MỘC LAN TRẮNG

Trong lúc Tomoyo và Haruka truy tìm manh mối ở ngoài kia thì trong cung Eriol, Sakura và Syaoran cũng đang tích cực tìm hiểu những gì có thể.Họ tìm đến những người đã từng sống trong cung trên hai mươi năm và thử hỏi thăm những người đó dù rằng họ không tin lắm vào kết quả.Quả nhiên họ không thu được gì đáng kể cả.Thêm vào đó, thời gian này, quốc vương xứ Zaodi đang ở thăm vương quốc Clow nên Eriol buộc phải tham gia tiếp đón.Chính vì vậy mà công việc này giao lại cho Sakura và Syaoran.Nhưng thế hóa ra lại hay.Bình thường lúc Eriol có mặt hai người tương đối ngại ngùng khi nói chuyện với nhau, thế nên sự vắng mặt của Eriol lại giúp họ giải tỏa bớt căng thẳng.Kể từ sau hôm sinh nhật Tomoyo, mối quan hệ của hai người không còn gay gắt như trước và có phần thoải mái, thân thiện hơn.Nhưng họ chỉ thoải mái khi có hai người, còn khi có người thứ ba xuất hiện thì hai người chỉ im lặng không nói gì.Eriol đương nhiên nhận ra sự thay đổi kỳ lạ này và cậu cũng từng gặng hỏi Syaoran lẫn Sakura nhưng hai người này kiên quyết phủ nhận nên cậu cũng không khai thác được gì thêm.Ngoài ra, việc của Tomoyo cũng choán hết tâm trí cậu nên cậu chưa có thời gian truy hỏi thêm gì.

Sau một tuần dò hỏi, cuối cùng Syaoran cũng tìm ra một thông tin khá quý giá.Một cung nữ đứng tuổi đang phục vụ ở Tây Cung là cung của Hoàng hậu nói rằng cô ta đã từng nghe một người bà con xa nói rằng mười tám năm trước Hoàng cung đã từng xảy ra một biến cố nhưng cô lại không biết đó là biến cố gì.Sau khi hỏi rõ kỹ càng về tung tích của người cung nữ này, Syaoran vội chạy đi tìm Sakura và thuật lại cho cô nghe.Syaoran đề nghị thong báo việc này cho mọi người và cùng đi tìm người cung nữ già ấy.Nhưng Sakura không đồng ý

- Tôi nghĩ chúng ta nên tự tìm hiểu trước.Việc này chưa chắc đã đem lại manh mối gì rõ rệt, nếu nói ra sớm lỡ như không thành lại khiến Tomoyo buồn.Lần trước cô ấy đã thất vọng một lần rồi.

- Uhm, cô nói đúng.Vậy chúng ta nên tự truy tìm tung tích bà ấy trước đã.Thái tử hiện nay đang bận rộn tiếp đón quốc vương xứ Zaodi nên chắc cũng không đi được.Thế nên chắc chỉ có tôi và cô đi thôi.Tôi sẽ xin nghỉ phép vài ngày vậy.Sáng mai tôi sẽ ghé phủ đón cô.

Sáng hôm sau, Syaoran tự đánh xe ngựa đến phủ Kinomoto và đón Sakura cùng đi.Họ hướng về vùng ngoại ô phía Nam của kinh thành, vùng Kyryu.Hai người ngồi xe ngựa mất một ngày mới đến nơi.Theo lời người cung nữ thì người cung nữ già kia đang cư ngụ ở đây nhưng đó là cách đây 5 năm, còn hiện nay bà ta sống ở đâu thì không rõ. Đây là một ngôi làng khá lớn với hơn 100 nóc nhà.Thế nên sau khi vào làng, họ tìm đến một quán trọ, thuê hai phòng và thử hỏi ông chủ quán xem ở làng này có ai tên là Kaede Suginatsu hay không.Ông chủ quán trả lời rằng ông ta không rõ vì nơi đây có nhiều khá đông dân làng và cũng có nhiều khách qua lại.Sau đó ông ta khuyên hai người tìm đến chỗ trưởng làng mà hỏi may ra sẽ biết được.Lúc này trời đã tối mịt nên hai người không thể ra ngoài và họ đành đợi đến sáng hôm sau mới làm việc đó.

Sau khi dùng bữa sáng, cả hai thong thả thả bộ trên đường và hỏi thăm đường đến nhà của người trưởng làng.Một người nông dân chỉ họ đi đến ngôi nhà lớn nhất làng và tiếp đón họ là một người đàn ông khoảng ngoài sáu mươi tuổi trông khá to béo.Syaoran cất tiếng hỏi ông ta có biết một người phụ nữ nào tên là Kaede Suginatsu hay không thì ông ta trả lời rằng làng này đích thực là có một người tên như thế.Nói rồi ông ta chỉ dẫn khá tận tình cho hai người bạn trẻ đến nhà bà ta.Nhưng khi Syaoran và Sakura vừa rời khỏi cửa thì ông ta lại cất tiếng khá buồn:

- Tôi nghĩ cô cậu có tìm bà ta cũng vô ích thôi.bà ta rất khó gần, không nói chuyện với ai bao giờ và cũng không gặp mặt người lạ.

Syaoran và Sakura mỉm cười gật đầu cảm ơn người trưởng làng thân thiện và tìm đến nhà bà Suginatsu.Đó là một căn nhà lớp cỏ nhỏ nhắn và có vẻ khá nghèo.Lúc này có một chàng thanh niên đang cào rơm ở ngoài sân nên Syaoran khẽ hắng giọng báo hiệu.Người thanh niên ngẩng mặt lên và cất tiếng hỏi hai cô cậu cần gì.Syaoran nhẹ nhàng trả lời mình muốn tìm bà Suginatsu và gần như ngay lập tức nhận được thái độ đáp trả hết sức lạnh lùng của chàng thanh niên.Anh ta lắc đầu và phẩy tay có ý xua đuổi hai người.Chợt có một bà lão khoảng gần bảy mươi tuổi bước ra ngoài 

- Là ai vậy Hayato?

- Chúng cháu từ kinh thành đến đây muốn tìm bà để hỏi vài việc – Đoán biết bà ta chính là người mình cần tìm, Sakura cất tiếng nói ngay nhưng cái cô nhận được là sự lạnh lung của bà lão không kém gì người thanh niên.

- Cô cậu về đi cho.Tôi không quen biết ở kinh thành và cũng không có chuyện gì để kể cho cô cậu nghe cả.

Nói rồi bà lão quay mình bỏ vào nhà còn chàng thanh niên thì cắm cúi vào công việc của mình.Syaoran lắc đầu ra hiệu cho Sakura bỏ đi. Sakura rất tức tối khi nhận được cách cư xử như vậy còn Syaoran thì chỉ im lặng.Mất một lúc lâu cậu mới lên tiếng:

- Bà ấy cư xử như thế chắc hẳn là có lý do.Nhất thời chúng ta cũng không biết phải làm sao, hơn nữa bà ấy không phải loại người dễ thuyết phục.Thôi, cứ tạm thời để sự việc ở đó, chúng ta đi uống trà đi.

Hai người rẽ vào một quán trà bên đường, gọi một ấm hồng trà và một đĩa bánh ngọt.Có lẽ do được uống một tách trà ngon nên khiến Sakura dịu cơn bực tức lại nhưng hai người vẫn không biết làm cách nào để bà Suginatsu chịu tiếp hai người.Họ cứ ngồi thần người ra suy nghĩ cả buổi mà rốt cuộc vẫn không tìm được cách nào khả thi.Cuối cùng chán nản quá nên Sakura bực dọc lên tiếng:

- Thôi, không nghĩ nữa.Chúng ta đi đâu đó hóng mát đi.Biết đâu nhờ thế mà chúng ta tìm được cách gì thì sao!!!

Syaoran mỉm cười và đứng dậy đi đến quầy tính tiền.Cậu nói gì đó với họ và một lát sau Sakura thấy người chủ quán mang đến một chiếc giỏ mây với một chiếc khăn phủ bên trên trao cho Syaoran.Syaoran móc tiền ra đưa cho ông chủ quán và cầm chiếc giỏ bước về phía cửa, Sakura thấy thế nên cũng đứng dậy đi ra cửa theo.Đụng mặt Syaoran ở bên ngoài tiệm, Sakura lập tức hỏi ngay:

- Cái gì vậy Syaoran?

- Àh, đây là bữa trưa của chúng ta.Ở phía tây của làng có một cánh đồng cỏ đấy, chúng ta đến đó đi.

Nói rồi hai người cùng thả bộ về phía Tây.Lúc này mặt trời đã đứng bóng nên đường phố đã vắng vẻ bớt so với lúc sáng nhưng vì đang là giữa mùa thu nên trời không đến nỗi quá nóng nực.Sakura và Syaoran vừa đi vừa trò chuyện khoảng hơn nửa giờ thi thấy xuất hiện trước mắt là một cánh đồng cỏ khá rộng rãi và xanh mướt.Syaoran nhìn quanh quất thì thấy phía trên đồi có một gốc cây cổ thụ lớn với những cành lá xum xuê tỏa bóng xuống rất mát.Thế là cậu và Sakura đi về phía đó và cùng ngồi dưới bóng cây râm mát vui vẻ ăn bữa trưa.

- Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ có lúc chúng ta lại cùng ngồi ăn trưa thế này – Sakura vừa cười vừa nói

- Cô biết không?Nếu lúc nào cô cũng như thế này thì thật tốt.Con gái mà cao ngạo và hung dữ quá là không hay đâu – Syaoran đáp lời

Nghe những lời đó Sakura ngượng đỏ cả mặt.Cô bồi hồi nhớ lại từ trước đến nay lần nào cô gặp Syaoran thì thể nào cũng có chuyện để cãi nhau.Trong mắt cô Syaoran chỉ là tên tiểu tử đáng ghét, kiêu ngạo, khó ưa.Nhưng từ sau cái đêm trong rừng ấy, cô chợt nhận ra cậu cũng là một người dịu dàng và chu đáo.Và cô bắt đầu thấy có gì đó khác lạ ở mình.Mỗi khi không gặp cô thấy rất nhớ cậu nhưng khi gặp rồi tim cô đập rất nhanh, bản thân thì lóng nga lóng ngóng không biết nói gì.Điều này chưa từng xảy ra với Sakura bao giờ nên khiến cô rất bối rố.Nhiều lần cô muốn tâm sự với Tomoyo nhưng lại thôi.Cô biết dạo này Tomoyo đang có nhiều phiền muộn nên không muồn làm bạn thêm lo lắng vì mình.

- Syaoran này!!!...

Sakura cất tiếng gọi và quay sang thì thấy Syaoran đã dựa đầu vào gốc cây ngủ mất từ lúc nào.Sakura khúc khích cười và im lặng nhìn Syaoran ngủ.

“Sao lúc này trông anh ta hiền lành quá nhỉ!!!” – Sakura nghĩ thầm

Đột nhiên đầu của Syaoran ngã sang một bên và dựa hẳn vào vai Sakura khiến cô hốt hoảng tính cất tiếng gọi cậu dậy.Nhưng rồi không biết nghĩ thế nào mà cô lại im lặng không nói gì và cứ ngồi im như thế một lúc lâu trong khi gió trưa hiu hiu thổi như ru giấc cho Syaoran, trên môi thoáng hiện lên một nụ cười dịu dàng.

Một lúc lâu sau, một tia nắng xuyên qua đám lá cây chiếu thẳng vào mặt Syaoran làm cậu khẽ giật mình và mở choàng mắt ra.Và ngay lập tức cậu nhận ra mình đang dựa vào Sakura khiến cậu vô cùng lúng túng.Cậu vội vàng ngồi thẳng lên và đỏ mặt ấp úng:

- Xin lỗi cô Sakura, tôi…tôi…

- Không có gì đâu, lần trước anh cũng đã ôm tôi để tôi có thể ngủ ngon mà.Xem như tôi cảm ơn anh đi.Chắc công việc trong cung khiến anh mệt mỏi lắm phải không?

- Cũng không đến nỗi nào! – Syaoran vẫn chưa hết bối rối quay đi

Sakura mỉm cười tinh nghịch khi thấy Syaoran bối rối.Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu như vậy nên cô rất thích thú và tiếng cười của cô lại càng làm cho Syaoran thêm ngượng ngùng.

- Chúng ta về đi Sakura! – Syaoran hắng giọng 

Nói rồi cậu nhẹ nhàng đứng dậy thu dọn mọi thứ và cùng Sakura đi bộ xuống đồi.Đột nhiên Syaoran đưa tay ra trước mặt Sakura

- Có chuyện gì vậy? – Sakura ngạc nhiên hỏi

- Đường dốc lắm đấy, đưa tay đây nào

Sakura chần chừ không muốn đưa tay nhưng nhìn lại quãng đường sắp phải đi cô lại ngại ngùng.Quả thật là nó khá dốc đúng như lời Syaoran nói.Thế là cô đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào bàn tay to rắn chắc của Syaoran và cậu khẽ nắm tay lại khiến Sakura giật nảy mình rụt tay lại một cách rất mạnh, mặt đỏ bừng.Và chính hành động này đã khiến Sakura mất đà ngã chúi về phía sau.Syaoran vội lao về phía trước và đưa tay đỡ kịp để đầu của Sakura không đập xuống đất.Nhưng cũng vì thế mà thân hình của Syaoran nằm đè lên người Sakura, mặt cậu kề sát mặt cô khiến cả hai hoảng hốt cùng la lên.Syaoran vội vàng ngồi dậy và đưa tay kéo Sakura ngồi dậy theo trong khi mặt của cả hai lúc này con hơn con tôm luộc nữa.

- Sao lại giật tay lại như thế chứ? – Syaoran ngoảnh mặt đi chỗ khác 

- Xin lỗi, tôi chỉ giật mình thôi.Vì…vì …

- Vì tôi nắm tay cô chứ gì?Có phải lần đầu tiên đâu chứ.

Sakura chợt nhớ lại và thấy Syaoran nói đúng.Cậu đã từng nắm tay cô khi cô vung nắm đấm về phía cậu ở ngoài phố và lúc cô bị té xuống sông.Nhưng cô vẫn rất bối rối.

- Đi thôi nhưng lần này thì đừng như thế nữa nhé – Syaoran chép miệng nói và đứng lên phủi đất cát trên quần áo mình, sau đó cậu chìa tay ra trước mặt cô.Sakura cũng vội vả đứng dậy phủi đất cát trên quần áo mình và đưa tay cho cậu.Và rồi Syaoran thận trọng bước từng bước và dắt Sakura xuống đồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi