MỘC LAN TRẮNG

Sáng hôm nay, dân chúng toàn kinh thành lại đổ xô ra đường đón đoàn quân chiến thắng trở về nhưng không khí trong thành thì lại không nô nức náo nhiệt như ngày tiễn quân đi.Bởi ai cũng biết đi kèm với chiến thắng là những cái chết, là mất mát đau thương.

Lúc này binh lính Hoàng gia xếp thành hai hàng nghiêm trang suốt từ cửa thành phía tây cho đến cổng Hoàng thành.Bất ngờ một hồi kèn hiệu nổi lên khiến mọi người tập trung sự chú ý về phía đó.Và từ phía Hoàng cung, một chiếc xe lộng lẫy từ từ lăn bánh tới.Khi nó dừng lại thì có một chàng trai đang cưỡi ngựa nhảy xuống, sau đó cậu đưa tay đỡ hai người phụ nữ xuống xe.Vừa thấy ba người dân chúng vội vã quỳ xuống, tung hô vạn tuế.Họ chính là Hoàng hậu Mieko, Thái tử Eriol và Thái tử phi Miko.Sáng nay, Hoàng hậu đã quyết định sẽ thân chinh ra tận cổng thành để đón quân đội trở về nên Eriol đã cho quân dàn hàng nghênh đón bà.

Hoàng hậu bước xuống xe, đưa mắt nhìn khắp dân chúng một lượt:

- Xin các vị hãy đứng lên.Chúng ta cùng chào đón Hoàng đế bệ hạ và toàn quân ca khúc khải hoàn. – Bà khoan thai nói một cách dịu dàng nhưng lại đầy uy nghi.

Đột nhiên ánh mắt bà chú ý đến một cô gái đang đứng phía sau một đám người.Và bà cất tiếng gọi:

- Sakura, sao con không ra đây nào?

Nghe gọi đến tên mình, Sakura vội vã lách đám đông tiến về phía trước.Cô tiến đến trước mặt Hoàng hậu và khẽ khuỵu chân, nhún mình thi lễ.Bà mỉm cười ra hiệu cho cô bình thân và kéo cô cùng đứng vào vị trí của Hoàng gia.

- Sakura, sao cậu đi có một mình vậy?Tomoyo đâu? – Eriol ghé tai Sakura hỏi nhỏ trong khi cô đang gật đầu chào Thái tử phi và nhận được một nụ cười đáp lễ từ cô em chồng tương lai.

- Àh, lẽ ra cậu ấy đã cùng đi nhưng khi nghe nói Hoàng gia cũng tham dự thì cậu ấy không chịu đi nữa.Thế nên tớ đành đi một mình.

Nghe những lời đó, đôi mắt của Eriol chợt tối sầm lại.Cậu biết rất rõ từ buổi chiều hôm đó, cậu đã vĩnh viễn mất Tomoyo khi mà khoảng cách giữa cậu và cô ấy càng lúc càng xa hơn.

***

Bất chợt người ta thấy một đám bụi bốc lên từ xa, và rồi bóng dáng những con người trên lưng ngựa dần dần hiện rõ ra.Mọi người vỗ tay hoan hô khi đoàn quân tới gần.Cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn quân là Hoàng đế bệ hạ.Dân chúng lại tiếp tục quỳ gối tung hô vạn tuế khi ông xuất hiện và hoàng gia cũng cúi mình thi lễ trước ông

HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ VẠN TUẾ!!! CHÚC MỪNG NGƯỜI CHIẾN THẮNG TRỞ VỀ!!!

- Xin mọi người hãy đứng dậy!!!! – ông cất tiếng nói lớn

Chúng ta đã chiến thắng, nhưng chiến thắng của chúng ta phải đổi bằng sự hy sinh của những chiến binh.Triều đình và quốc gia sẽ không bao giờ quên ơn của họ.Và ta- Hoàng đế Urushi Hiragizawa thề sẽ gìn giữ nền hòa bình cho đất nước này.

HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ VẠN TUẾ!!! HOÀNG GIA VẠN TUẾ!!!

Hoàng đế xuống ngựa và đứng sang một bên để đoàn quân phía sau ông tiến vào thành.Tiếp theo là lực lượng cấm vệ quân do Hữu đại thần Fujitaka và tướng quân Touya Kinomoto dẫn đầu tiến vào thành.Ông Fujitaka và Touya vội vã xuống ngựa thi lễ trước Hoàng hậu trong khi quân đội tiếp tục tiến về Hoàng cung.Vừa thấy ba và anh hai xuất hiện, Sakura vội vã nhào vào vòng tay ba mình

- Ba, anh hai, hai người đã trở về rồi.Thật tốt quá!!!

- Em vẫn khỏe chứ Sakura? – Touya hỏi bằng một giọng dịu dàng hiếm thấy khiến cho Sakura cau mày nhìn anh khó hiểu.

Và cô phát hiện trong ánh mắt của anh trai mình đang ẩn chứa một điều gì đó rất lạ lùng.Nhưng cô chưa kịp hỏi thì đoàn quân chủ lực do các vị tướng quân còn lại dẫn đầu đã tiến vào thành.Họ cũng lần lượt xuống ngựa thi lễ với Hoàng gia và vẫy tay chào dân chúng.

Đang ở trong vòng tay của ba mình, Sakura vội buông ông ra, cúi mình thi lễ với Ly tướng quân và đưa mắt tìm kiếm một người.Nhưng thật lạ lùng, cô nhìn mãi vẫn không phát hiện được người cô cần tìm.Không ai trong số những người vừa xuống ngựa có dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú, mái tóc nâu nhạt và đôi mắt màu hổ phách tràn ngập yêu thương.

“Chắc là ở phía sau!!!” – Sakura lắc đầu mỉm cười và bắt đầu tiến gần hơn về phía đoàn quân đang di chuyển.Cô đưa mắt nhìn rõ từng người lính một đang hành quân qua trước mắt cô.Một người, hai người, rồi ba người, mười người, một trăm và cứ thế có rất nhiều người hao hao anh ấy khiến cho Sakura mấy lần tính reo lên nhưng rồi lại im bặt vì chẳng có ai là anh ấy.Cô cứ nhìn như thế mãi cho đến khi người lính cuối cùng đi qua thì cô bắt đầu hốt hoảng.Cô nhìn quanh quất khắp nơi như để tìm một hình bóng quen thuộc đang lẫn đâu đó trong đám đông, nhưng cô chẳng phát hiện được gì cả.Sakura chạy ào đến bên Ly tướng quân và ba mình

- Ba, Ly tướng quân, Syaoran đâu rồi?Anh ấy đâu rồi?Sao anh ấy không xuất hiện?

Hai vị đại thần đưa mắt nhìn nhau đầy đau đớn và rồi ông Fujitaka cúi xuống nắm lấy hai vai Sakura, nhìn thẳng vào mắt cô và nói:

- Bình tĩnh nghe ba nói đây Sakura!Syaoran không trở về đâu.Thằng bé đã hy sinh trên chiến trường rồi.

- BA NÓI CÁI GÌ??? – Sakura hét lên trong khi Eriol sững sờ đánh rơi chiếc roi ngựa trên tay xuống đất còn Miko thì lao đến bên Ly tướng quân

- Ba ơi, chuyện này là sao?Anh con…

- Đó là sự thật các con àh, Syaoran đích thực đã hy sinh trong trận chiến ở bãi đất trống cách Iori năm dặm rồi – Hoàng đế bệ hạ bất ngờ lên tiếng

- Các người nói dối, các người và Syaoran đang đùa với con phải không?Hãy dừng lại đi!!!Con không thích trò đùa này tí nào.Anh ấy đâu rồi hả ba? – Sakura lay lay cánh tay ông Fujitaka

- Sakura, ba không hề đùa với con.Syaoran đích thực là đã hy sinh rồi!!! – ông nói một cách vô cùng đau buồn

- KHÔNG, CON KHÔNG TIN.ĐÂY CHỈ LÀ MỘT TRÒ ĐÙA THÔI PHẢI KHÔNG?CHỈ LÀ TRÒ ĐÙA THÔI MÀ.ANH ẤY KHÔNG THỂ CHẾT ĐƯỢC, ANH ẤY KHÔNG THỂ!!!

Sakura gần như bấn loạn trước những điều cô vừa nghe.Cô không tin vào tai mình, không tin vào mắt mình, cũng không tin điều những người đứng trước mặt cô nói.Cô chỉ tin Syaoran mà thôi.Vì cậu đã hứa rằng sẽ trở về bên cô.Cô biết Syaoran là người luôn giữ lời hứa, cho nên nhất định cậu sẽ trở về.Chắc chắn là như thế.

- Tiểu thư Kinomoto, những gì các vị tướng quân nói là sự thật đấy.Tôi đã tham chiến cùng tướng quân Ly Syaoran và cũng là người duy nhất còn sống sót! – Một quân nhân bất ngờ lên tiếng từ phía sau.

- Việc gì đã xảy ra vậy? – Thái tử phi Miko bất ngờ nắm lấy vai anh ta, ánh mắt đau đớn nhưng lạnh lẽo hướng thẳng vào khuôn mặt người đó khiến anh ta bất chợt cảm thấy sợ hãi khi đối diện với ánh mắt đó.

Và anh ta chậm rãi kể lại mọi việc.

***

Năm ngày trước đó

Trở lại sự việc Syaoran cùng năm tùy tùng đến thành Iori xin viện binh của Hoàng đế.Ngay sau khi nhận được lệnh của Ly tướng quân, họ vội vàng cưỡi những con ngựa khỏe nhất đi ngay trong đêm nên khi trời vừa hửng sáng thì họ chỉ còn cách Iori khoảng năm dặm.Nhóm người không ngờ là liên quân Shuri – Fuan đã bố trí 300 người chặn đường họ ngay tại nơi này.Đây là một bãi đất trống nhưng xung quanh lại có rừng cây anh đào khá rậm rạp nên quân địch dễ dàng có được chỗ ẩn nấp.Thêm vào đó là ở gần đây còn có một vực thẳm nên vô cùng hiểm trở.Ngay khi họ vừa đến phi ngựa qua vùng đất này thì Syaoran lập tức phát hiện mình đã bị mai phục.Cậu vội vàng ra lệnh cho mọi người giảm tốc độ và cảnh giác đề phòng.Quả nhiên binh lính của kẻ địch xuất hiện và bao vây sáu người ngay sau đó.

Sau khi quan sát tình hình, Syaoran biết rằng chỉ với sáu người dù thiện chiến thì cũng không có cách nào đánh bại họ ngoại trừ việc mở đường máu cho một người thoát thân chạy đến Iori, những người còn lại sẽ liều mình chiến đấu.Nhóm người của Syaoran vội vàng rút vũ khí thủ thế sẵn sàng và ngay khi Syaoran hét lên “ĐÁNH”  thì họ điên cuồng lao vào quân địch.Syaoran thì tả xung hữu đột vung kiếm chém tới tấp vào những kẻ bên dưới ngựa trong khi những người khác cũng đang vất vả không kém.

Chẳng mấy chốc thế trận bắt đầu hỗn loạn và với sự yểm trợ của mọi người, một người lính theo lệnh của Syaoran thúc ngựa thật nhanh về phía trước chạy thoát khỏi vòng vây.Phát hiện ra có kẻ vừa đột phá, hàng trăm cung thủ của quân địch vội vã giương cung bắn tới tấp về phía anh ta nhưng hai người đồng đội đã anh dũng dùng thân mình làm bia chắn tên nên số lượng tên bắn về phía anh ta không đáng là bao nhưng anh ta vẫn bị trúng 1 mũi tên vào vai phải.Người lính ấy quay đầu nhìn lại hai đồng đội và thúc ngựa thật nhanh về phía thành Iori.Hai người chiến binh ấy trên người găm đầy mũi tên, mắt nhìn theo người đồng đội như gửi gắm niềm hy vọng vào anh ấy rồi từ từ khép hai mắt lại.

Syaoran cùng hai người còn lại mắt nhìn thấy đồng đội mình hy sinh mà không thể giúp được gì thì vô cùng đau lòng.Ánh mắt họ long lên sòng sọc, tròng mắt chuyển sang đỏ ngầu, là màu đỏ của sự căm hận.Và rồi ba người như không còn giữ được bình tĩnh nữa.Họ lao vào quân địch chém tới tấp, máu bắn lên chiến y, lên mặt họ nhưng mặc kệ tất cả, trong họ chỉ còn tồn tại ý nghĩ giết người.Tuy rất anh dũng và thiện chiến nhưng vì lực lượng hai bên quá chênh lệch nên chỉ trong vòng không tới một giờ ba người nhóm Syaoran đã lâm vào thế bị bao vây.

Đột nhiên con ngựa của Syaoran khuỵu ngã về phía trước khiến cậu bất ngờ vô cùng nhưng vẫn kịp lộn nhào mình trên không đáp xuống đất an toàn.Hóa ra là kẻ địch đã vung kiếm chém đứt hai chân trước của ngựa nhằm lôi Syaoran xuống đất.Bên cạnh, hai người lính cũng chịu chung một cảnh.Ba người vội co cụm đâu lưng lại với nhau và mắt gườm gườm nhìn quân thù.Lúc này với sự anh dũng của ba người quân liên minh đã bị giết hơn hai phần ba khiến những kẻ đó khiếp sợ nhìn ba chiến binh như ba con quái vật.Tên chỉ huy thấy thế vội hét lên

- GIẾT CHÚNG ĐI!!!

Vậy là bọn chúng điên cuồng phóng giáo về phía ba người.Họ vội tách nhau ra và lao về phía những tên lính ấy.Syaoran đưa tay túm lấy một nắm giáo từ một đám lính và vung kiếm chém gãy giáo của chúng và sẵn đà quét kiếm chém chết bọn chúng ngay tức thì.Nhưng ở gần đó, một đồng đội vì mải lo đối phó với những tên trước mặt đã bị tập kích sau lưng.Hàng chục ngọn giáo đâm xuyên qua người anh từ phía sau và chúng còn hợp sức nhấc bổng người anh lên cao.Người lính ấy cho đến phút cuối cùng vẫn không khuất phục.Anh hướng ánh mắt kiên cường, bất khuất nhìn xoáy sâu vào những kẻ đã giết mình rồi tắt thở.

- KHÔNG  !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! -  Syaoran hét lên và nhào tới chém chết hết những tên lính ấy trong khi tên chỉ huy cất lên một tràng cười man rợ trước những gì đang diễn ra.

Tràng cười ấy càng tăng thêm nỗi căm hận trong Syaoran khiến cậu như phát cuồng, lao về phía tên chỉ huy ấy.Cậu vung kiếm lên, bổ cật lực xuống bả vai hắn nhưng hắn đã kịp thời lách người qua một bên, né đường kiếm trong gang tấc.

- Bọn mi là một lũ khốn kiếp – Syaoran gầm gừ

- Đó mới thật sự là chiến tranh, là chiến tranh đấy. HAHAHAHA!!!!!!! – tên chỉ huy cười lớn.

Syaoran không nói nữa mà đâm thẳng thanh kiếm về phía trước và nhanh như chớp, tên chỉ huy ấy đưa sống kiếm lên đỡ khiến hai thanh kiếm chạm vào nhau vang lên 1 tiếng “Keeng” sắc lạnh.Hai bên cứ giao chiến như thế mà không hề để ý là mình càng lúc càng lùi sâu về phía bờ vực thẳm.

Tên chỉ huy hai tay cầm kiếm bổ một nhát thật mạnh về phía Syaoran khiến cậu phải vung kiếm lên đỡ nhưng trước sức mạnh của hắn cậu từ từ khuỵu xuống.Tên chỉ huy cười khểnh khi thây Syaoran bắt đầu thất thế.Phần Syaoran, cậu nhíu mày suy nghĩ nhanh như xẹt điện và dùng một chân để trụ, chân còn lại quét một vòng, hất ngã tên chỉ huy lăn ra mặt đất.Và rồi cậu giơ thanh kiếm lên cao định đâm một nhát thật lực vào tên chỉ huy thì ở đâu hàng loạt mũi tên bay đến ghim thẳng vào người cậu.

Syaoran hai mắt mở trừng trừng nhìn vào những mũi tên trong khi người lính còn lại hét lên:

- TƯỚNG QUÂN!!!!!!!!!!!!!

Tên chỉ huy nhếch mép cười nhìn cậu:

- Mi quả là một thằng nhóc lợi hại.Nhưng muốn thắng ta thì mi đang nằm mơ đấy.

Vừa dứt lời thì hắn đột nhiên kêu “Hự” lên một tiếng và từ đâu những vệt máu bắt đầu loang lổ trên chiến y của hắn.Tất cả những người đang có mặt sửng sốt chưa kịp hiểu việc gì đang xảy ra thì hắn đã ngã ngửa ra phía sau, cắm trên bụng là thanh kiếm của Syaoran.Thì ra ngay lúc ấy, Syaoran đã thu hết sức tàn đâm một nhát thật mạnh xuyên qua bụng tên chỉ huy ấy, giết chết hắn ngay tức thì.

Cùng lúc ấy, một đám bụi mờ mịt ở phía xa, tiếng vó ngựa nện xuống mặt đất báo hiệu một đoàn quân đang tới.Những kẻ còn lại của liên quân thấy chỉ huy mình bị giết, nay quân địch lại có thêm viện binh liền vất bỏ vũ khí chạy tán loạn như một đám quân ô hợp.

Tai nghe thấy những âm thanh đó, mắt nhìn thấy những hình ảnh đó, và trên môi Syaoran vẽ ra một nụ cười

- Đến rồi, anh ấy đã đến được thành Iori rồi. – Cậu thì thầm.

***

Lúc này trời đã sáng hẳn, mặt trời đã lên cao nhưng ánh sáng lại không thể lọt qua những đám mây đen.Trên bãi đất trống, hàng trăm con người đang phơi thây la liệt, hai người chiến binh bị hàng trăm mũi tên ghim vào người và chết ngồi ngay trên lưng ngựa, một người chiến binh khác gần đó nằm trên mặt đất với hàng chục ngọn giáo xuyên qua người.Máu nhuộm đỏ trên mặt đất, trên khuôn mặt người sống lẫn người chết và trên những bông hoa anh đào xinh đẹp ngay bìa rừng.Trên trời, một đàn diều hâu đang chao lượn như chực chờ nhào bổ xuống rỉa xác người chết và chúng bắt đầu gọi bầy bằng những tiếng kêu ghê rợn, thảm thiết.Bất chợt cả một vùng trời tối sầm lại và mưa bắt đầu rơi.Từng giọt, từng giọt rồi hàng trăm, hàng ngàn giọt rơi xuống và cuối cùng là như trút nước xuống mặt đất.Nước mưa bắt đầu rửa trôi những vũng máu trên mặt đất, rửa trôi đi những vệt máu trên cơ thể con người, và rửa trôi máu trên những bông hoa anh đào, loài hoa mà vị tướng trẻ tuổi yêu thích nhất.

Và rồi trước mắt Syaoran hiện ra hình ảnh một đêm mùa xuân, bên dưới gốc cây hoa anh đào có một cô gái xinh xắn đáng yêu đang ngồi.Cô bé nhìn thấy cậu thì liền đứng dậy, nở một nụ cười rạng rỡ và chạy bổ lại phía cậu, hai tay chìa ra với vẻ mặt bừng bừng say đắm.Cậu khẽ đưa bàn tay ra để nắm lấy bàn tay cô nhưng lạ lùng thay bàn tay ấy sao cứ xa mãi, xa mãi.Và rồi hình ảnh cô gái ấy ko còn rõ ràng nữa, nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện, rồi từ từ mờ nhạt dần khiến Syaoran liên tục nhắm mở mắt.Nhưng mỗi lần cậu mở mắt ra thì hình ấy lại nhạt đi một chút và cuối cùng thì nó hoàn toàn biến mất.

Một cơn gió xuân bất chợt nổi lên thổi bụi bay mù mịt đất trời và sau khi gió lặng thì có một cánh hoa anh đào lìa cành chao qua liệng lại và cánh hoa ấy từ từ buông mình về phía Syaoran.Cậu yếu ớt đưa tay ra hứng lấy cánh hoa và khẽ miết những đầu ngón tay lên đó.Một cánh hoa mang màu đỏ hồng, mịn màng tuyệt đẹp.Và cậu thì thầm:

- Đợi anh nhé Sakura, anh nhất định sẽ trở về!!!!

Và rồi, cơ thể không còn chút sinh khí, thăng bằng cũng không thể giữ, Syaoran ngã nhào người về phía sau.Mà phía sau lưng cậu lúc này lại chính là vực thẳm sâu ngàn trượng.Thế nên điều đó đồng nghĩa với việc cả thân hình của Syaoran rơi xuống khoảng không vô tận.

Mắt vẫn không nhắm,  …...

Bàn tay vẫn đưa về phía trước như muốn níu kéo một điều gì,   ……….

Và cứ thế cậu rơi mãi, …..

rơi mãi ……

………..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi