏi ông ngay rằng sao ông câu cá rồi lại thả cá.Ông ta bật cười to và nói rằng ông đi câu nhưng không có ý muốn câu hết.Sakura cảm thấy rất khó hiểu nhưng lại không tiện hỏi ông ta thêm nữa.Tomoyo mỉm cười và nói:

- Ông ơi, hôm nay một con cá là đủ rồi sao?

- Sao cháu biết?

- Cháu thấy trong giỏ của ông có một con cá, chứng tỏ ông có câu cá.Nhưng ông lại thả những con cá ông vừa câu được xuống nước.Điều đó có nghĩa là ông đã câu đủ.Cháu thấy ông có vẻ là người sang trọng chứ không giống như dân chài lưới mưu sinh nên có lẽ với ông câu cá chỉ để giải khuây.Hơn nữa, ông không là người tham lam, vì ông không cướp hết cá của người khác.

- Cháu giỏi lắm, cháu có óc quan sát và suy luận đấy. – Người đàn ông bật cười vang và khen ngợi.

Hai cô gái cùng cười theo và chào tạm biệt ông ta.Và rồi hai cô tiếp tục cuộc dạo chơi của mình.Khi hai cô gái vừa khuất bóng, Eriol xuất hiện phía sau lưng người đàn ông đó và hỏi:

- Phụ vương, người thấy thế nào?

- Ta có thể hiểu vì sao con yêu thích cô gái đó.Xinh đẹp, nhân hậu nhưng không mù quáng, thông minh và quan sát tốt.

- Người nghĩ vậy sao thưa phụ vương?

- Đúng vậy, việc cô ta can thiệp vụ lúc nãy chứng tỏ cô ta là người nhân hậu nhưng cô ta lại rất tỉnh táo phân biệt được rõ ràng đúng sai.Và cũng rất hiểu giá trị của việc lao động chân chính.

Hoàng đế chép miệng nói tiếp:

- Thật đáng tiếc, nếu cô ta có dòng máu quý tộc thì cô ta còn xứng đáng hơn cả Ly Miko nữa.

- Nhưng con không nghĩ một tiểu thư quý tộc sẽ có được những điều cô ấy có.

- Có thể con nói đúng.Ta sẽ suy xét kỹ càng và sẽ thông báo quyết định của ta cho con biết.

Nói rồi Hoàng đế  đứng dậy và bước đi.Eriol nhìn theo bóng cha xa dần rồi vội vã chạy theo hướng Tomoyo và Sakura.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi